Editor: Chentranho
Y Văn Thiến trong lớp thực nghiệm 1 vẫn luôn chú ý đến tình hình hai người bên kia, vừa nhìn thấy cảnh này trong đầu đã gáy như gà báo sáng. Ngặt nỗi địa điểm không phù hợp.
Phải kìm lại!
Nhưng không thể nhịn được!
Cô phấn khích lôi kéo người bên cạnh, tùy tiện nắm lấy tay áo của một người, kích động đến mức siết chặt ngón tay, ánh mắt nhìn chằm chằm bên kia.
Cố An nhìn cô gái đang kéo tay áo mình, thấy cô phấn khích không diễn tả nổi mà cầm lòng không được thầm nghĩ trong đầu, bây giờ các cô gái đều thích chọn một nơi dễ thấy như này để tỏ tình sao?
“E hèm.” Cố An hắng giọng: “Cái này, hiện tớ không định yêu đương, mẹ tớ nói yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học. “
Hắn nói xong, cô gái căn bản là không phản ứng hắn.
Cố An lại ho nhẹ một tiếng nữa: “Kỳ thực tớ…”
“A a a a a a a a a a a Hoài ca nhìn đắm đuối Tinh ca của tớ kìa, cậu ấy nhìn đắm đuối, nhìn đắm đuối đó!!!” Y Văn Thiến lôi kéo tay áo Cố An hung hăng giật giật hai cái.
Cố An: “…………”
Cố An cũng nhìn theo ánh mắt của cô, lúc này mới phát hiện hai anh em nhà kia đang ôm nhau.
Cũng không phải ôm, mà là dìu. Cũng thường thôi, có gì lạ đâu.
“Này, mau buông ra.” Cố An lôi kéo quần áo của mình. Y Văn Thiến bây giờ mới tỉnh táo lại. Nghiêng đầu, cả hai bốn mắt nhìn nhau.
Cố An đưa tay ra hiệu bằng ánh mắt với cô, “Có thể buông ra được không?”
Y Văn Thiến hấp tấp làm theo, vội thả tay ra, hơi hơi đỏ mặt: “Xin lỗi, tớ tưởng cậu là cô bạn tốt của tớ. “
Cố An cũng từng nhìn thấy cô gái này rồi, trông rất ngoan hiền nên cũng không so đo: “Không sao đâu, anh em bọn họ ôm nhau, cái này là bình thường mà.”
Con mắt Y Văn Thiến sáng lên: “Cậu cũng đu CP này hả!”
Cố An nhìn vào đôi mắt mở lớn của cô gái, trong ngực “Bùm” một cái, hầu kết di chuyển lên xuống, cũng hùa theo lời cô: “Ờm, đại loại thế, tớ theo cũng nhiều năm rồi, học cùng lớp, theo chân bọn họ từ khi vẫn còn là anh em cơ.”
Y Văn Thiến nhìn chằm chằm Cố An một lúc, rồi kêu lên: “Cậu là Cố An, đàn em chạy việc của bọn họ phải không?!”
Đàn em chạy việc?
Thấy cô hào hứng như vậy, Cố An cũng liền gật gật đầu.
“A a a a a a,” Y Văn Thiến kích động: “Tớ đây quét cậu hay là cậu quét tớ.”
Cái gì thế này, mới nói chuyện có xíu thôi mà? Sao lại trở thành tôi quét cậu, cậu quét tôi rồi?
“Để tớ quét cậu đi.” Cố An lấy điện thoại di động ra.
Sau khi thêm WeChat, Y Văn Thiến vẫy tay với hắn: “Người anh em, nếu có đồ ngọt thì nhớ chia sẻ với tui nha”.
–
Chạy đường dài 3000 mét sẽ bắt đầu lúc bốn giờ chiều.
Sau khi Giang Sơ Tinh nghỉ ngơi ổn thỏa, anh có chút thèm đồ ngọt, muốn ăn bánh kem sô cô la do mẹ làm.
Nhưng anh không thể rời đi bây giờ, lát nữa còn phải bốc số thứ tự thi 3000 mét.
Anh thoáng nhìn qua Hạ Hoài bên cạnh, nhích lại gần một chút, thấp giọng nói: “Hạ Hoài, giúp anh một chút.”
Hạ Hoài quay đầu lại thấy Giang Sơ Tinh đang bày ra gương mặt tươi cười dễ thương với mình.
“Nói thẳng.”
Thấy cậu dứt khoát như vậy, Giang Sơ Tinh cũng rất thản nhiên: “Em đến Tinh Quang mang một phần bánh kem sô cô la về đây cho anh được không, anh có chút thèm, muốn bổ sung calorie.”
Hạ Hoài từ chối không chút suy nghĩ: “Anh mới vừa vận động xong, không ăn được.”
Giang Sơ Tinh không ngờ yêu cầu của mình lại bị từ chối nhanh gọn mà vẫn hợp lý như vậy. Liền trực tiếp gọi tên cậu “Hạ Hoài.” Giây tiếp theo, cảm xúc của anh thoáng cái đã héo hết cả xuống, dịch qua, nắm lấy vạt áo bên eo của Hạ Hoài, kéo kéo.
“Anh thèm mà, giúp anh chút đi?”
Giang Sơ Tinh hai mắt đáng thương khi nhìn chằm chằm vào ai đó rất dễ khiến người ta sinh ra một loại cảm xúc không nhịn được muốn bắt nạt anh.
Hạ Hoài nhìn anh kéo kéo vạt áo mình, đầu lưỡi liếm liếm răng hàm sau.
Cậu cảm thấy đầu óc mình có chút ngốc, tin tức tố trong cơ thể cuồn cuộn lên xuống, nhảy lên như lửa cháy khiến cổ họng ngứa ngáy.
Giang Sơ Tinh thấy được cảm xúc xung quanh cậu, ngẫm nghĩ có phải mình làm hơi quá rồi không, thật ra không ăn cũng không sao, dù sao thì cũng phải không thể ăn sau này.
“Không sao đâu, khi cuộc thi kết thúc…”
Anh còn chưa kịp nói xong, Hạ Hoài đã đứng dậy, cúi đầu nhìn anh, nhàn nhạt hỏi: “Sữa nóng nữa không?”
Giang Sơ Tinh vội vàng gật đầu: “Ừa, cám ơn em nhé.”
Anh nhìn theo bóng lưng người con trai đang rời đi, lặng lẽ mỉm cười.
Thầm nghĩ, em trai mình vẫn một người trong nóng ngoài lạnh như thế.
Đang nhìn Hạ Hoài biến mất ở cổng trường, anh đột nhiên thấy ba bốn vị bác sĩ đi ra từ căn lều xét nghiệm đang dáo dác như muốn tìm thứ gì đó.
Giang Sơ Tinh thu hồi ánh mắt, cũng không nghĩ nhiều, yên tâm chờ đợi bánh kem nhỏ của mình.
Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, mấy bác sĩ cuối cùng dừng lại bên cạnh Giang Sơ Tinh.
“Cậu là tuyển thủ vượt rào số 2, Giang Sơ Tinh?”
Nghe câu hỏi, Giang Sơ Tinh nhướng mắt, chính là nam bác sĩ lấy máu anh hồi sáng.
“Đúng,” Giang Sơ Tinh thấy ánh mắt hắn nhìn mình không đúng, nhíu nhíu mày “Làm sao vậy?”
“Cậu đi theo chúng tôi một chút.” Bác sĩ nam giải thích tình hình: “Một người giấu tên đã báo cáo rằng cậu có sử dụng thuốc kích thích Alpha. Phiền cậu đi theo chúng tôi một chuyến làm kiểm tra đo lường lại.”
Thuốc kích thích là điều cấm kỵ nhất trong thi đấu, một khi bị phát hiện ghi lại ngay tại chỗ thì chắc chắn tương lai sẽ không trường nào muốn nhận một người như vậy.
Giang Sơ Tinh bình tĩnh, cũng không vì bị vu oan giá họa mà kích động, ngữ khí bình đạm trả lời: “Tôi đã được kiểm tra trước khi tham gia thi đấu, là anh tự mình kiểm tra cho tôi.”
Nam bác sĩ: “Đây là sơ suất của tôi. Omega vốn dĩ còn có một bài kiểm tra nữa. Lúc trước là tôi bất cẩn quá, tôi sẽ tự mình nói với lãnh đạo, còn bây giờ cậu có thể hợp tác với công việc của chúng tôi được không.”
Cố An từ trong bàn bóng bàn nghe vậy lập tức nổi giận đùng đùng: “Ai cmn báo vậy, vị bác sĩ này, anh không thể không phân rõ phải trái trắng đen như vậy!”
Nam bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc, vẫn là cái lý do thoái thác kia: “Bạn học, cậu vẫn nên đi cùng tôi một chuyến.”
Giang Sơ Tinh không muốn đối phương khó xử, trước đây vị nhân viên này có vẻ chưa từng làm chuyện như thế này, cũng có chút đuối lý, vì vậy liền thoải mái đồng ý.
Ngay khi Giang Sơ Tinh vừa đứng lên, Cố An còn muốn trì hoãn thời gian sợ lát nữa Hoài ca trở về không nhìn thấy người thì hắn biết ăn nói thế nào.
“Bác sĩ, anh nói cho tôi biết là ai báo cáo, ông đây đến đập đầu nó ra xem bên trong có gì.” Cố An nói xong liền nóng lòng muốn thử: “Bác sĩ, anh chắc hẳn cũng không muốn loại chuyện này xảy ra đúng không.”
Động tĩnh bên này không nhỏ, càng ngày càng có nhiều học sinh vây xem.
Hạ Mạch cũng vội vàng chạy tới, hắn bước đến bên cạnh Giang Sơ Tinh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Giang Sơ Tinh lắc đầu: “Chuyện nhỏ thôi.”
Giang Sơ Tinh đi theo bác sĩ.
Hạ Mạch nắm chặt vai Giang Sơ Tinh, nghĩa khí nói: “Tôi đi cùng ông.”
“Em cũng đi.” Cố An cũng hùa theo.
Mấy nam sinh lớp 13 bên cạnh cũng đứng lên: “Bọn này cũng đi cùng Sơ Tinh ca.”
“Tớ cũng đi.”
“Chúng ta cùng đi.”
Vậy là các học sinh trong Lớp 13 cùng hùng dũng bước về phía lều kiểm ta.
Khí thế hoàn toàn không giống như đến đây để kiểm tra, mà giống như thể họ đến để phá kết quả kiểm tra vậy.
Khi đi ngang qua ban thể dục, tầm mắt Giang Sơ Tinh lướt qua một nam sinh ở hàng ghế cuối cùng.
Có lẽ anh đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Trong tầm mắt của đám đông, Giang Sơ Tinh bước vào lều kiểm tra.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đóng chặt.
Tiêu Thời lúc này mới ra khỏi phòng y tế của trường liền thấy các bạn học túm năm tụm ba đứng ở đó cũng lon ton chạy đến, hỏi Cố An, “Mọi người làm gì thế?”
Cố An chính khí đầy đầu tức giận nói: “Có một thằng ngu ngứa ass dám đi báo cáo Tinh ca, nói anh ấy sử dụng thuốc kích thích Alpha.”
Tiêu Thời vừa nghe đã lập tức phát hỏa: “Cmn mà thuốc kích thích, không có mắt hết rồi à?!”
Hạ Mạch khắp nơi nhìn nhìn tìm người, quay đầu lại hỏi: “Hạ Hoài đâu? Nó đi đâu rồi?”
“Để em gọi cho cậu ta.” Cố An nói, đi sang bên cạnh bấm số Hạ Hoài.
Không khó để phát hiện có tin tức tố Alpha trong cơ thể hay không, một là giải phóng một chút tin tức tố, và hai là lấy máu xét nghiệm gen.
Giang Sơ Tinh mới phân hóa không bao lâu, việc phóng thích tin tức tố có thể làm anh không khống chế được mà lộ ra bản thể nên anh đành phải chọn cách ấy máu.
Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, báo cáo ba phút sau đã có.
Nam bác sĩ cầm lấy báo cáo nhìn nhìn, Giang Sơ Tinh quả nhiên có hai loại tin tức tố trong người, một cái là tin tức tố Omega của chính anh, còn cái kia là tin tức tố của Alpha.
Dù tin tức tố Alpha cũng không mãnh liệt đến mức gây hưng phấn, nhưng thực sự rất mạnh mẽ.
Điều này rất mâu thuẫn.
Vậy thì chỉ có hai khả năng, một là là cậu ta đã uống thuốc kích thích Alpha và giờ đang phát tán, hai là cậu ta đã bị đánh dấu.
Nam bác sĩ đưa tờ báo cáo cho các bác sĩ bên cạnh xem.
Hai người nhìn nhau, một vị bác sĩ lớn tuổi hỏi thẳng: “Gần đây nhất cậu có phát sinh quan hệ tình dục với Alpha, hay là đánh dấu không?”
Giang Sơ Tinh nghe đến quan hệ tình dục, đột nhiên nghĩ đến cảnh mình giúp Hạ Hoài sờ đuôi, hai tai đỏ bừng.
Anh lắc đầu, thành thật nói: “Có đánh dấu.”
Nghe đến đây, mọi người đều nhẹ nhõm thở ra một hơi. Để xác minh lời của anh là thật, nam bác sĩ nói: “Vậy cậu có thể gọi Alpha của mình đến được không?”
Giang Sơ Tinh bị sặc, trong tiềm thức như muốn phản bác, cái gì mà Alpha của mình.
Nhưng trong tình huống này, không ai quan tâm đến việc bạn có Alpha hay không, điều họ muốn là sự thật.
Giây tiếp theo, cửa lều kiểm tra bị gõ vang rồi trực tiếp bị đẩy ra.
Hạ Hoài một tay cầm bánh, tay kia cầm sữa, tầm mắt rơi trên người Giang Sơ Tinh.
Thấy anh không sao, cậu mới quay ra nói với bác sĩ: “Tôi là Alpha của anh ấy.”
Giọng nói của cậu không cao không thấp, vừa để mọi người bên ngoài lều kiểm tra lẫn người bên trong đều có thể nghe được.
Giang Sơ Tinh sửng sốt, lỗ tai hoàn toàn đỏ lên.
Bác sĩ nam: “Cậu vào đi.”
Cánh cửa lại bị đóng lại, tất cả học sinh nghe được tin tức này đều bàng hoàng không thôi, một đám như vừa ăn phải thứ gì đó.
Hạ Mạch đứng ở bên cạnh, vẻ mặt trầm tư, đôi mắt mơ hồ mang theo nghi hoặc.
Hắn muốn phủ nhận những nghi ngờ trong lòng đang xuyên đến trái tim.
Trong đại hội thể thao, những học sinh không tham gia thi đấu cơ bản đều rất rảnh rỗi, ngay sau đó câu nói “Tôi là Alpha của anh ấy” của Hạ Hoài đã được lan truyền khắp tieba lên một tầm cao mới.
Cùng lúc đó trong lều kiểm tra.
“Rút máu đi.” Hạ Hoài gọn gàng dứt khoát nói thẳng.
Nam bác sĩ thấy cả hai người đều hào sảng như vậy, chắc là có người cố ý làm điều này. Giọng điệu có chút hối lỗi: “Cảm ơn sự hợp tác của các bạn.”
Sau khi máu được rút ra, vừa vặn thích hợp, còn trăm phần trăm dung hợp.
“Thực xin lỗi.” Nam bác sĩ có chút áy náy: “Chúng tôi cũng là theo lệnh luật mà làm thôi, có người báo cáo nên chúng tôi không thể không chấp hành.”
Giang Sơ Tinh: “Không sao.”
Nam bác sĩ thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, hiếm thấy nhắc nhở vài câu: “Về sau trước khi thi đấu, cậu cũng nên cố gắng dặn dò Alpha của cậu đừng đánh dấu.”
Bác sĩ chỉ vào báo cáo, mọi người nhìn thấy đều hiểu.
Xong lại nói tiếp: “Cậu trai kia rõ ràng đã được điều trị bằng thuốc ức chế trong kỳ mẫn cảm. Cậu lại dung túng để cậu ta đánh dấu. Sự thống trị Alpha của cậu ta quá mạnh. Hai đứa còn chưa thành niên phải không, tốt nhất bình thường vẫn nên thu liễm một chút. Làm nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc phát dục thân thể.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Lời này thật sự khiến người ta đỏ cả mặt, Giang Sơ Tinh vừa muốn mở miệng nói mọi việc không phải như hắn nghĩ, Hạ Hoài đã nói trước: “Đã biết.”
“…” Giang Sơ Tinh nghi ngờ nhìn chằm chằm Hạ Hoài.
Khi cả hai bước ra từ bên trong, mọi người đều tò mò đến điên rồi.
Nhìn biểu hiện của họ, Giang Sơ Tinh cảm thấy mình bây giờ giống như cá trong nồi, bị nấu chín hết trơn mất rồi.
Cố An muốn tiến lên hỏi thăm xíu đã bị Giang Sơ Tinh trừng mắt nhìn một cái.
Không ai dám bước tới nữa.
Anh không muốn giải thích gì thêm, lập tức rời đi, không ngờ cổ tay lại bị bắt lấy từ phía sau.
Giang Sơ Tinh quay đầu lại.
Hạ Hoài xoay xoay chiếc bánh kem trong tay mình, không nhanh không chậm mà mở miệng nói: “Bỏ đi sao?”
“…”
Hai người sánh bước bên nhau dưới bóng cây. Hạ Mạch hơi nheo mắt nhìn bóng lưng hai người.
Lần trước đến nhà Giang Sơ Tinh, hắn đã phát hiện điều gì đó không ổn, bây giờ ngẫm lại thì càng thấy không thích hợp.
Mọi người xem báo cáo mà bác sĩ đăng thông báo, chứng tỏ hai người này quả nhiên có đánh dấu!
Bên trong diễn đàn, giờ phút này đám fan biển sao đều rất kích động.
[CP biển sao thực sự ở bên nhau!!!! ]
[Không chỉ đánh dấu, mà hôm nay còn ôm nhau nữa, ah ah ah ah ah hôm nay là cái ngày gì thế, chính là nghịch thiên quá đi! ]
[Đánh chết tôi đi! Đánh chết tôi đi! ]
[Để tui đếm đường của hai người này mấy ngày qua cho!
Tinh ca vì Hoài ca mà đến lớp 13!
Hoài ca vì Tinh ca dạy dỗ tên Lâm Hòa biến thái!
Tinh ca ở quán bar hát bài hát do Hoài ca viết!
Hoài ca đến kỳ mẫn cảm được Tinh ca trấn an!
Tinh ca khả năng còn vì muốn giúp Hoài ca vượt qua kỳ mẫn cảm nên đã dâng ra tuyến thể yếu ớt của chính mình!
A a a a a a tui xin phép được hớp đường trước nhé! ]
–
Trước khi bắt đầu cuộc đua 3000 mét vào buổi chiều, Giang Sơ Tinh nhìn nam sinh bên cạnh, anh do dự nói: “Em có thể tới đích đợi anh lần nữa được không?”
Hạ Hoài lười nhác nhấc lên mí mắt: “Tại sao?”
“Chỉ là muốn vậy thôi,” Giang Sơ Tinh lần đầu tiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, sau khi ngượng ngùng qua đi, anh rất thành khẩn hỏi: “Không được sao?”
Hạ Hoài cười một tiếng: “Được, em ở đích chờ anh.”
Cậu vừa mới đứng lên, Giang Sơ Tinh đột nhiên gọi cậu lại, moi moi trong túi quần, ngửa đầu nhìn thẳng cậu: “Đưa tay ra đây.”
Hạ Hoài nhướng mày, đưa tay ra.
Giang Sơ Tinh đặt vào lòng bàn tay kia một thứ gì đó.
Hạ Hoài nhìn xuống, trên giấy gói màu vàng vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Giang Sơ Tinh: “Vị quýt?”
Giang Sơ Tinh nhớ hồi trước Hạ Hoài đặc biệt không thích cái hương vị kẹo này, không biết hiện còn chán ghét hay không.
Anh sờ sờ mũi: “Em ăn đỡ một chút, hiện tại anh chỉ còn vị này thôi.”
Hạ Hoài nắm lấy viên kẹo trong lòng bàn tay, nói đùa, “Ca ca, anh định lừa gạt đứa nhỏ bằng viên kẹo này hả?”
Giang Sơ Tinh nhìn thấy trong mắt hắn có ý cười nhỏ, anh cười cười, không khỏi đưa tay ra xoa đầu cậu: “Em còn có thể là đứa nhỏ nào.”
Vừa dứt lời, lão Hứa bên kia đã kêu Giang Sơ Tinh qua làm chuẩn bị.
“Được rồi,” Giang Sơ Tinh nói với Hạ Hoài: “Anh phải đi chuẩn bị đây, em nhớ đứng ở đích chờ anh nhé.”
Hạ Hoài nhìn bóng lưng Giang Sơ Tinh chạy đi, khóe môi chậm rãi kéo lên.
Cậu nhìn xuống viên kẹo trên tay.
Vị quýt, mùi vị mà cậu không dám chạm vào.
Bởi vì mỗi lần nếm thử, cậu đều sẽ nhớ tới cái đêm mình cướp đi nụ hôn của Giang Sơ Tinh.
Bóc lớp giấy gói bên ngoài nhét vào miệng, trong phút chốc cảm giác chua chua ngọt ngọt tràn ngập bên trong, như trùng với mùi vị của đêm hôm đó.
Hầu kết của Hạ Hoài khẽ trượt: “Ca ca, anh quá xảo quyệt.”
Trận thi đấu 3.000m này được các thầy cô trong trường đặc biệt chú ý, vì nó liên quan đến các suất vào chung kết.
Giang Sơ Tinh đứng trên sân, bên sân đột nhiên tình cảm mãnh liệt dào dạt hò hét tên anh, trong đó giọng của Cố An là to nhất: “Tinh ca, cho bọn họ xem cái gì gọi là nghiền ép tất cả đê!!!”
Tiêu Thời còn đang nghĩ về vụ vu oan kia, nghe được cũng mở miệng kêu to:”Xông lên, mèo nhà biến thành hổ, Tinh ca là Thiên Vương Omega mạnh nhất trong lòng tôi!!”
Tất cả các bạn học xung quanh đều ồn ào làm theo.
“Tinh ca xông lên, Alpha của cậu đang ở đích chờ cậu nè!!!”
Khi Giang Sơ Tinh nghe thấy những lời này, trong tiềm thức nhìn về phía đích cuối cùng.
Chàng trai đang đứng ở vạch đích, thân trên bận áo trắng,bên dưới là quần thể thao đen, chân dài thẳng tắp, đứng dưới ánh đèn phảng phất như cả người đều tỏa sáng.
Nhìn thấy nụ cười trên môi cậu ấy, trái tim Giang Sơ Tinh hơi hơi co rút lại, như có thứ gì đó bị rót vào, trên mặt lan ra một tầng mỏng đỏ ửng.
Thu hồi tầm mắt.
Tiếng súng chạy 3000 mét vang lên.
Ngay sau đó, một đàn sói, hổ và báo lao ra như những mũi tên dời dây, mỗi bước chạy, mỗi cú vung tay của họ đều tỏa ra sức mạnh bẩm sinh đặc trưng của từng loài.
Giang Sơ Tinh bị kẹp trong đó liền đặc biệt gây chú ý, bởi vì anh cùng đám người bên cạnh không giống nhau.
Tóc anh rất mềm mỏng, làn da lại trắng tự nhiên, cả cơ thể bây giờ đang rung chuyển trong không khí thật có chút khác lạ.
Sau hai vòng, tốc độ của nhiều người dần dần giảm xuống, Giang Sơ Tinh thấy Tống Nghênh vẫn đang duy trì tốc độ của mình, xem ra vẫn còn sức lực.
Còn lại một vòng cuối cùng, hô hấp liền trở nên khó chịu.
Điều này không giống như vượt rào, khi đó mỗi lần vượt qua một rào cản đều làm tinh thần hăng hái thêm, mà bây giờ cái quan trọng nhất là thể lực thuần túy và sức bền bỉ.
Khi chạy ngang qua Hạ Hoài, Giang Sơ Tinh nghe thấy giọng nói của cậu lướt qua tai mình.
Cậu nói: “Ca ca, em muốn anh là người đầu tiên đến bên em!”
Giang Sơ Tinh day day môi, đứa em trai yêu quý của mình đã mở miệng như vậy rồi thì anh còn có thể làm gì.
Có hai con sói Alpha và một con hổ Beta trước mặt anh.
Giang Sơ Tinh tăng tốc, rồi lại tăng tốc một lần nữa!
Hô hấp của anh rối loạn, lông đuôi dựng đứng, tai mèo cũng thẳng lên.
Anh đã nhìn thấy đích, đích cuối cùng.
Trong 80 mét nước rút còn lại, Giang Sơ Tinh chạy về phía trước với sức mạnh rất lớn, đột ngột vượt lên trước mặt ba người kia.
Mồ hôi rơi xuống mắt, Giang Sơ Tinh cũng mặc kệ, trong tầm mắt mờ mịt, anh nhìn thấy Hạ Hoài đưa tay ra.
Giang Sơ Tinh mỉm cười.
Lại tăng tốc.
Người đầu tiên đến bên cậu.
Tống Nghênh trơ mắt nhìn Giang Sơ Tinh chạy lên phía trước mình, đồng tử hắn co rút, hắn vất vả cực khổ luyện tập lâu như vậy, không thể thua bởi một Omega được. Là một Alpha, hắn cảm thấy thật sỉ nhục, đồng thời cũng cảm thấy sự bất lực và thất vọng với chính mình.
Khi sắp đến đích, Tống Nghênh không cam lòng, ghen tị làm mờ mắt, hắn duỗi tay túm chặt áo đồng phục của Giang Sơ Tinh.
Bởi vì tốc độ của bọn họ đều rất nhanh, bị túm như thế, Giang Sơ Tinh hoàn toàn mất thăng bằng.
Dù vậy, Giang Sơ Tinh cũng đã duỗi chân ra và là người băng qua vạch đích đầu tiên, nhưng anh không thể đứng vững mà trực tiếp ngã về sau.
Cái ngã này của anh xuống đường chạy bê tông chắc chắn sẽ đập đầu chảy máu.
Giang Sơ Tinh hô hấp hỗn loạn, trong lòng như sấm vang, còn tưởng rằng sau đầu sẽ vang lên một tiếng “cốp” rất lớn, trái tim anh co rút lại.
Chẳng ngờ cổ tay lại bị người nào đó kéo lại, túm mạnh anh về phía trước, trực tiếp chui vào một cái ôm ấm áp, theo người nọ lảo đảo ngã xuống một bên.
Bên cạnh là mặt cỏ nhân tạo, nên dù có ngã xuống thì thương tổn cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
“Bịch!”
Kèm theo tiếng ngã còn có tiếng “rít” khàn khàn của người con trai.
Giang Sơ Tinh không cảm thấy đau đớn chút nào.
Hương gỗ thông, hương biển sâu.
Mùi thơm dễ ngửi trấn an người, là mùi vị tin tức tố mà anh rất quen thuộc.
Giang Sơ Tinh mở mắt, nhìn thấy nam sinh bên dưới, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng.
Bàn tay Hạ Hoài trên eo anh hơi siết chặt, giọng nói như nhũn ra: “Ca ca, sao anh lại ngã rồi?”
“Anh…” Hai mắt Giang Sơ Tinh đột nhiên đỏ lên, anh vội vàng từ trên người cậu dịch xuống, đem người nâng dậy kiểm tra xem có bị thương ở đâu không.
“Em đau ở đâu?! Em có ổn không?!”
Hạ Hoài chỉ thấy chóng mặt, còn lại đều không sao, cậu đưa tay lên xoa xoa sau đầu.
Đột nhiên, một vệt đỏ tươi hiện lên trong mắt Giang Sơ Tinh.
Khi Giang Sơ Tinh nhìn thấy vết máu chảy ra từ cổ tay Hạ Hoài, ánh mắt anh đột nhiên thay đổi.
Đôi mắt anh xếch lên, dán chặt vào Tống Nghênh, đôi mắt thâm trầm đen kịt.
Toàn bộ quá trình chỉ mất mười giây.
Tống Nghênh ngây người đứng đó, cảm nhận được nguy hiểm, vừa định chuồn đi thì chưa kịp làm ra động tác gì, Giang Sơ Tinh bên kia đã đứng lên, nhấc chân, đột nhiên đá vào bụng Tống Nghênh.
Tống Nghênh trực tiếp che bụng quỳ trên mặt đất.
Một đá này sức lực không nhỏ, thân mình hắn cong lại, trong miệng tràn ra mùi máu tanh.
Đôi mắt Giang Sơ Tinh đỏ hoe, bước tới nắm lấy cổ áo Tống Nghênh rồi lại đấm vào mặt hắn ta.
Tống Nghênh cả người run lên, nghe nói Giang Sơ Tinh lợi hại đến mức khi còn là Beta đã có thể đánh gục người ta vào bệnh viện, nhưng không ngờ trở thành Omega rồi thực lực kinh người lại vẫn như vậy.
“Tôi … tôi sai rồi. Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý …” Tống Nghênh nhìn nam sinh đang từng bước ép về phía mình, lùi lại rồi lùi lại, không ngừng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi … Tôi không nghĩ sẽ thành ra thế này…”
Giang Sơ Tinh bây giờ nào nghe vào cái gì, anh sớm đã mất hết lý trí, lại một chân đá vào ngực Tống Nghênh.
“Dám làm em ấy đổ máu, đồ khốn kiếp…”
Giang Sơ Tinh vốn đã không kiềm chế được tức giận, bước tới túm tóc Tống Nghênh đập mạnh xuống đất, điều này trực tiếp khiến não của Tống Nghênh đau đến tê rần.
Giang Sơ Tinh nhìn chằm chằm người trên mặt đất, ánh mắt luôn ôn hòa lúc này lại thâm trầm đến đáng sợ.
“Ông mày còn chưa từng tổn thương đến một đầu ngón tay của em ấy.”