Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ - Chương 56





Ninh Vũ Phi không khỏi nghiêm túc trở lại, ở trong quân đội, ba mẹ rất ít khi tìm tới cậu, bây giờ lại liên lạc, tám phần mười là có chuyển khẩn cấp.


Thật ra Ninh Vũ Phi cũng không muốn rời đi, thuốc giải còn chưa nghiên cứu ra, tình huống nguyên soái đại nhân chưa ổn định, cậu rất không yên lòng.


Nhưng hết cách rồi, ở chốn này cậu không có tác dụng gì, mấy chuyện làm ở trong phòng y tế kia đều là Lâm Lam muốn an ủi cậu, nơi nào còn cần đến Ninh Vũ Phi thật chứ.


Nghĩ một hồi, Ninh Vũ Phi vẫn quyết định trước tiên về thăm nhà một chút.


Tuy Ninh Vũ Phi cảm thấy chắc đây cũng không phải chuyện lớn nhưng trở về xem thì sẽ an tâm hơn.


Ninh Vũ Phi lên tiếng chào hỏi Lâm Lam rồi báo cáo lại tình huống với An Thanh, còn nguyên soái đại nhân thì tạm thời sẽ không đi vào.


Với ý nghĩ đánh nhanh thắng nhanh, Ninh Vũ Phi về thẳng phủ bá tước.


Vừa mới vào trong nhà thì đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, Ninh Vũ Phi đi vào trong phòng khách, nhìn thấy Ninh Tử An, Dương Nhược Vân còn có anh trai Ninh Vũ Tường.


Bọn họ trầm mặc ngồi trên ghế sô pha, Ninh Vũ Phi quan sát một chút, hơi nhíu lại lông mày.


Bọn họ mặc… một bộ đồ lễ màu đen.


Đây là… Muốn đi tế bái người nào đó sao?


Ninh Vũ Phi đã tìm về được phần lớn ký ức, cho nên biết rõ ngày giỗ của ông bà nội đều vào mùa đông, bây giờ mới sang thu, không đúng thời gian này.


Về phần Dương Thanh Hải… Đừng nói là mới mấy tháng, cho dù là đến ngày giỗ thật thì đoán không chừng cũng chẳng ai muốn đi.


Còn có ai sao?


Dương Nhược Hinh? Cũng không phải, hồi trước thái tử điện hạ mới cùng cậu đi tế bái qua.


Cho nên… Cuối cùng là ai?


Thấy Ninh Vũ Phi đã trở lại, Dương Nhược Vân gọi cậu: “Tiểu Phi, thay quần áo đi, chuẩn bị xuất phát.”


Ninh Vũ Phi cũng không hỏi nhiều, đến nơi không chừng sẽ nhớ ra, nếu đó là an bài của cha mẹ thì cậu nghe theo là được rồi.


“Vâng, con đi thay ngay đây.” Ninh Vũ Phi lên lầu, không lâu sau thì đã đổi xong quần áo, cả nhà xuất môn.


Trong phi hành khí hoàn toàn yên tĩnh, không ai nói chuyện, Ninh Vũ Phi cũng không tiện mở miệng dò hỏi.


Vốn tưởng rằng rất nhanh sẽ tới, dù sao nghĩa trang quý tộc là một địa điểm chú định, nếu có người chết thì đều chôn ở đó.


Nhưng không ngờ là phi hành khí càng bay càng xa, xuyên qua khu trung ương, cuối cùng đáp xuống một vùng núi hoang vu ở phía đông biên giới.


Từ trên phi hành khí đi xuống, từng cơn ớn lạnh kéo tới, Ninh Vũ Phi hơi sợ lạnh, không nhịn được mà kéo chặt cổ áo, Ninh Vũ Tường nhận ra thì vội vàng cởi áo khoác khoác lên vai cậu, Ninh Vũ Phi ngơ ngác nhanh chóng nói: “Không sao đâu, anh hai, em không lạnh.”


Nói rồi, cậu muốn đưa áo khoác lại cho Ninh Vũ Tường.


Ninh Vũ Tường ấn tay Ninh Vũ Phi nói: “Mặc đi, bị cảm lạnh sẽ không tốt.”


Ninh Vũ Phi thật sự hơi lạnh nhưng cậu cũng sợ Ninh Vũ Tường sinh bệnh: “Không đến nỗi quá lạnh, anh hai, anh đưa áo cho em, bản thân lại mặc quá ít.”


Dương Nhược Vân chen vào một câu: “Tiểu Phi, mặc đi.”


Ninh Vũ Phi khẽ cau mày, lúc này mới ý thức được bọn họ cùng ra ngoài, quần áo đều mặc không khác mày, nhìn qua Dương Nhược Vân cũng không cảm thấy lạnh, vậy tại sao chỉ mình Ninh Vũ Phi thấy lạnh?


Tuy chỗ này hoang vu nhưng nhiệt độ cũng ở trong khoảng mười lăm, mười sáu độ, Ninh Vũ Phi khoác thêm hai áo choàng dài vẫn cảm thấy hơi lạnh… đều là quá phi lý rồi!


Bởi vì tìm được ký ức trong quân đội, cho nên Ninh Vũ Phi biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân.


Đúng vậy, Ninh Vũ Phi khẳng định không thể cứng đấu cứng với Lý Đại Lỗi to con nhưng tuyệt đối không đến mức bị một chiêu đẩy ngã.


Tuy mất đi ký ức nhưng tố chất cơ thể không nên giảm sút tới mức này.


Chẳng lẽ là do không rèn luyện lâu dài?


Cũng không đúng, sau khi Ninh Vũ Phi trở về đế đô cũng không tính là quá lâu, sao có thể thoái hóa đến nước này? Thậm chí còn không chịu rét bằng mẹ mình.


Ninh Vũ Phi nghi hoặc, không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ vụ tai nạn xe cộ kia không chỉ khiến cậu mất trí nhớ mà còn để lại di chứng cho cơ thể?


Nhưng nghĩ kỹ lại thấy cơ thể không có chỗ nào không khỏe, dù sao thì kỹ thuật bệnh viện bây giờ vô cùng tốt, đến cả tình trạng chết dở sống dở còn có thể khôi phục thành nguyên dạng, không lý nào cậu còn có thể lưu lại thương tổn nghiêm trọng như vậy.


Chỉ là, Ninh Vũ Phi buồn bực cũng không có tác dụng gì, vấn đề này có khi không ai có thể cho cậu đáp án.


Mà lúc này, bọn họ đã đi tới trước một bia mộ, cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng biết được người được tế bái là ai.


Đó là một bia mộ của một cặp vợ chồng, bên trên có hai cái tên: Ninh Tử Thanh, Eupheya.


Thật ra hai cái tên này không hề có ấn tượng nào với Ninh Vũ Phi, nhưng ba chữ Ninh Tử Thanh lại quá mức rõ ràng, ở thế hệ Ninh Tử An đều dùng chữ ‘Tử’ làm tên đêm, cho nên… Ninh Tử Thanh là anh em của Ninh Tử An?


Bác hay là chú đây? Ninh Vũ Phi hoàn toàn không có ấn tượng.


Ký ức hiện giờ đang khôi phục được 90% trở lên, chuyện trước khi mười mấy tuổi đều đã tìm được, chỉ có lúc nhỏ tuổi nhất thì vẫn còn mơ hồ.


Nhưng trí nhớ trong mười mấy năm ấy cũng chưa chưa từng xuất hiện Ninh Tử Thanh.


Vậy nên… Ông ấy là qua đời sớm sao?



Có lẽ là vậy, nhưng tại sao hơn mười năm trời chưa từng dẫn Ninh Vũ Phi qua tế bái, bây giờ lại dẫn đi?


Ninh Vũ Phi có quá nhiều thứ để hỏi nhưng lại không dám mở miệng, giống như cậu đang cật lực trốn tránh thứ gì đó, nếu như chạm phải nó thì sẽ rơi vào vực sâu đáng sợ, từ đây vạn kiếp bất phục.


Mà, Ninh Tử An và Dương Nhược Vân đều giữ im lặng.


Toàn bộ tế bái yên tĩnh trang trọng, trong lòng mọi người đều có lời muốn nói lại không có ai mở miệng.


Đến khi rời đi, trong lòng Ninh Vũ Phi trống rỗng, quay đầu lại phát hiện vành mắt mẹ mình đỏ hoe, hiển nhiên là khóc qua.


Bỗng dưng đau lòng một trận, Ninh Vũ Phi vội nói: “Mẹ, chuyện đã qua, đừng thương tâm.” Kỳ thật Ninh Vũ Phi cũng không biết nói lời này có ý nghĩa gì.


Ai ngờ Ninh Vũ Phi vừa mở miệng, Dương Nhược Vân lại nhào vào trong lòng cậu, nước mắt như mưa.


Trong lòng Ninh Vũ Phi càng thêm khó chịu, cậu vuốt ve sau lưng bà, mấp máy môi lại phát hiện cuống họng như bị khóa cứng, không phát ra nổi một từ.


Dương Nhược Vân khóc không thành tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống giống như chỉ có phương thức này mới có thể phát tiết hết tất cả đau thương, sầu lo và lo lắng ra ngoài.


Bên trong phi hành khí càng trầm mặc, Ninh Tử An cúi đầu, Ninh Vũ Tường vô cùng trầm mặc.


Ninh Vũ Phi mơ hồ biết đến thứ gì đó nhưng vẫn không muốn hỏi.


Ninh Tử Thanh… Eupheya…


Họ thật sự chỉ là bác trai bác gái quá cố thôi sao?


Về tới phủ bá tước, Ninh Vũ Phi đưa mẹ lên lầu, Dương Nhược Vân khóc qua lâu nên rất mệt mỏi, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.


Ninh Tử An đứng bên cửa nhìn bọn họ.


Ninh Vũ Phi hé môi, một lúc sau mới hô một tiếng: “Ba.”


Ninh Tử An thở dài, xoa lên mái tóc ngắn của Ninh Vũ Phi: “Đó là bác con, lúc con còn nhỏ thì đã qua đời, họ…” Ông hơi dừng lại rồi nghẹn ngào nói tiếng: “Họ rất yêu con.”


Ninh Vũ Phi nghe lời này lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.


Một lúc sau, Ninh Vũ Phi nhẹ giọng nói: “Ba, người chăm sóc mẹ, con đi ra ngoài trước.”


Ninh Tử An nhìn Ninh Vũ Phi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn giữ im lặng.


Ninh Vũ Phi từng bước từng bước đi về phòng mình, đầu cậu hỗn loạn, có rất nhiều thứ đan xen lẫn nhau giống như buộc thành một tấm lưới khổng lồ, nhưng tấm lưới này lại không thể biết được đâu là trung tâm, đâu là điểm kết, tất cả đều không rõ, chỉ có cảm giác ngột ngào ồ ạt kéo tới khiến con người ta hốt hoảng muốn trốn tránh.


Ninh Vũ Phi không có ký ức trước năm mười tuổi, cậu không có ký ức liên quan đến đứa em trai thứ ba Ninh Vũ Lạc, cũng không có ký ức về vụ xảy ra tai nạn.


Ninh Vũ Phi có thể không phải là con trai của Ninh Tử An và Dương Nhược Vân, mà là con trai của… Ninh Tử Thanh và Eupheya


Liên quan với điểm ấy, giống như đó là điểm rõ ràng trong lòng họ mà không cần tận lực che giấu.


Cho nên, đến cùng thì quên đi thứ gì? Đến cùng thì bỏ lỡ cái gì? Đến cùng còn có chuyện gì mà khiến cậu e ngại đối mặt như thế.


Không phải con ruột sao, Ninh Vũ Phi không dám mở miệng ra hỏi nhưng lại xác nhận rõ.


Mất mát lớn trong khoang tim, một đời trước Ninh Vũ Phi cũng không biết cha mẹ mình là ai, đời này… Đến cả dáng dấp cha mẹ ruột của mình cũng không biết.


Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, phần ký ức đó là gì?


Ninh Vũ Phi ngồi lặng người trong phòng hơn một giờ, mãi đến khi trời ngả tối mới bình tĩnh lại.


Thật ra cũng không có gì, có một số ký ức nhất định phải biết nhưng cũng có một số thứ nên quên đi mới là tốt nhất.


Có phải cha mẹ ruột hay không thì liên quan gì? Ninh Tử An là cha cậu, Dương Nhược Vân là mẹ cậu, Ninh Vũ Tường là anh trai cậu, cậu có một gia đình hạnh phúc như vậy, nếu còn thấy chưa đủ thì nên bị trời phạt.


Về phần tai nạn xe cộ trước đó… Chắc cũng không có gì, điều này cậu có nhớ lại hay không cũng không liên quan.


Mỗi một đoạn ký ức đâu phải nói nhớ là nhớ lại liền? Tất cả chỉ khi chạm vào điều gì đó mới chợt bừng tỉnh mà thôi.


Cho nên, thoải mái đi, nên nhớ thì nhất định sẽ nhớ lại, còn không nên nhớ…


Nói thật không biết chừng còn là chuyện tốt.


Đến bữa tối, cả nhà đã khôi phục như lúc ban đầu, Dương Nhược Vân chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, ba cha con uống một ít rượu, vừa uống vừa ăn, nói chuyện phiếm hai câu, cuộc sống vô cùng vui vẻ.


Chuyện tế bái ban ngày không ai nhắc tới, mọi người đều lựa chọn đổi đề tài.


Mắt Dương Nhược Vân còn hơi sưng nhưng nhìn thấy ba cha con họ thì bà thỏa mãn cười cười, đi làm thêm cho họ mấy đồ ăn nhắm rượu.


Cả nhà uống hơi say mới tản đi, tửu lượng Ninh Vũ Phi không quá tệ, loại rượu này cũng không có nồng độ cao nên muốn cậu say vẫn còn chút khó khăn.


Hơn nữa trong lòng còn có chuyện, nghĩ đêm nay muốn về Nguyên Soái hào nên không dám uống quá nhiều.


Đang nghĩ như vậy thì máy truyền tin bỗng tích một tiếng.


Ninh Vũ Phi vội vã nhận: “Trung tướng?”


Trong giọng nói của An Thanh mang theo tia mừng rỡ truyền đến: “Lâm Lam làm ra giải dược!”


Ninh Vũ Phi vừa nghe thấy thì cả người dựng bắn lên, cậu mở to mắt, trong khoang ngực lấp kín vui sướng, người ở khu trung ương nhưng tâm lại bay đến trong Nguyên Soái hào.



“Các hạ dùng chưa? Hiệu quả thế nào? Có thể giải độc sao?”


Ninh Vũ Phi hỏi liên tiếng rồi, khoác thêm áo khoác rồi đi ra ngoài, phi hành khí xác định tuyến đi hàng không, đặt tốc độ cao nhất bay thẳng về Nguyên Soái hào.


An Thanh đáp: “Đã dùng, đang tiến hành trị liệu phụ trợ, đoán không chừng qua hai tiếng nữa sẽ không tỉnh lại, cậu không cần qua đây gấp.”


Ninh Vũ Phi sao dám ngồi không, cậu hận không thể bay lập tức đến Nguyên Soái hào, huống chi cậu đã ngồi trên phi hành khí.


Một đường đến cực Bắc, mắt Ninh Vũ Phi nhìn chằm chằm vào bản đồ,, trong đầu lại thoáng hiện vô số ký ức vụn vặt.


Toàn bộ đều là hai năm gần đây.


Hai năm trước là khoảng thời gian Ninh Vũ Phi suy sụp nhất, cậu và Hoắc Bắc Thần đã xảy ra quan hệ nhưng dù vậy vẫn không thể tính là phóng túng.


Trong trải nghiệm cảm quan cực hạn, Ninh Vũ Phi đều không nghĩ nổi cái gì, trong đầu trống rỗng, chỉ muốn tham hưởng sung sướng tê dại kia. Triền miên, đòi hỏi, không ngừng thỏa mãn rồi không ngừng khát vọng.


Đoạn thời gian đó, Hoắc Bắc Thần dành cho cậu tất cả, tất cả mong muốn của cậu.


Không cần suy nghĩ, không cần xoắn xuýt, chỉ cần không ngừng không ngừng thừa nhận loại vui sướng đó là được.


Nhưng giấc mộng thì luôn phải tỉnh, sau khi độc tính lui bớt thì Ninh Vũ Phi phải đối mặt hiện thực.


Ninh Vũ Phi không biết bản thân nên đối mặt ra sao với mối quan hệ của mình với nguyên soái, Hoắc Bắc Thần cũng chưa bao giờ nhắc tới việc này, thái độ hắn đối với cậu vẫn như trước kia, vẫn coi Ninh Vũ Phi là quân của mình, vẫn coi trọng một ghế phụ, vẫn coi Ninh Vũ Phi là một thành viên trong Nguyên Soái hào.


Nếu nói có gì bất đồng thì đó chính là trong âm thầm, Hoắc Bắc Thần sẽ hôn cậu, ở trong thời gian thích hợp sẽ ôm lấy cậu lăn lên giường.


Ban đầu Ninh Vũ Phi còn bất an nhưng sau khi mỗi lần làm xong thì lại có cảm giác không thật.


Cảm giác đó Ninh Vũ Phi không cách nào miêu tả nổi, rõ ràng là sảng khoái đến cực hạn, thăng lên đám mây, có lẽ vì cảm giác đó quá phập phùng hư không, dụng tâm dơ bẩn và gánh chịu tình cảm nên sau khi tỉnh dậy thì trước đó vui sướng bao nhiều thì về sau sẽ mất mát bấy nhiêu.


Ninh Vũ Phi lọt lòng đã là một người bảo thủ, cậu tin có một tình yêu không chia lìa, chỉ có khi yêu mới phát sinh quan hệ, bởi vì chỉ có như vậy thì sau khi phát tiết, trong lồng ngực mới không vắng vẻ như vậy, trái tim tình yêu của cả hai cùng nhau chống đỡ, khoái cảm từ mây lướt xuống sẽ không bị ngã đau.


Nhưng là… Ninh Vũ Phi vi phạm nguyên tắc của mình, đáng chịu đựng tư vị khó chịu như vậy.


Mà trí mạng hơn là Ninh Vũ Phi không dám đụng vào thứ tình cảm này nữa.


Quá đáng sợ, tình cảm không ngang nhay đối với cậu chính là một thứ đáng sợ.


Kẻ ngu đến mức nào cũng không ngu đến mức ba lần ngã cùng một chỗ.


Từ trước đến nay, Ninh Vũ Phi đều mong muốn một nơi yên tĩnh, bình thường, một tình cảm gắn bó làm bạn, không muốn thứ tình yêu oanh oanh liệt liệt, không muốn nhấp nhô không yên, chỉ mong hai người bên nhau được người nhà chúc phúc, tạo nên một gia đình tốt đẹp, như vậy là đủ rồi.


Mà hiển nhiên, hai người Ninh Vũ Phi gặp đều không đáp ứng được nguyện vọng này của cậu.


Nghị trưởng sama rất ôn nhu, rất săn sóc, rất hoàn mỹ, hắn cho cậu một mối tình lãng mạn duy mỹ, Ninh Vũ Phi hưởng thụ trong đó, ôm ấp vô vàn hy vọng, vi phạm nguyên tắc của mình mà thích ứng với một người có địa vị cao, mong đợi hắn có thể vẽ ra một bản kế hoạch đẹp đẽ cho cậu.


Kết quả thì sao…Hạ Lạc Lan cho Ninh Vũ Phi thương tổn, cả đời này không thể nào diệt nổi.


Ngã lộn xuống, Ninh Vũ Phi càng nhớ lâu, trong lý trí càng biết thái tử điện hạ không thích hợp với mình, nhưng trong đoạn thời gian hắc ám đó, hoàn cảnh tuyệt vọng đó, thái tử điện hạ đều ở bên cậu, lòng người đều làm từ thịt, ở trong chiến trường ma lệ nhiều năm khiến Ninh Vũ Phi cảm thấy mình không thể vô dụng như vậy, cậu có thể dũng cảm thêm một chút, nỗ lực thêm một chút để mình không phụ một mảnh thâm tình của Thẩm Lăng Dụ.


Cuối cùng… Thứ chờ cậu chính là tuyệt vọng bị đánh đổ.


Gặp phải hai đoạn tình cảm như vậy, sao Ninh Vũ Phi có khả năng có thêm dũng khí để tiếp nhận thêm bất cứ ai khác.


Cậu hận không thể núp mình trong mai rùa, hận không thể giấu mình trong lòng đất, hận không thể mình tránh xa hai chữ tình cảm này.


Nhưng… Ninh Vũ Phi trúng Thiên Xà dẫn.


‘Tình’ và ‘yêu’ có thể chia lìa sao? Có lẽ có người làm được nhưng Ninh Vũ Phi lại không phải người đó.


Lại càng không nói tới, Hoắc Bắc Thần vì Ninh Vũ Phi mà làm rất nhiều chuyện.


Sau khi có ký ức, có một số thứ không nghĩ không ra đều thông suốt.


Sau khi độc tính lui đi, Hoắc Bắc Thần đưa tư liệu đến trước mặt Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi chưa từng nghĩ rằng thứ mình nhìn và nghe thấy tận mắt còn có thể làm giả.


Hóa ra kẻ nói mấy lời đó không phải thái tử điện hạ, hóa ra thứ cậu thấy đều là một màn tuồng kịch của kẻ khác.


Tiết Chấn Thiên, Trần Nham, bọn họ vì phá huỷ cậu mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào!


Ninh Vũ Phi nhìn rõ chân tướng… lại không biết nên khóc hay nên cười.


Thẩm Lăng Dục là vô tội, hắn không phản bội cậu, tình cảm Ninh Vũ Phi trả giá cũng không phải ném vào trong hồ sâu vạn trượng.


Nhưng… dưới sự ma xui quỷ khiến như thế sao Ninh Vũ Phi còn đối mặt với thái tử điện hạ? Cậu cho rằng đối phương phản bội mình, kết quả lại là, kẻ phản bội lại chính là cậu.


Một năm trước Ninh Vũ Phi trở lại đế đô tinh gặp nghị trưởng đại nhân, dễ dàng đáp ứng lời của trưởng công chúa cũng có quan hệ với thông tin mà Hoắc Bắc Thần đưa cậu trước đo.


Hoắc Bắc Thần giúp cậu tra rõ tất cả, giúp cậu nhìn thấy chân tướng, giúp cậu giải khai tất cả bế tắc áp lực trong lòng.


Sao phải làm những điều đó? Đến bây giờ, Ninh Vũ Phi mới hiểu rõ.


Hoắc Bắc Thần đang chờ cậu lựa chọn.


Tình cảm không nên gánh vác, mặc kệ là quá khứ ra sao đều nên thể hiện ra một mặt chân thật nhất.


Nếu là cừu hận, vậy thì nên từ bỏ hoàn toàn.


Nếu là hiểu lầm, vậy thì nên nói rõ tất cả.


Tổn thương nặng nề trong hai đoạn tình cảm, Ninh Vũ Phi hoàn toàn nản lòng thoái chí, đối với tương lai chỉ còn một mảnh mờ mịt, cậu không dám hy vọng xa vời về mái nhà thuộc về mình.


Vứt bỏ niềm tin này, Ninh Vũ Phi sống như một xác chết di động.


Mãi cho đến khi… Hoắc Bắc Thần tìm cậu trở về.


Dùng phương thức như thế để cậu thấy rõ tất cả, đương nhiên có vô số thứ hối hận và không cam lòng nhưng cũng sẽ không phẫn uất.


Công sức của Ninh Vũ Phi không phải không được hồi báo, thứ đó vẫn còn tồn tại…


Cậu không nên tuyệt vọng như vậy.


Chỉ là, chuyện đã xảy ra thì không thể cứu vãn được.


Nhất thời xúc động khiến cục diện rối loạn tất cả nhưng đến khi sắp trở về đế đô thì Ninh Vũ Phi đã làm ra lựa chọn cuối cùng của mình.


Cậu xác định mình muốn gì, xác định được đường mình đi.


Chỉ tiếc chưa kịp nói ra thì sự cố khiến cậu quên đi tất cả.


Vì vậy… Vòng vòng chuyển chuyển lâu như vậy.


Cũng may, rốt cục cậu cũng nhớ lại.


Không muộn, thật sự không muộn.


Ninh Vũ Phi chỉ hy vọng phi hành khí có thể nhanh lên, nhanh hơn nữa để cậu gặp Hoắc Bắc Thần, bởi vì cậu vô cùng nhớ hắn.


Ninh Vũ Phi nhớ, nhớ tất cả, cậu muốn gặp Hoắc Bắc Thần!


Hai mươi phút lộ trình, Ninh Vũ Phi dùng năm, sáu phút đi được nửa đường, mắt thấy sắp tới nơi thì phi hành khí của cậu lại ngừng lại.


Bởi vì quán tính, thân thể Ninh Vũ Phi mất khống chế mà ngả về phía trước.


Ngay sau đó, một tia sáng bắn tới, Ninh Vũ Phi cau mày, một khắc sau cậu được đưa vào trong tinh hạm.


Ninh Vũ Phi híp mắt, quanh thân đề phòng.


Nhưng rất nhanh, một giọng nói quen thuộc vang lên trong phi hành khí của Ninh Vũ Phi: “Đừng sợ, Tiểu Vũ, là anh.”


Nghị trưởng sama?


Ninh Vũ Phi ngơ ngác, ngay sau đó khiến cậu càng ngạc nhiên hơn là… Giọng nói của thái tử điện hạ cũng vang lên: “Tiểu Phi, xuống đây đi, chúng ta nói chuyện.”


Bọn họ vậy mà ở cùng nhau!


Hai lưỡi đao sắc đấu nhau cùng ngồi trong một tinh hạm, cùng tìm cậu, cùng nói chuyện?


Theo bản năng Ninh Vũ Phi cảm nhận được, nội dung sắp nói có liên quan tới nguyên soái nhưng mấy lời đó nhất định là điều cậu không muốn nghe.


Hoắc Bắc Thần sẽ bày chân tướng trước mặt cậu, nhưng nghị trưởng và thái tử…


Không phải cậu không tin họ nhưng chuyện mà hai vị này làm khiến cậu không thể nào không cảnh giác.


Hít sâu một hơi, Ninh Vũ Phi biết mình trốn không xong.


Cũng tốt, nên biết thì phải biết, nhưng chỉ cần chưa khôi phục ký ức thì cậu sẽ không dễ dàng tin tưởng.


Mặc dù khôi phục ký ức… Ninh Vũ Phi cắn răng căn dặn chính mình: Cũng nhìn cho rõ!


Dù sao Ninh Vũ Phi cũng bị lừa quá nhiều, đến cả thứ phát sinh trước mặt còn có thể làm giả, vậy nên nhất định phải tỉnh táo giữ lý trí, đừng để rơi vào xúc động!


Sau khi Ninh Vũ Phi bình tĩnh thì quyết định đi xuống phi hành khí.


Đại sảng trống trải, trên ghế sô pha phía xa có hai người đàn ông.


Bọn họ vẫn mặc quần áo thường như lúc nghỉ phép tại Bala tinh, vẫn là dáng vẻ ánh sáng chiếu rọi kia, chỉ là trong đáy mắt uể oải không cách nào che giấu nổi.


Thái tử điện hạ vẫn đang trông ngóng Ninh Vũ Phi, đôi mắt màu vàng óng âm u như mây mù che kín mặt trời, ánh sáng không cách nào lọt vào mà chỉ dư lại một mảnh mù mịt.


Ninh Vũ Phi nắm chặt tay, vẫn duy trì bình tĩnh bên ngoài.


So với thái tử thì Tạ Cảnh vẫn chưa cho cậu áp lực quá lớn,, hắn chỉ khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Đến, qua đây ngồi đi.”


Ninh Vũ Phi đi tới, càng đến gần thì càng cảm nhận được không khí quỷ dị lúng túng này, bọn họ nhất định biết tất cả mọi chuyện, thậm chí còn biết thứ cậu không biết… cho nên mới gọi cậu tới đây.


Nhưng còn có gì sao? Có phải là chuyện tai nạn liên quan tới cậu không?


Ninh Vũ Phi suy đoán rất nhiều nhưng không ngờ nghị trưởng mở miệng lại nói một câu như vậy:


“Em biết… tại sao mình lại mất trí nhớ chứ?”