[Đam Mỹ ABO] Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 22




Hạ Hoài nói mấy câu này rất giống chủ nhân đang cưng chiều thú cưng, vừa dịu dàng vừa sủng nịnh.

Ánh mắt của Giang Sơ Tinh đảo quanh trên mặt Hạ Hoài, sau đó rơi vào hộp cá trên tay cậu.

Hạ Hoài cảm nhận được tầm mắt của anh, nhanh chóng bỏ hộp cá vào túi, miễn cưỡng thu lại biểu tình, cố nén ý cười trên mặt: “Anh tỉnh rồi?”

Giọng nói của Giang Sơ Tinh lây chút ý cười: “Em vừa rồi là gọi anh à? Con mèo nhỏ tham ăn?”

“…” Hạ Hoài đột nhiên không kịp phòng ngừa, nghe thấy câu hỏi này của anh, cùng Giang Sơ Tinh nhìn nhau mất mười mấy giây.

Bầu không khí dần trở nên thập phần xấu hổ.

Thực sự không biết nên nói thế nào, Hạ Hoài tránh đi ánh mắt của anh, lảng sang chủ đề khác: “Em xin phép lão Hứa rồi. Chiều nay anh cùng em đi bệnh viện một chuyến.”

Thấy cậu xấu hổ, Giang Sơ Tinh cười cười gật đầu: “Được.”

Trước đây anh là một Beta, hơn nữa còn là một con mèo nhà, nên cũng không hiểu biết nhiều về mặt này. Nghĩ đến phản ứng mạnh mẽ của mình ngày hôm qua, e rằng không phải là kỳ động dục, mà là kỳ giao phối ở tuổi trưởng thành.

“Vậy anh cứ chuẩn bị đi.” Hạ Hoài vừa nói vừa định đi ra ngoài, nhưng giây sau đã bị chặn lại.

“Chờ đã.” Giang Sơ Tinh vừa mới tắm xong, trên người còn mang theo hơi nước, đi tới trước mặt Hạ Hoài, lấy ra cá hộp trong túi cậu ra, “Cái này cho anh phải không?”

Hạ Hoài: “…”

Cậu nhất thời không biết nói gì mới tốt. Giang Sơ Tinh lắc lắc cái hộp trong tay, giọng nói mang theo ý cười khó có thể phát hiện ra: “Cảm ơn, anh rất thích nhãn hiệu này.”

“…” Hạ Hoài không phải không nghe hiểu trêu chọc trong lời nói của anh, khóe môi cậu hơi cong lên, hiếm thấy có chút giận dỗi đáp lại: “Anh thích thì tốt.”



Trước đây họ theo xe trường thuê để đến, nên bây giờ muốn trở về cũng chỉ có thể đi xe khách đưa đón của điểm du lịch.

Nơi này hẻo lánh, xe khách đưa đón chạy hơn một giờ mới tới.

Buổi trưa nắng chói chang, bên cạnh trạm xe có một cây long não cổ thụ, Giang Sơ Tinh nhìn nam sinh đang ngồi trên băng ghế dưới gốc cây.

Mặt trời chiếu qua các kẽ hở trong tán lá, ánh sáng và bóng râm lấp lánh rơi trên đầu chàng trai, mái tóc ngắn đen nhánh trở nên vàng nhạt dưới một chút vầng nắng.

Giang Sơ Tinh đi đến bên cạnh Hạ Hoài, ngồi xuống.

Không biết có phải là vì bị Hạ Hoài đánh dấu hay không mà có vẻ như anh có độ chấp nhận rất cao đối với tin tức tố của cậu, giống như khoảng cách vai chạm vai bây giờ, thân thể của anh cũng không có phản ứng gì, thậm chí còn rất thoải mái.

Thời tiết đúng lúc tươi sáng và dễ chịu, bầu không khí trầm lặng này thế mà cũng rất thoải mái.

Giang Sơ Tinh nghiêng mắt đánh giá nam sinh bên cạnh.

Hạ Hoài đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rõ ràng trước đây anh nghĩ Hạ Hoài đã thay đổi rất nhiều, nhưng bây giờ nhìn nhìn, lại cảm thấy không có gì thay đổi.

Anh bỗng như bừng tỉnh, giống như lần đầu tiên anh gặp Hạ Hoài.

Lúc đó cũng là mùa hạ, ánh nắng cũng chói chang như thế này.

Lâm Thanh Linh và Giang Uyển Thi là bạn học cấp 3. Họ bất ngờ gặp lại nhau tại bệnh viện Hải Thành. Lâm Thanh Linh nghe từ Giang Uyển Thi về tình trạng của anh.

Cứ như vậy, mẹ con bọn họ đến Ninh Thành.

Lâm Thanh Linh đã rất chăm sóc hai người: “Tớ có căn phòng đối diện cho thuê, ngày mai dọn dẹp một chút là có thể ở trong đó rồi. Bạn hôm nay đến nhà mình ở tạm nhé.”

Lâm Thanh Linh là một người hiền lành lại nhiệt tình, cô vừa nói vừa một bên mở cửa.

Ngay khi cửa vừa mở ra, một cậu bé đang khóc đòi mẹ đã nhào vào vòng tay của Lâm Thanh Linh.

Đứa nhỏ nức nở lên án: “Mẹ ơi, Tiểu Mạch lại cướp kẹo mút của con. Ngày nào cũng chỉ biết bắt nạt con, mẹ đuổi ảnh đi đi! Con không muốn nhìn thấy ảnh nữa!”

Giang Sơ Tinh đứng nhìn đứa nhỏ trắng nõn mềm mại đang khụt khịt khóc, vừa nhìn đã thấy rất dễ bắt nạt.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Chẳng mấy chốc, một cậu bé khác từ bên trong đã chạy ra: “Túi khóc nhỏ, em lớn như vậy rồi mà còn bày đặt đi méc mẹ, em cứ khóc nhiều như thế anh liền đuổi em đi đấy!”

Lâm Thanh Linh vội vàng lên tiếng phê bình: “Tiểu Mạch, đây là em trai con, con nhường em trai một chút không được à.”

“Con không có em trai thích khóc như vậy.” Hạ Mạch chán ghét nói: “Không ai muốn một nhóc quỷ nhỏ chỉ thích khóc cả đâu!

Hạ Hoài càng khóc dữ dội hơn: “Mẹ, con không muốn anh ấy là ca ca của con nữa, con muốn đổi một ca ca khác cơ, con không phải là quỷ thích khóc mà, oh oh oh oh ~”

Tuy cậu bé một mực nói rằng mình không phải là một nhóc quỷ thích khóc, nhưng tiếng khóc lại càng ngày càng to hơn bao giờ hết.

Lâm Thanh Linh bị tiếng khóc nhiễu sự đến đau cả đầu, dỗ dành nói: “Được được được, đổi một ca ca, mẹ đổi một ca ca khác cho con.”

Sau đó, Lâm Thanh Linh thoáng nhìn thấy Giang Sơ Tinh đang đứng bên cạnh, vẫy vẫy tay với anh.

Giang Sơ Tinh bước tới, Lâm Thanh Linh một bên giúp Hạ Hoài lau nước mắt, một bên nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, ngoan, từ nay trở đi đây là ca ca mới của con, có vui không?”

Hạ Hoài nghe vậy liền nghẹn ngào nhìn đứa nhỏ trước mặt.

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cậu bé, Giang Sơ Tinh vươn tay xoa xoa đầu cậu: “Đừng khóc.”

Hai người nhìn nhau trong vài giây.

Hạ Hoài đã ngừng khóc, đôi mắt hoa đào trong veo, bởi vì vừa khóc nên có hơi sưng lên, nhưng nếp mí vẫn còn rõ ràng.

Vì là sinh đôi nên Hạ hoài phát triển hơi chậm, so với Giang Sơ Tinh thì lùn hơn cả một khúc. 

Cậu muốn học theo Giang Sơ Tinh vỗ vỗ, nhưng lùn quá nên đành phải kiễng chân, còn suýt chút nữa lộn nhào.

Cậu bé nhỏ tỏa sáng như ánh nắng sau cơn mưa, tươi cười với đôi mắt cong vút, cất lên giọng nói trong trẻo: “Ca ca.”

Hạ Hoài thoáng nhìn thấy băng gạc màu trắng quấn bên hông anh, thanh âm ngây ngô hỏi: “Ca ca ơi, anh bị thương hả? Có đau lắm không?”

Giang Sơ Tinh mặt không biểu tình lắc đầu.

“Làm sao lại không đau đươc,” Hạ Hoài tựa đầu vào thổi thổi cho anh, sau đó nhìn cây kẹo mút trong tay.

Ngập ngừng đưa nó ra: “Ca ca ơi, em cho anh kẹo mút của em nè. Mẹ em nói, ăn kẹo vào sẽ không đau nữa.”

Giang Sơ Tinh nghĩ đến đây nhịn không được cười cười.

Đúng vậy, một cây kẹo mút liền bắt được anh.

Giang Sơ Tinh cũng lười biếng nằm trên băng ghế, nghiêng đầu nhìn Hạ Hoài.

Tiếng ve kêu “chi chi” bên tai, có lẽ là quá ồn ào, hoặc là do ánh mắt anh quá nóng bỏng, Hạ Hoài liền mở mắt.

Vừa hay đối diện với tầm mắt của Hạ Hoài, Giang Sơ Tinh cũng không dời mắt đi mà vẫn trực tiếp nhìn cậu như vậy.

Cuối cùng, vẫn là Hạ Hoài nhìn đi chỗ khác trước.

Giang Sơ Tinh duỗi tay chạm chạm mu bàn tay cậu, bỗng nhiên cười cười lẩm bẩm nói: “Túi khóc nhỏ.”

“…”

Nghe thấy cái biệt danh đã bị phủ đầy bụi trong trí nhớ, Hạ Hoài quay đầu lại, khẽ nhướng mày.

Giang Sơ Tinh nhìn thấy trong mắt cậu sự bất lực không nói nên lời, khóe miệng mỉm cười, có chút nghiêm túc lại có chút thả lỏng nói: “Thật tốt khi có thể làm ca ca của em.”

Hạ Hoài ngẩn ra.

Giang Sơ Tinh rất ít khi nói những điều như vậy, cậu biết Giang Sơ Tinh luôn đối với cậu rất tốt, nhưng anh chưa bao giờ bộc lộ thẳng thắn như vậy.

Xe khách cuối cùng cũng tới, Giang Sơ Tinh đeo túi đứng lên: “Đi thôi.”

Hạ Hoài nhìn bóng lưng của anh, mím môi cười: “Phải không.”

Giọng cậu rất trầm và nhẹ, âm cuối còn hơi vểnh lên.

Câu nói cuối cùng kia, chỉ có cây long não già và chiếc ghế dài bên bến xe là nghe thấy được.

Cậu nói, “Em cũng vậy.”

Thật tốt khi được làm em trai của anh.



Bệnh viện vào ngày Quốc khánh rất bận rộn, nhưng may mắn là Hạ Thừa Minh vẫn có thể đi cửa sau một chút.

Bởi vì thân thể của Giang Sơ Tinh có chút đặc biệt nên yêu cầu phải kiểm tra toàn diện, thời gian chờ cũng lâu hơn.

Đợi đến khi có kết quả cũng đã là cả tiếng đồng hồ sau.

Hạ Thừa Minh đem báo cáo kiểm tra nhìn một hồi, biểu tình dần dần nghiêm túc, mày nhăn lại.

Trong cả quá trình Giang Sơ Tinh vẫn luôn cực kỳ thấp thỏm bất an.

Hạ Thừa Minh đặt tờ báo cáo xuống, tháo kính mắt ra xoa xoa khóe mắt bên trong, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài nhìn nhau.

Hạ Thừa Minh nhìn hai đứa trẻ, giải thích ngắn gọn nhất có thể: “Sơ Tinh, loại tình huống này của cháu trong nước hay ngoài nước đều chưa từng có tiền lệ. Tuyến thể của cháu chưa trưởng thành nhưng lại đang ở trong thời kỳ giao phối có thể là do lượng tin tức tố tích tụ trong cơ thể quá lâu, nhưng lần biến thân này có phần không thể giải thích được. Theo lý thuyết thì còn phải đợi một hai năm nữa mới có thể.”

Cơ mà điều khiến ông cảm thấy kỳ lạ nhất không phải là điều này, mà là chứng ghét A của thằng bé.

Ông dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Hiện tại có phải cháu không còn ghét tin tức tố của Hạ Hoài nữa phải không?”

Giang Sơ Tinh cũng phát hiện ra điều này, thành thật gật đầu.

Hạ Thừa Minh dựa theo suy luận của chính mình nói: “Có thể là do tâm lý của cháu không còn kháng cự Hạ Hoài nữa, hơn thế nữa tin tức tố của cháu còn hình thành chứng ỷ lại vào nó, dù vậy khả năng bây giờ cháu vẫn còn kháng cự lại tin tức tố của những Alpha khác, bởi vì nguyên nhân tâm lý của cháu vẫn chưa được diệt tận gốc. “

Nghe vậy, Giang Sơ Tinh nhướng mày, cái hiểu cái không: “Ý của chú là?”

Hạ Thừa Minh liếc con trai, rồi nhìn Giang Sơ Tinh, nói ngắn gọn: “Cháu hẳn là đã mắc phải chứng ỷ lại tin tức tố, thứ này so với sự ỷ lại bình thường trong quá trình phân hóa còn mạnh hơn.”

Giang Sơ Tinh sửng sốt.

Anh không chỉ miễn dịch với tin tức tố của Hạ Hoài mà còn ỷ lại vào nó nhiều hơn?

Không thể tin được.

Hạ Hoài cũng không ngờ chuyện này lại xảy ra.

Cậu hỏi: “Chỉ có thể chấp nhận tin tức của con?”

“Theo lý thuyết mà nói thì chính là như vậy.” Hạ Thừa Minh đột nhiên cảm thấy có lỗi với con trai mình, nếu như ngay từ đầu ông giúp hai đứa nhóc cắt đứt, hiện tại có lẽ đã không có những việc này.

Chứng ỷ lại này sợ là sẽ càng khiến chứng ghét A tệ hơn, muốn trị cũng khó.

Giang Sơ Tinh ngây ngốc hỏi: “Phương pháp chữa bệnh lần trước đối với cháu còn hữu dụng không ạ?”

Tâm trạng Hạ Thừa Minh có chút phức tạp, nhưng trong lòng bệnh nhân vẫn là quan trọng nhất.

“Còn.” Hạ Thừa Minh nói: “Thực chất đây là do tâm lý của cháu gây ra. Chú không biết cháu có thể duy trì tình trạng này bao lâu. Có quá nhiều yếu tố không chắc chắn.”

“Hơn nữa cháu bây giờ,” Hạ Thừa Minh đề nghị: “Có thể thử tiếp xúc với các Alpha khác một chút. Có thể sẽ có cơ hội chữa bệnh thực sự.”

Hạ Thừa Minh đưa cho anh tờ báo cáo: “Là thế này, cháu có thể thử dính một ít tin tức tố của Hạ Hoài, sau đó tiếp xúc với các Alpha khác xem có hiệu quả không.”

Giang Sơ Tinh nghe xong, giờ phút này tâm tình vạn phần phức tạp.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có chứng ỷ lại duy nhất vào Hạ Hoài.



Khi hai người ra khỏi bệnh viện, Giang Sơ Tinh muốn thử xem mình khi tiếp xúc với các Alpha khác có tốt hơn chút nào hay không nên do dự nói: “Chúng ta đi tàu điện ngầm trở về đi.”

Mặc dù hôm nay Giang Sơ Tinh có đi xe khách, nhưng là xe khách chạy vùng ngoại ô không có người, khi vào đến nội thành thì anh lúc nào cũng chỉ đi taxi.

Hạ Hoài thấy anh muốn thử, cũng không ngăn cản.

Tàu điện ngầm rất đông người ra vào.

Giang Sơ Tinh không còn nhớ mình đã bao lâu anh không đi tàu điện ngầm nữa, nhìn từng dòng người đi vào, anh chỉ cảm thấy tức ngực.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.

Hạ Hoài theo anh lên tàu điện ngầm.

Họ đang ở trong khoang phía sau, cũng may là không có quá nhiều người.

Giang Sơ Tinh khóa mục tiêu vào một người đàn ông trông có chút sạch sẽ.

Anh dịch qua.

Hạ Hoài dựa vào cửa nhìn.

Cậu biết Giang Sơ Tinh vẫn luôn rất cố chấp, chưa tới phút cuối sẽ chưa thôi.

Giang Sơ Tinh đi đến bên cạnh người đàn ông, một mùi khói trộn với mùi tin tức tố Alpha thoang thoảng bay tới.

Sau khi chịu đựng được một lúc, trán của Giang Sơ Tinh giật giật, dạ dày bắt đầu trào lên.

Quả thực!

Rất khó ngửi!

Muốn tin tức tố của Hạ Hoài.

Hạ Hoài thấy sắc mặt anh xanh mét, vươn tay kéo anh về phía mình, bao vây anh trong tư thế bảo vệ.

Cách ly hoàn toàn anh ấy với đám đông bên ngoài.

Giang Sơ Tinh thở hổn hển, anh vốn tưởng rằng theo lời chú Hạ nói thì hẳn là có thể ngửi được một chút, không nghĩ tới vẫn là như vậy.

Hơi thở nóng hổi của anh phun vào khắp cổ Hạ Hoài.

Hạ Hoài cứng người, có thể ngửi thấy mùi hoa thơm nhẹ trên cơ thể Giang Sơ Tinh.

Bởi vì đang vào giờ cao điểm nên có rất đông người qua lại, đột nhiên có một người từ phía sau chèn tới.

Cả người Hạ Hoài thoắt cái dán chặt lên người Giang Sơ Tinh, theo bản năng vô thức choàng tay ôm lấy eo anh.

Những người phía sau vẫn đang ép chặt, Hạ Hoài rốt cuộc không thể đứng thằng, chỉ có thể nói lời xin lỗi, “Em xin lỗi.”

Đang là mùa hè, hai người đều mặc quần áo mỏng, Giang Sơ Tinh có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể Hạ Hoài cao hơn mình, và cả hai cánh tay cậu đang ôm lấy eo mình như thế nào nữa.

Anh cảm thấy Hạ Hoài đang tận lực chống đỡ để không cho người khác ép vào anh.

Mùi trong xe quá hỗn tạp và khó chịu, Giang Sơ Tinh tựa đầu vào vai Hạ Hoài, ngửi lấy mùi hương của cậu rồi thở nhẹ một tiếng, giống như thỏa mãn.

Thanh âm Giang Sơ Tinh khàn khàn, mang theo sự nhẹ nhõm: “Quả nhiên, ngoại trừ em ra thì ai cũng không được.”

Hạ Hoài nghe xong lời này của anh, đôi mắt sâu thẳm, lông mi dài hơi rũ xuống, có thể nhìn thấy tuyến thể trên cổ Giang Sơ Tinh vẫn còn có đánh dấu của cậu.

Cuối cùng, Hạ Hoài đưa tay ra ôm cả người anh vào trong lòng, vừa trấn an lại như khống chế nhéo nhéo sau cổ Giang Sơ Tinh: “Hình như đúng là vậy.”