Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ - Chương 55





Ninh Vũ Phi cảm thấy suy nghĩ của mình quá vô lý, nhưng cẩn thận suy xét thì lại thấy vô cùng có lý!


Bây giờ Ninh Vũ Phi đã không còn bị độc tính quấy nhiễu, độc tính đó đã chuyển hết lên người nguyên soái cho nên tình trạng bây giờ của Hoắc Bắc Thần y như tình trạng trước kia của Ninh Vũ Phi.


Hai năm trước nguyên soái giúp Ninh Vũ Phi giảm bớt độc tính, cho nên độc tính đã bắt đầu từng chút từng chút được nguyên soái đại nhân dẫn dắt qua, cho đến trước đó không lâu thì hoàn toàn thoát ly khỏi cơ thể Ninh Vũ Phi mà xâm lấn đến cơ thể nguyên soái.


Lý luận theo hướng này, có nghĩa là Ninh Vũ Phi bây giờ chỉ cần ‘làm’ cùng Hoắc Bắc Thần thì Thiên Xà dẫn sẽ được cậu tiếp tục dẫn qua.


Cho nên… nguyên soái ra lệnh cho Ninh Vũ Phi ra ngoài.


Nghĩ thông suốt tất cả, trong tim Ninh Vũ Phi lại dâng lên cảm giác quặn đau kịch liệt, giọng nói càng nâng cao: “Là như vậy, có đúng không?”


Hoắc Bắc Thần ngẩng đầu nhìn Ninh Vũ Phi.


Nhịp tim Ninh Vũ Phi đập cực nhanh, đó là cảm xúc lo lắng còn chất chứa một thứ tình cảm mà chính bản thân cậu cũng không rõ.


Mấy giây trôi qua tựa như một năm, đôi mắt Ninh Vũ Phi nhìn chằm chằm về phía Hoắc Bắc Thần, cậu tin hắn, hắn biết cậu sẽ hỏi, hắn sẽ trả lời cậu.


Quả nhiên… Một lát sau, nguyên soái đại nhân khẽ gật đầu một cái.


Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy toàn bộ khoang ngực như bị búa đập một cái, có thứ gì đó lập tức vỡ tan, từ bên trong chảy ra dòng nước nóng bỏng, vọt vào trong máu lập tức lấp đầy cơ thể.


Ninh Vũ Phi đi lên phía trước, hai tay đưa ra, ôm lấy người đàn ông cường đại này, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn: “Các hạ, cùng em làm đi.”


Trong ký ức, Ninh Vũ Phi không phải là chưa từng chủ động, thời điểm bị độc tính khống chế hoàn toàn, chuyện gì Ninh Vũ Phi cũng đều làm qua, mấy lời thỏa tình cũng đều nói nhưng dưới tình trạng tỉnh táo thì đây lại là lần đầu tiên, một lần duy nhất, chủ động hôn Hoắc Bắc Thần.


Thân thể Hoắc Bắc Thần chợt cương cứng.


Ninh Vũ Phi cảm thấy chua xót trào dâng, chóp mũi hơi ửng đỏ, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh.” Rất nhiều rất nhiều chuyện đều vô cùng cám ơn anh.


Hoắc Bắc Thần vươn tay hơi đẩy Ninh Vũ Phi, môi hai người không đụng vào nhau mà cách nhau một đoạn, ánh mắt chạm nhau như nhìn thấy nội tâm của nhau, có thể thấy rõ cảm xúc cuồn cuộn bên trong, nhưng… không thể lại gần thêm một bước.


Môi mỏng Hoắc Bắc Thần hé mở, giọng nói rất bình tĩnh: “Làm, em lại nhiễm Thiên Xà dẫn, điều đó có nghĩa là quan hệ chúng ta lại phải duy trì thêm hai năm, mà hai năm sau em vẫn không thể rời bỏ tôi, rồi lại thêm hai năm…”


Ninh Vũ Phi vội vàng ngắt lời hắn: “Không sao! Em đều biết, em đã nghĩ qua, nhưng em nguyện ý… em nguyện ý!”


Hoắc Bắc Thần cụp mắt nhìn Ninh Vũ Phi, trong con ngươi mông lung rung động lòng người, biểu tình lại không hề biến hóa, qua một lát sau, hắn bình tĩnh nói: “Nhưng, tôi không muốn.”


Một câu nặng nề khiến Ninh Vũ Phi trở tay không kịp.


Ninh Vũ Phi bỗng mở to mắt, vốn hai gò má ửng hồng lập tức trắng bệch, trong đôi mắt động tình lại lóe lên kinh ngạc và mờ mịt…


“Không… Không muốn sao?”


Ninh Vũ Phi nỉ non lên tiếng, huyết dịch toàn cơ thể như bị đông cứng, gai nhọn đâm thủng máu thịt, cảm giác đau đớn mạnh mẽ khiến cả người tê dại cả da đầu.


Không muốn sao… Là không muốn cùng cậu dây dưa nửa đời sau?


Đúng vậy, chỉ cần làm, hai năm sau họ vẫn không ngừng đòi hỏi lẫn nhau, mà hai năm sau nữa, độc tính đã dẫn trên người Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi cần giảm độc tính lại thêm tiếp tục, cứ tuần hoàn như vậy đều trói chặt hai người cả đời.


Ninh Vũ Phi nguyện ý, nhưng Hoắc Bắc Thần không muốn.


Trong lòng Ninh Vũ Phi trống rỗng…


Là tự mình đa tình sao? Cần phải hỏi thêm một cậu nữa, cần thêm xác định lại đúng không?


Nhưng cậu có tư cách gì? Có khả năng gì?


Nghĩ tới mối quan hệ rắc rối giữa bản thân cùng nghị trưởng và thái tử, sao Ninh Vũ Phi xứng đáng hỏi ra câu này?


Hỏa diễm dấy lên rong lòng lập tức bị dập tắt, Ninh Vũ Phi cụp mắt, trốn tránh nói: “Là em lỗ mãng, đúng là…”


Ninh Vũ Phi còn chưa nói xong thì một tiếng thở dài truyền đến từ phía trên.


Hoắc Bắc Thần giơ tay, ngón tay nặn nặn trên gò má trắng nõn của Ninh Vũ Phi, giọng nói trầm thấp khiến người ta bất giác an tâm: “Em đó, lúc nào cũng có thể nghĩ bậy nghĩ bạ.”


Ninh Vũ Phi ngơ ngác.


Đôi mắt Hoắc Bắc Thần lóe lên, hỏa diễm cháy hừng hực không hề che giấy sủng nịch và bao dung bên trong: “Đừng lo, đã lấy được không ít tư liệu từ chỗ Nguyên Lão viện, Lâm Lam bọn họ đang nghiên cứu thuốc giải, chống đỡ mấy ngày nữa là sẽ qua. An Thanh không biết độc tính sẽ được dời đi nên mới gọi em qua đây, nhưng không có gì thật mà, em chỉ cần cách tôi xa một chút, đừng câu dẫn tôi là được.”


Ninh Vũ Phi đột nhiên ngẩng đầu, viền mắt đỏ như thỏ nhỏ, cứ như vậy mà nhìn chăm chú về phía Hoắc Bắc Thần: “Có… có thuốc giải thật sao?”


Hoắc Bắc Thần dõi theo Ninh Vũ Phi, nghĩ tới lúc cậu cao trào mà hưng phấn thì viền mắt cũng đỏ ửng, bộ dạng muốn khóc lại không khóc này khiến trong lòng Hoắc Bắc Thần ngứa ngáy, lửa nóng bị đè xuống lại bốc lên… Hít sâu một hơi, Hoắc Bắc Thần dời tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Có.”


“Mất bao lâu?” Ninh Vũ Phi vẫn không yên lòng.


Hoắc Bắc Thần nói: “Y thuật của Lâm Lam em còn không tin sao, sẽ không quá lâu.”



Ninh Vũ Phi thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó nghĩ tới một chuyện, không khỏi nhẹ giọng nói: “Đã có thuốc giải, vậy… vậy một chút cũng không sao mà đúng không… không cần phải nhẫn nhịn…” Ninh Vũ Phi càng nói càng né tránh tầm mắt, cuối cùng chỉ nhìn thấy hàng lông mi run rẩy.


Nhìn bộ dạng nhỏ bé này của Ninh Vũ Phi, Hoắc Bắc Thần có xúc động muốn đè ngã cậu xuống, thảo đến khi cậu khóc không thành tiếng, nhưng…


“Thuốc giải chỉ đủ cho một người.”


Ninh Vũ Phi lại nói: “Cũng không liên quan… Chẳng qua là thêm hai năm, lại…”


Lời còn chưa dứt, Hoắc Bắc Thần đã giơ tay vỗ nhẹ lên mông Ninh Vũ Phi, trong giọng nói có ý cười, hơi thở nóng bỏng ám muội lại quyến rũ: “Muốn làm thì phải chờ, giải độc xong thì sẽ cho em ăn no.”


Ninh Vũ Phi cúi đầu càng thấp, cả cổ cũng hơi ửng đỏ.


Dáng vẻ này quá mê người, hầu kết Hoắc Bắc Thần khẽ nhúc nhích, hơi đẩy Ninh Vũ Phi ra: “Đi khu y tế xem chút đi, lấy thuốc giải về cho tôi.”


Lúc này Ninh Vũ Phi mới đột nhiên phục hồi tinh thần, vội đáp: “Được! Em đi xem!”


Ninh Vũ Phi xông thẳng đến phòng y tế, Hoắc Bắc Thần nhìn thân ảnh cậu biến mất, khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên thần sắc thống khổ.


Độc tính Thiên Xà dẫn bá đạo cỡ nào, hành hạ không chỉ thân thể mà còn không ngừng cắn nuốt tinh thần con người.


Lúc trước Ninh Vũ Phi gần như sụp đổ, Tiết Chân Thiên bất chấp mà truyền toàn bộ Thiên Xà dẫn vào trong cơ thể cậu, kết quả chính là … Ninh Vũ Phi suýt chút nữa thì phát điên.


Tuy tâm trí Hoắc Bắc Thần mạnh hơn cậu nhưng dẫn dắt Thiên Xà không giống như lần đầu tiên vào, độc tính sẽ bảo lưu nên trùng kích càng khiến Hoắc Bắc Thần khó chịu hơn.


Hắn nhắm mắt lại nhưng trong đầu thoáng hiện lên tất cả đều là Ninh Vũ Phi: Cơ thể thon dài của cậu, dáng vẻ động tình, còn có tiếng khóc nức nở và tiếng rên rỉ dụ người đến cực điểm tiếng rên rỉ, lại càng không nói tới chính là nơi mềm mại ấm áp kia…


Hoắc Bắc Thần dùng nghị lực cực lớn mới khắc chế chính mình không kéo cái người vừa mới chạy mất kia trở về.


Không thể nghĩ tiếp nữa, phải dời lực chú ý.


Tựa vào ghế ngồi, Hoắc Bắc Thần bất ngờ nhớ lại chuyện hơn mười năm trước.


Chính xác hơn chính là: mười lăm năm trước.


Khoảng cách Thiên Xà bạo loạn còn có hai năm, chiến dịch Rodarshi vừa mới kết thúc.


Mười ba tuổi Hoắc Bắc Thần đã vào chiến trường, mười sáu tuổi đã đến biên giới phía tây ngân hà tham gia chiến dịch Rodarshi, tại một năm sau, hắn một thân một mình bắt tam hoàng tử Rodarshi làm tù binh, bức đối phương ngừng chiến tranh, ký hiệp nghị đình chiến, bình định hoàn toàn ngân hà phía tây.


Rất nhiều người nói đó là chiến đấu thành danh của hắn, nhưng thật ra đó lại là cuộc chiến Hoắc Bắc Thần không muốn nhớ lại nhất.


Mười sáu tuổi đến hai mươi mốt tuổi, sáu năm đó là tuổi trẻ nông nổi nhất của Hoắc Bắc Thần, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết cũng là vì bảo vệ dải ngân hà, khí lực cả người đều muốn bảo vệ bách tính sau lưng, dù từ khi sinh đã bị bỏ rơi nhưng chưa từng từ bỏ tâm tư muốn bảo vệ người khác.


Sau đó gặp chuyện gì? Nói cho cùng thì hoàn cảnh của Ninh Vũ Phi cũng có phần tương đồng với hắn.


Thủ trưởng của Hoắc Bắc Thần không phải cậu ấm như Tiết Ba nhưng lại một cấp trên có tâm cơ thâm trầm.


Hoắc Bắc Thần quá trẻ, lộ hết răng nanh, lại càng không nói sau có hành động phản công như vậy thì càng được xưng tụng là anh hùng có công nhất trong chiến đầu.


Nhưng Hoắc Bắc Thần mới có hai mươi mốt tuổi, còn là một tên xuất thân thấp hèn, một kẻ như vậy sao có thể nhận được vinh quang cao như thế?


Không cho phép, cho nên Hoắc Bắc Thần thành cái đinh trong mắt nhiều người.


Bây giờ Hoắc Bắc Thần nghĩ tới bản thân mình lúc đó, khóe môi lại dư lại ý cười.


Ngốc, giống hệt Ninh Vũ Phi. Nhưng lúc trẻ bồng bột cũng tốt.


Bốn năm trước Ninh Vũ Phi gặp được hắn, tưởng rằng chiếm được cứu rỗi.


Nhưng thật ra… khi đó Hoắc Bắc Thần cũng gặp được Ninh Vũ Phi.


Một cậu nhóc mới mười tuổi, lại cứu hắn một mạng.


Hoắc Bắc Thần không biết Ninh Vũ Phi còn nhớ hay không, hắn nghĩ chắc cậu vẫn nhớ, nhưng lúc đó Hoắc Bắc Thần thương rất nặng, nên dùng từ ‘hủy dung’ để hình dung cũng không quá đáng.


Cho nên cho đến hôm nay… E rằng Ninh Vũ Phi vẫn không thể nhận ra Hoắc Bắc Thần và ‘huyết nhân’ năm đó đều là một người.


Lại càng không nói tới, lúc đó Ninh Vũ Phi chỉ mới mười tuổi, một đứa nhỏ mười tuổi có thể nhớ rõ nhiều chuyện nhưng theo thời gian trôi đi thì càng trở nên mơ hồ, đều không thể phân biệt được.


Nhưng… Ninh Vũ Phi mười tuổi không phải là một đứa nhỏ.


Hoắc Bắc Thần bị âm mưu bẩn thỉu hại cho thương tích đầy người, hắn dựa vào một hơi trốn thoát lại hao tổn rất nhiều khí lực, nằm ở một nơi xa lạ, nhìn trời cao, chờ cái chết.


Mãi đến khi một đứa nhỏ xinh xắn trắng trẻo phát hiện ra hắn.


Rõ ràng là một cậu nhóc non nớt lại có một đôi mắt giống như người lớn, nhìn thấy dáng vẻ máu me be bét của Hoắc Bắc Thần lại không hề khóc lóc chạy đi, cũng không hề rít gào, chỉ quan sát hắn, con ngươi trong suốt có chút ngạc nhiên và không đành lòng, còn mang theo tia đề phòng và cảnh giác.


Hoắc Bắc Thần không mở miệng được, chỉ đầy hứng thú dùng ánh mắt dõi theo Ninh Vũ Phi.



Ninh Vũ Phi nhỏ tuổi do dự một lúc mời dùng giọng nói non nớt hỏi: “Anh là quân nhân?”


Trên người Hoắc Bắc Thần mặc quân trang, tuy đã rách hoàn toàn nát.


Ý thức được hắn không mở được miệng,, Ninh Vũ Phi lại nói: “Nếu đúng thì gật đầu.”


Hoắc Bắc Thần gật gật đầu, vừa vặn xé rách vết thương, đau đến nhíu mày.


Ninh Vũ Phi phát hiện, vội vã đổi phương thức: “Động được ngón tay chứ? Tôi hỏi anh vài vấn đề, đúng thì động ngón tay, không đúng thì khỏi động.”


Sau đó Ninh Vũ Phi nghiêm túc hỏi: “Anh là quân Tây Bắc?” Chiến dịch Rodarshi vừa kết thúc, quân Tây Bắc trở về phục mệnh, toàn bộ đế đô tinh hoan nghênh, cậu biết chuyện này cũng không khiến người ta bất ngờ.


Hoắc Bắc Thần động ngón tay.


Ninh Vũ Phi lại hỏi: “Là kẻ phản bội sao?” Đã bị đánh thành như vậy, rõ ràng bên trong có nguyên nhân.


Hoắc Bắc Thần nghe vậy thì thấy hơi buồn cười, hỏi vậy thì có ích gì, lẽ nào hắn là kẻ phản bội lại đi nói cho cậu biết sao?


Hình như đứa nhỏ cũng ý thức mình hỏi vấn đề này quá ngốc, vội bổ cứu mình: “Câu này anh không cần trả lời, nếu anh là kẻ phản bội trốn ra hôm sau nhất định sẽ có lệnh truy nã!”


Cái này… Hoắc Bắc Thần suy nghĩ một chút, còn không đáng tin nhưng mặc kệ, hắn bắt được tam hoàng tự được tuyên dương rất lớn, thành anh hùng dân tộc, nhóm khốn nạn kia cũng không dám lau công lao của hắn, đoán không chừng cũng không thể định tội danh lung tung cho hắn.


Ninh Vũ Phi nhỏ tuổi hình như biết không quá thỏa đáng, sau khi do dự thì bỗng nắm chắc chủ ý, tự mình nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mặc kệ nó, đã vậy không thể thấy chết không cứ, trước cứu đã rồi nói sau, về sau có chết mà không hết tội thì ném ra ngoài…”


Giọng của cậu rất nhỏ nhưng Hoắc Bắc Thần rất thính, nghe được rõ ràng, hắn rất muốn cười, cậu nhóc này sao lại thú vị như vậy chứ.


Trong con ngươi Tiểu Vũ Phi có ý cười, không khỏi nhíu mày nói: “Anh bị thương nặng vậy, không đau sao? Còn muốn cười.”


Thật ra Hoắc Bắc Thần rất đau nhưng hắn từng chịu nhiều hơn đây, mấy vết thương này không đến nỗi hắn không chịu được, chỉ là đói bụng nhiều ngày nên không còn khí lực, lại không ăn chút gì thì tám phần mười sẽ chết ở chỗ này.


Thật ra Hoắc Bắc Thần không muốn làm phiền đứa nhóc này, nếu có thể mở miệng thì hắn sẽ nói: Cho tôi một chút nước và thức ăn hoặc dịch dinh dưỡng là được. Hắn có thể tự mình tìm nơi dưỡng thương, không nói được, ý tứ phức tạp như vậy thì với tình trạng này của Hoắc Bắc Thần, hắn không thể biểu đạt rõ.


Hơn nữa điều Hoắc Bắc Thần ngạc nhiên, thú nhỏ này cứu hắn định như thế nào?


Hoắc Bắc Thần không thể đi, nhưng dù sao bên trong bé shota này là một người trưởng thành so với hắn còn lớn tuổi hơn, nên cũng tính đến chuyện phát sinh phía sau.


Ninh Vũ Phi lén về nhà, lái phi hành khí của anh hai, dốc lòng dẫn theo một người máy bảo mẫu, dưới sự phối hợp của người máy ‘An Trác’, cậu cẩn thận đưa Hoắc Bắc Thần vào trong phi hành khí, sau khi lập trình sẵn đường đi thì bay thẳng đến khu bình dân.


Lại nói tới lúc đó Ninh Vũ Phi vẫn là người nhìn xa trông rộng, thân là người ‘xuyên việt’, không đề cập tới chuyện bố trí bất động sản của mình thì sao dám nhận mình là người xuyên qua?


Ai dám cam đoan hai mươi năm sau tín dụng sẽ mất giá hay không? Thế nhưng phòng ở tại đế đô tinh không hề mất giá, gia đình Ninh Vũ Phi dù sao cũng là phủ bá tước, mở một phòng cũng không tính là khó.


Cũng chính vì như vậy cho nên Ninh Vũ Phi đã tìm cho Hoắc Bắc Thần một nơi dưỡng thương hoàn hảo.


Hoắc Bắc Thần rất kinh ngạc, cậu nhóc này… tuy hơi ngốc nhưng cách làm việc lại không hề giống một đứa nhóc mười tuổi.


Thật ra có thể dàn xếp hắn ở đây thì truyền dịch dinh dưỡng cũng đủ cứu sống Hoắc Bắc Thần.


Nhưng Ninh Vũ Phi còn nhỏ tuổi đã làm việc đến nơi đến chốn.


‘An Trác’ là người máy bảo mẫu trong nhà, để ở chỗ này sẽ gây nghi ngờ cho cha mẹ cho nen hắn móc tiền túi đi đặt mua một người máy bảo mẫu, đặt tên là ‘Táo Tây’.


Hoắc Bắc Thần không nhúc nhích được nhưng lông mày vẫn có thể nhướng lên: Quả nhiên là một đứa nhỏ, đặt tên cũng nghĩ tới đồ ăn.


Ninh Vũ Phi quả nhiên hiểu nhiều hơn so với một đứa nhỏ bình thường, bởi vì cân nhắc đến tính bảo mật nên cậu không mời bác sĩ, mà đặt mua một bộ thiết bị y tế cấp cứu về nhà.


Lúc đầu Hoắc Bắc Thần có thể nhìn thấy: Đứa nhỏ này ngồi ngay ngắn ở đó, vừa xem sách hướng dẫn vừa cân nhắc.


Đến khi bắt hắn làm vật thí nghiệm, đứa nhỏ lại bày ra vẻ mặt ông cụ non, nghiêm mặt nói: “Tôi cũng là lần đầu, anh nhịn đi, nếu sai thao tác mà làm đau anh thì anh cũng đừng oán tôi.”


Hoắc Bắc Thần chỉ muốn cười nhưng tiếc là vừa nở nụ cười thì đau nghiến răng nghiến lợi, vì vậy hắn gật đầu, cái gật đầu này… Được rồi, đầu còn chưa gật được mà cả người đã run lẩy bẩy, thật đúng là đau đến mức Hoắc Bắc Thần muốn trói cháu trai này vứt ra ngoài không gian.


Ninh Vũ Phi vội lên tiếng: “Anh đừng lộn xộn! Sợ cũng không được động, ai bảo anh thương nặng như vậy, còn tổn thương đến cả nội tạng, ở chỗ tôi không có bác sĩ tư nhân, vì để không gây chú ý nên tôi chỉ đành phải tự mình làm!”


Hoắc Bắc Thần không thể làm gì khác hơn là cụp mắt, động ngón tay.


Cũng không biết Ninh Vũ Phi có lĩnh hội được ý của mình hay không, mà dù lĩnh hay không lĩnh cũng chẳng sao, vì cậu nhóc này đã bắt đầu thao tác.


Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng thực tế thì ngộ tính của cậu nhóc này rất tốt, loại thiết bị cứu thương đương nhiên Hoắc Bắc Thần đã dùng, hắn dùng ánh mắt nhìn, tuy Ninh Vũ Phi có nhiều thao tác chậm chạp nhưng phán đoán đều rất đúng, toàn bộ quá trình đều khống chế được vết thương của Hoắc Bắc Thần.


Tầm mắt nhịn không được mà dời lên trên, Hoắc Bắc Thần không nhìn thiết bị cấp cứu nữa, mà chuyển qua nhìn cậu nhóc này.


Lông mày đứa nhỏ cau lại, thần thái nghiêm nghị, bởi vì thần kinh căng thẳng và thao tác cẩn trọng nên trên trán đứa nhỏ lấm tấm mồ hôi.


Nhìn dáng vẻ này, chắc là một tiểu thiếu gia được giáo dưỡng, lý ra sẽ không hiểu mấy việc này mới đúng, nhưng không ngờ là… lại có lá gan như thế.


Hoắc Bắc Thần cũng không ngờ rằng bản thân sẽ ở nơi này tròn một tháng.


Nửa tháng trước, mỗi ngày Ninh Vũ Phi đều kiên trì làm trị liệu cho Hoắc Bắc Thần, chính là quen tay hay việc, hơn mười ngày sau, vết thương trên người hắn đã đỡ hơn trước, độ thuần thục của Ninh Vũ Phi cũng tăng lên một tầm cao mới, có thể bằng nửa thầy thuốc Mông Cổ.


Tuy thương thế đã được khống chế nhưng vì thiết bị cứu thương hàng rẻ nên muốn xóa sẹo là chuyện không thể nào.


Nửa tháng sau, dáng vẻ Hoắc Bắc Thần chỉ có thể dùng bốn chữ ‘Vô cùng thê thảm’ để hình dung.


Khâu xong, vết sẹo kết vảy càng khó coi hơn.


Nhưng Hoắc Bắc Thần không bao giờ thèm để ý đến mấy thứ này, cho nên không tính toán cái gì.


Ngược lại, sau hai mươi ngày trị liệu Ninh Vũ Phi vô cùng tiếc rẻ nói: “Vóc dáng tốt như vậy… Thực sự là đáng tiếc.”


Hoắc Bắc Thần nghe vậy thì khẽ nhếch môi, cổ họng của hắn vẫn chưa khôi phục nên vẫn không thể mở miệng, chỉ là Hoắc Bắc Thần đột nhiên cảm thấy ánh mắt cậu nhóc này nhìn hắn có mùi vị khác.


Tâm tư khẽ nhúc nhích, Hoắc Bắc Thần bật cười, dù cậu nhóc này già dặn nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi mà thôi, sao có hiểu này nọ được.


Đương nhiên… Ninh Vũ Phi rất là hiểu.


Bề ngoài là một tiểu shota nhưng không ngăn được bên trong là một gay thuần hai mươi xuân xanh.


Ban đầu Hoắc Bắc Thần máu me be bét, nhìn cũng không dám nhìn lâu, sao có thể để ý dáng dấp hắn như thế nào.


Đợi đến khi máu động, vết thương để điều trị kết vảy xong thì Ninh Vũ Phi mới phát hiện ra, ái chà, người anh em này có vóc dáng tốt lắm à nha!


Dù toàn thân đều là vết thương nhưng cơ ngực này, cơ bụng này, cả đôi chân thon dài rắn chắc này… Chậc chậc, Ninh Vũ Phi còn muốn dùng một từ ‘hoàn mỹ’ để hình dùng vóc dáng này a ~!


Giống như thẳng nam thưởng thức người đẹp, Ninh Vũ Phi không hề có sức đề kháng với thân thể nam tính khiêu gợi như thế.


Đương nhiên đó chỉ là thưởng thức, tuyệt đối là thưởng thức thuần túy, mười tuổi mà, linh hồn dù già đến mấy nhưng cơ thể còn quá non, căn bản không có cách nào để nghĩ nhiều.


Nhưng Ninh Vũ Phi càng có nhiệt huyết hơn, tuy bây giờ tên này sẹo toàn thân nhưng mặt không bị tổn thương, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển đến một tầm cao mới, về sau đi xóa sẹo (tuy rằng đắt tiền muốn chết), khôi phục được nguyên dạng, mà vóc người tỉ lệ đẹp như vậy, không chừng là một đại soái ca!


Ninh Vũ Phi làm nóng người, toàn tâm toàn ý trị liệu cho Hoắc Bắc Thần, chỉ là không ngờ rằng sau một tháng, còn chưa thấy được dáng vẻ ‘đại soái ca’ ra sao thì người đã đi không thấy bóng.





Ký ức mười năm trước dừng lại, trong đầu Hoắc Bắc Thần chồng chồng điệp điệp hau gương mặt lớn và nhỏ lại cùng nhau, điều khiến hắn cảm thấy quen thuộc nhất chính là đôi mắt nhu hòa kia.


Một đứa nhỏ cứu hắn một mạng, hắn còn chưa có cơ hội báo đáp đã trưởng thành một thanh niên như vậy.


Nhưng thật may, tất cả đều không muộn.


Ninh Vũ Phi gần như ngày đêm canh giữ bên trong phòng y tế.


Lâm Lam là bác sĩ cao cấp, hơn nữa lại còn là bác sĩ biến thái, là một vị có tố chất cơ thể trên chiến trường, năng lực còn hơn cả cán bộ kỹ thuật, trên bàn mổ lại trở thành một người bác sĩ tài bà khiến người người sợ hãi.


Gã và Ninh Vũ Phi rất thân, tại chiến dịch Barrington hai năm trước, Ninh Vũ Phi là khách quen nơi này, thường thường vác một thân thương tổn đến, thỉnh thoảng còn trong tình trạng sống dở chết dở.


Ninh Vũ Phi chạy qua luẩn quẩn bên người Lâm Lam, gã đuổi cậu như đuổi ruồi: “Qua bên kia, đừng vo ve chỗ này.”


Ninh Vũ Phi lòng như lửa đốt hỏi: “Anh Lam, có nắm chắc không? Đến khi nào thì xong? Có thể giải được độc sao?”


Lâm Lam quét mắt nhìn Ninh Vũ Phi, nói: “Gấp cái gì? Đau lòng thì qua bên kia mà hầu hạ nguyên soái để hắn phát tiết một lần sẽ không khó chịu như vậy.”


Ninh Vũ Phi quen với tính cách Lâm Lam, căn bản không thèm để ý, chỉ nói rằng: “Không phải thuốc chỉ giải cho một người thôi sao?”


Lâm Lam nhíu mày, vừa định khịt mũi coi thường đối với câu hỏi của Ninh Vũ Phi thì ngay sau đó nhớ tới điều gì đó, sửa lại giữa chừng: “Muốn chờ ở chỗ này thì yên tĩnh một chỗ! Qua kia làm trợ thủ cho A Ngọc đi!”


Ninh Vũ Phi vội vã đáp ứng, chạy đi làm sai vặt.


Lâm Lam nhìn Ninh Vũ Phi thêm vài lần, không nhịn được mà lắc lắc đầu…


Tuy Ninh Vũ Phi hận không thể một ngày nghiên cứu ra ngay thuốc giải, nhưng tất nhiên đó là điều không thể.


Ở trong phòng y tế mất ăn mất ngủ cả một ngày, Lâm Lam nhịn không nổi mà đuổi Ninh Vũ Phi đi.


Ninh Vũ Phi không muốn rời Nguyên Soái hào nhưng chỗ nguyên soái đại nhân cậu cũng không dám đi… Đi chỗ nào cũng không ngủ được.


Ninh Vũ Phi đang đi lòng vòng ba bốn vòng ở trong phòng nghỉ ngơi thì bỗng máy truyền tin tích một tiếng, sau đó giọng nói của cha vang lên: “Tiểu Vũ, có thể trở về một chuyến không?”


Ninh Vũ Phi vội đáp: “Sao vậy ba, có chuyện gì không?”


Giọng nói Ninh Tử An hơi nặng nề: “Về rồi nói sau.”