Nhà của Thượng tướng không phải lâu đài nguy nga tráng lệ gì, có 3 tầng tính cả tầng trệt. Dẫu sao gia đình ông cũng đều là dân nhà nước, không làm kinh doanh mua bán như Lục gia.
Tuy không có sân nhà rộng rãi, nhưng bù lại sân thượng lại rất rộng, đủ để đặt 4 chiếc bàn tròn, tiếp các vị khách quan chức lớn.
Vũ Khánh Hạ trong 2 năm qua đã không còn xa lạ với giới thượng lưu và những người có chức quyền. Họ cũng rất nể Khánh Hạ. Một phần vì cô là Đại Úy phu nhân, một phần vì cô rất biết cách ăn nói và hành xử, khí chất không thua gì chồng mình.
Không khí trên tầng thượng rất náo nhiệt. Vầng trăng tròn vằng vặc trên đỉnh đầu, bên dưới là khá nhiều người đang vừa ăn vừa nói chuyện.
Khánh Hạ ngồi ở chiếc bàn tròn chứa tổng cộng gần 10 người, đa số đều là người quen. Lục Đại Úy và đám Công Thành Danh Toại cũng chiếm hơn nửa bàn.
Lục Tôn ngồi bên trái gắp thức ăn cho vợ, bên phải là cậu Toại. Vì có nhiều người xung quanh nên cậu phải ghé sát vào Khánh Hạ, liên mồm thì thầm khoe chuyện tình yêu:
- Tụi em dự định tháng sau đi du lịch. Có gì chị “nhá đèn” kêu Lục Đại Úy duyệt sớm sớm cho em nghỉ phép nhá!
Cậu Toại và cô bé Hoàng Linh đã yêu nhau được một thời gian. Sau lần chị Hân bị Khánh Hạ mắng, chị ta đã xin nghỉ việc. Cô em họ thay chị của mình tiếp quản căn bếp kia. Cũng từ đó tình cảm 2 người ngày càng thắm thiết, chị Hân cũng chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Khánh Hạ đưa tay che đi đôi môi mỏng đang mỉm cười của mình. Cô nghiêng người đáp trả:
- Toại à, chị giúp em nhiều như vậy? Lẽ nào không có chút quà báo đáp hay sao?
- Cuộc sống chị đủ đầy thấy ớn, chị còn cần gì nữa?
- Rồi rồii ha ha, chị đùa đấy. Khi nào đám cưới nhớ mời là được!
- Cái đó đương nhiên! Nhưng còn hơi sớm để-
Chưa dứt câu đã bị Lục Tôn cắt ngang:
- Toại! Im lặng đi để vợ tôi ăn tối!
Khánh Hạ phì cười, dịu dàng ngồi thẳng lưng rồi cầm đũa lên. Bát nhỏ của cô đã đầy ắp thức ăn từ bao giờ. Còn cậu Toại không phục nên lẩm bẩm:
- Vợ anh cũng nói chuyện chứ bộ… mắng mỗi em…
Ánh mắt sắc lạnh của Lục Tôn lườm thằng đệ tử đến rợn tóc gáy. Khi tầm nhìn đưa về phía vợ, thái độ anh lại dịu dàng hơn cả:
- Nào, ăn đi bảo bối.
Khánh Hạ vừa nhai vừa hỏi:
- Phải rồi, cái bọn tội phạm kia ra tù rồi hả anh?
Nhiều tội phạm quá nên Lục Tôn không nhớ ai ra ai. Anh đang định cho thức ăn vào miệng thì phải khựng lại:
- Bọn nào?
- Thì cái lần sinh con bé Lục Nhi ấy…
Lúc đó, vì bọn chúng mà Khánh Hạ phải sinh non. Mặc dù bác sĩ đã nói khả năng thành công rất cao, nhưng Lục Tôn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã phải nghe nghe âm thanh đau đớn vọng ra từ phòng sinh. Cả đời này chắc anh không dám cho vợ đi đẻ nữa quá!
Nghĩ về chuyện cũ, Lục Tôn có chút xót xa và tự trách. Nhưng xung quanh đông người, không thể trẻ con như ở nhà được. Anh vẫn tỏ ra điềm tĩnh đáp:
- Ừm, anh có nghe nói là bọn chúng được mãn hạn tù. Nhưng cụ thể ngày nào thì không biết. Chuyện đó phải liên hệ cục cảnh sát hình sự.
- Em chỉ thắc mắc vì sao phóng hỏa mà lại ở tù có 1, 2 năm vậy? Tội này cũng lớn lắm mà!
- Chịu thôi. Mục đích bọn chúng là để gây hỗn loạn rồi cướp của. Ngoài ra thì không thiệt hại gì nhiều… Thôi không nói nữa, em ăn thử món này xem.
Lục Tôn lại gắp thêm đồ ăn cho Khánh Hạ dù trong bát vẫn còn đầy. Dường như việc này đã là một thói quen. Mà những thói quen nhỏ nhặt lại giúp duy trì tình cảm vợ chồng. Suốt mấy năm qua, gia đình ba người sống vô cùng vui vẻ dù hơi bận rộn.
Tất cả những chuỗi ngày tốt đẹp của Khánh Hạ đã bắt đầu từ khi cô đặt chân lên xe hoa về nhà họ Lục. Đối với cô, Lục Đại Úy không chỉ đơn thuần là người đầu ấp tay gối với mình, mà còn là một ân nhân cứu vớt cuộc đời của cô. Nếu không có anh, Vũ Khánh Hạ vẫn sẽ chỉ là con bé mồ côi với tấm lưng trần chi chít sẹo.
- Một! Hai! Ba! Dô!!!
Trong không khí náo nhiệt của bữa tiệc, Lục Tôn không nhậu nhẹt mà chỉ uống nước ngọt. Ai hỏi thì anh cũng trả lời tí nữa phải lái xe chở vợ về nên không tiện.
Thay vào đó, Lục Tôn lại dẫn Khánh Hạ đi chào hỏi từng người, vừa thể hiện sự tôn kính, vừa thắt chặt các mối quan hệ.
Mọi thứ đang diễn ra hết sức suôn sẻ thì bỗng có một âm thanh lớn như tiếng nổ vang lên ở trong nhà. Mọi người giật mình đứng bật dậy rồi nhìn nhau. Người đầu tiên hối hả chạy vào trong để nhìn xuống lầu là Thượng tướng. Tiếp sau đó là vẻ mặt hoảng hốt, ông nhìn thẳng vào Lục Đại Úy, hét lớn:
- Gọi cứu hỏa!!!