Đẫm Máu Con Tim

Chương 45: Con của chúng ta..chết rồi!




Con dao trên tay Mạn Kì Sa đang chuẩn bị đâm xuống bụng Ngải Tịch thì cổ tay cô ta bị một người đàn ông nắm lại.

Người đàn ông dùng sức hất Mạn Kì Sa ra khiến cô ta ngã mạnh một cái, con dao rạch vào tay Mạn Kì Sa khiến máu chảy ra.

Ngải Tịch mơ mơ màng màng ngửi được mùi xạ hương quen thuộc, cô gắng gượng mở đôi mắt ra là gương mặt khiến cô yêu say đắm. Cô khẽ gọi yếu ớt: " Thần...".

Hắc Mộc Thần nhanh chóng cởi trói ở tay chân cho cô: " Anh đây! Em cố gắng lên! ".

Sau đó Hắc Mộc Thần ôm lấy thân hình máu đỏ thấm ướt hết chiếc váy và đôi chân cô gấp rút chạy ra ngoài, lúc lướt qua Mạn Kì Sa anh dùng ánh mắt như muốn ngay lập tức xé xác cô ta ra nhưng vì trước mắt anh phải lo cho Ngải Tịch trước, sau đó sẽ từ từ tính sổ với cô ta. Hắc Mộc Thần đưa mắt nhìn Khang Dụ. Anh ta gật đầu rồi cùng hai người đàn ông lạ mặt đi theo phía sau anh ta nhanh chóng tiến đến bắt Mạn Kì Sa lại, cô ta vùng vẫy điên cuồng gào thét nhưng sức lực lại có hạn nên đành bất lực mà bị hai người đàn ông trói lại.

Bế Ngải Tịch lên xe, Hắc Mộc Thần đạp mạnh chân ra rời khỏi nơi này. Sắc mặt cô trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm vầng trán, máu cứ chảy không ngừng xuống đôi trên thon gọn. Từng dòng máu đỏ sẫm đang chảy lênh láng xuống xe như cứa rách con tim Hắc Mộc Thần. Anh nắm thật chặt tay cô. Cũng may là anh đến kịp nếu không sẽ không biết xảy ra chuyện gì nữa.

Vào một tiếng trước anh dò la vị trí của Ngải Tịch ngay khắp nơi thì điện thoại của Mặc Ám gọi đến nói: " Mộc Thần! Tôi đã điều tra ra Mạn Kì Sa vẫn còn sống, cô ta đã thuê một người tên A Môn để bắt Ngải Tịch. Sau đó hắn ta gấp rút trốn khỏi nước ngoài nhưng đã bị người của chúng ta bắt lại. Hơn nữa, tôi đã cho người tra khảo hắn ta hắn ta mới nói, theo lời hắn ta khai ra đã giam Ngải Tịch ở một căn nhà hoang hẻo lánh, vùng đất này khá hoang vu. Địa chỉ tôi sẽ gửi cho cậu cậu nhanh chóng đến cứu người phụ nữ của cậu đi! Tôi sẽ cho người yểm trợ cậu! ".

Hắc Mộc Thần cảm ơn Mặc Ám một tiếng rồi vội chạy đến địa chỉ của Mặc Ám đã gửi.

Khi đến nơi anh nghe được tiếng la hét thất thanh của Ngải Tịch, lòng anh nóng như lửa đốt. Theo sau anh còn có xe của Khang Dụ.

Hắc Mộc Thần nhanh chóng đi lên căn nhà hoang thì há hỏa ngay lập tức ngăn lại con dao trên tay Mạn Kì Sa sắp đâm xuống người Ngải Tịch. Thân hình yếu ớt của cô dựa vào ghế, trên tay chân còn đang bị trói chặt lại. Máu từ đâu cứ tuôn trào ra trên đôi chân cô.

...

Bệnh viện.

Phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn. Trần Hoa Minh Nhất và Cố Thường Ngạn nhanh chóng đi đến. Khi họ nghe tin Ngải Tịch bị bắt cóc thì vô cùng lo lắng đi tìm cùng Hắc Mộc Thần. Rồi khi nhận được tin cô đang ở bệnh viện lại dùng tốc độ nhanh nhất đến đây.

Khi đến nơi hai người họ thấy Hắc Mộc Thần dính chặt người vào phòng cấp cứu. Bàn tay anh nắm chặt lại thành quyền, trên tay anh vẫn còn dính máu của Ngải Tịch. Nếu quan sát kĩ trên bộ đồ vest đen của anh vẫn còn đọng lại chút máu. Từ lúc cô bị bắt đến giờ đã bốn tiếng. Mà anh lại chưa nghỉ ngơi giây phút nào chỉ gấp rút tìm Ngải Tịch.

Cố Thường Ngạn đưa tay lên vai Hắc Mộc Thần: " Yên tâm đi, cô ấy sẽ không sao đâu! ".

Trần Hoa Minh Nhất bỗng nức nở lên: " Tất cả là tại Mạn Kì Sa chết tiệt đó! Em nhất định phải băm cô ta ra thành trăm mảnh! ".

Không phải cô không biết Mạn Kì Sa, là vì lần đầu tiên Ngải Tịch gặp cô ta đã kể cho cô nghe Mạn Kì Sa chính là vị hôn thê của Hắc Mộc Thần. Sau này cô mới biết được cô ta chẳng qua là giao dịch với Hắc Mộc Thần rồi còn chen chân vào gây khó dễ cho Ngải Tịch nên Trần Hoa Minh Nhất đương nhiên cũng thù hận thể loại làm trà xanh như cô ta rồi!



Cố Thường Ngạn vừa an ủi Hắc Mộc Thần vừa ôm lấy Trần Hoa Minh Nhất vào lòng dỗ dành.

Hắc Mộc Thần nghe lời Trần Hoa Minh Nhất nói thì nhớ tới Mạn Kì Sa. Nhém nữa anh đã quên mất cô ta rồi, chỉ vì anh lúc này đều đặt hết sự quan tâm lên Ngải Tịch. Anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số, đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy: " Đại ca! ".

Hắc Mộc Thần cất giọng đã lạnh xuống âm độ: " Cứ giam cô ta lại trước nhưng tuyệt đối không được để cô ta chết. Còn nữa, nếu anh em trong đạo thích cô ta cứ việc mà nếm thử, càng nhiều càng tốt! Nhớ kĩ, nhất định phải giữ lại mạng chó của Mạn Kì Sa! Tôi sẽ tính từng món nợ với cô ta sau! ".

Người đàn ông nghe vậy thì sảng khoái tinh thần, lập tức cảm ơn lia lịa Hắc Mộc Thần. Sau đó anh liền cúp điện thoại, từ đầu đến cuối anh chưa hề dời đi ánh mắt về phòng cấp cứu. Cả ba người đi qua đi lại. Cuối cùng sau sáu tiếng ròng rã..

' Cạch ', cửa phòng cấp cứu mở ra. Bác sĩ đi ra ngoài. Nhìn cả ba người đứng ngồi không yên thì nhanh chóng mở miệng trước: " Mọi người đi theo tôi! ".

Cả ba người Hắc Mộc Thần, Trần Hoa Minh Nhất và Cố Thường Ngạn liền rảo bước theo bác sĩ đến phòng của ông ta. Hắc Mộc Thần đứng nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ, lần này anh không hốt hoảng như lần trước nữa. Bởi vì nếu anh hung dữ với vị bác sĩ thì ông ta nhất định sẽ sợ hãi rồi lắp bắp, nói không rõ ràng tình hình. Anh liền dùng giọng lạnh nhạt mà bình tĩnh nhất có thể hỏi: " Cô ấy thế nào? ".

Vị bác sĩ kia buồn rầu mà nói: " Hiện tại tính mạng của bệnh nhân đã không nguy hiểm gì. Nhưng mà...vết thương trực tiếp từ vật bên ngoài tác động vào quá nặng đâm vào bụng, máu cháy ra quá nhiều, khiến..khiến đứa bé không thể nào giữ lại được! Chúng tôi thành thật xin lỗi..! ".

Từng lời nói của vị bác sĩ như cây búa bổ mạnh vào đầu Hắc Mộc Thần. Anh chết đứng tại chỗ.

Trần Hoa Minh Nhất thì càng không nói nên lời nữa. Cô nghẹn ngào mà khóc không xong.

Cố Thường Ngạn vẫn giữ lại chút bình tĩnh mà mở miệng trước: " Vậy bác sĩ, liệu sau này cô ấy có mang thai được nữa không? ".

Hắc Mộc Thần cũng đưa mắt nhìn ông ta. Vị bác sĩ liền trả lời ngay: " Mang thai thì vẫn được do thể chất của bệnh nhân vốn tốt. Tuy nhiên lần sảy thai này là từ bên ngoài tác động mạnh nên ít nhất cũng sẽ làm tổn thương đến tử cung. Cho nên, nếu mang thai lần nữa thì phải giữ gìn thật cẩn thận. Nếu không..cả mẹ và con đều không thể cứu được! ".

Hắc Mộc Thần nãy giờ im lặng thì sau khi nghe ông ta nói vậy mới cất lời lạnh băng: " Chúng tôi vào thăm cô ấy được không? ".

Vị bác sĩ gật đầu: " Được nhưng có lẽ cô ấy sẽ không tỉnh lại ngay. Nhưng khi tỉnh lại mọi người hãy để bệnh nhân phải thật bình tĩnh, vì cú sốc này quá lớn với người mẹ..".

Hắc Mộc Thần gật đầu cảm ơn rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Trần Hoa Minh Nhất và Cố Thường Ngạn cũng nối theo.

Trong phòng bệnh.

Hắc Mộc Thần nắm chặt bàn tay của Ngải Tịch. Gương mặt cô giờ đây như người chết, trắng bệch không còn chút sức sống nào. Hắc Mộc Thần đau lòng vuốt ve mái tóc cô, khi nghe những lời bác sĩ nói lòng anh đau như cắt. Đứa con đầu tiên của anh và cô đã không còn nữa.



Anh là đàn ông đương nhiên sẽ đau khổ không kém. Nhưng ít ra anh vẫn kìm lại được. Còn cô thì sao? Ngải Tịch sẽ ra sao khi biết tin đau đớn này chứ? Một sinh linh nhỏ bé mà Hắc Mộc Thần và cô đã không biết bao nhiêu cất công mong chờ, nào ngờ nó vẫn chưa được nhìn thấy mặt trời đã biến mất.

Sao ông trời lại tàn nhẫn với họ như vậy chứ? Tại sao?!

Đã trôi qua một tiếng từ khi Ngải Tịch được đưa vào phòng hồi sức. Hắc Mộc Thần vẫn chưa rời khỏi gương mặt Ngải Tịch giây phút nào. Cả Trần Hoa Minh Nhất và Cố Thường Ngạn cũng như vậy, họ đều đang chờ đợi Ngải Tịch tỉnh lại.

Bây giờ đã là hơn nửa đêm, ánh trăng không chiếu qua được căn phòng bật đèn sáng như thế này. Bỗng bầu không khí đang im lặng thì bị tiếng la của Ngải Tịch phá tan:

" A! ".

Ngải Tịch ngồi bật dậy. Cô hốt hoảng sợ hãi. Cô vừa mơ một giấc mơ đáng sợ. Trong mơ, một đứa bé không nhìn thấy rõ hình hài mà cả người đầy máu me tha thiết gọi Ngải Tịch: " Mẹ ơi! Cứu con với! Mẹ ơi! Con đau quá, con đau quá mẹ ơi! ".

Chợt tỉnh giấc khi gặp ác mộng này. Người đầu tiên cô nhìn thấy là Hắc Mộc Thần. Anh ôm cô vào lòng, vuốt ve lưng cô: " Không sao! Có anh đây rồi! Đừng sợ! ".

Ngải Tịch bỗng ôm chầm lấy anh rồi nức nở: " Thần, em sợ lắm! Em sợ lắm..em vừa mơ một giấc mơ kì lạ.. Con chúng ta cả người đầy máu mà gọi em cứu nó..nó đau đớn mà bị người ta dùng gậy đâm vào! Nó..nó..! ".

Hắc Mộc Thần sững người lại..

Bỗng nhớ ra gì đó, Ngải Tịch buông tay khỏi vòng ôm của Hắc Mộc Thần. Cô nhìn vào bụng mình, lấy tay sờ lên. Khoảnh khắc như không còn gì trong bụng này khiến Ngải Tịch chợt nín lặng. Cô ngẩng gương mặt tái xanh lên nhìn Hắc Mộc Thần: " Thần, con..con..con chúng ..ta ..ta..đâu rồi..? ".

Thấy anh cứ im lặng mà nhìn cô chằm chằm. Ngải Tịch điên cuồng gào lên: " Em hỏi anh con chúng ta đâu? Nó đâu rồi? ".

Hắc Mộc Thần ôm lấy người Ngải Tịch: " Tịch! Em bình tĩnh lại đi được không? Bình tĩnh lại nghe anh nói..".

Ngải Tịch không la hét nữa mà ngoan ngoãn nghe anh nói: " Được! Anh nói đi! Có phải con chúng ta bình an rồi không? ". Cô nở nụ cười gượng gạo, cô chỉ mong những lời sắp nói ra này của Hắc Mộc Thần là hoàn toàn khiến cô yên tâm.

Hắc Mộc Thần lòng đau như cắt nhìn nụ cười chua chát của cô, anh gắng gượng từng chữ: " Con của chúng ta...chết rồi! ".

Trần Hoa Minh Nhất khóc nghẹn ngào ôm chầm lấy Cố Thường Ngạn khi nghe những lời Hắc Mộc Thần nói ra.

Ngải Tịch buông thõng bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh. Nụ cười chua chát dập tắt, cô gào lên thảm thương: " Không! Không! Anh nói dối em! Anh nói dối..con chúng ta vẫn chưa chào đời mà? Nó vẫn chưa..chưa nhìn thấy được mặt trời mà? Nó vẫn chưa gọi em là mẹ, chưa gọi anh là ba. Sao nó lại bỏ em đi chứ? Không thể nào! Không! A! A! ". Cô bây giờ mất hết bình tĩnh mà điên cuồng đánh vào người Hắc Mộc Thần rồi nức nở gào khóc. Còn anh vẫn mặc kệ để cô đánh mình mà vẫn ôm chầm lấy cô.

Ngải Tịch đánh anh đến không còn sức nữa, tiếng khóc cô cũng dừng lại. Ngay sau đó, Ngải Tịch mệt mỏi ngất đi trong vòng tay Hắc Mộc Thần...