Lý Luận Nâng Cao Tố Chất Của Đặc Công Omega

Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đã là buổi tối, hành lang chỉ còn lại cảnh vệ tuần tra và lác đác vài đặc công vội vã qua lại, thanh niên tóc vàng nhàn nhã thong dong như quan khách kia trông đặc biệt chói mắt. Randall tựa vào lan can trên tầng hai nhìn xuống bên dưới. Huyệt thái dương của hắn vẫn còn giật giật đau đớn, tựa như có ai đó cầm kim chích điện từng chút từng chút một đâm sâu vào thần kinh, nhưng so với sự dữ dội vài giờ trước khiến hắn mất đi khả năng điều khiển hành động, cũng đã đủ khiến cho đặc công chậm rãi thở sâu một hơi.

Người bên dưới tầng một còn rất nhiều, phần lớn là nghiên cứu và kỹ thuật viên, màn hình máy tính của bọn họ dưới ánh đèn lập lòe không ngừng, tiếng bíp bíp của những thiết bị máy móc cùng âm thanh gõ bàn phím khiến người khác cảm thấy khó chịu. Randall nheo lại đôi mắt, ánh sáng trên màn hình lớn đối diện hắt lên khuôn mặt thanh niên khi mờ khi ảo, khiến thần sắc người nọ trở nên bí hiểm khó lường. Thực ra, hắn chỉ đang ngẩn người mà thôi.



“Xin lỗi?”

Một giọng nữ vang lên phía sau Randall. Đặc công tóc vàng quay đầu lại, tiếp đấy nở một nụ cười sáng lạn: “Có chuyện gì sao, quý cô?”

Một cô gái tuổi còn trẻ đứng phía sau Randall, trên người cô là đồng phục dành cho sơ cấp tham viên CIA, trên âu phục thậm chí còn không có biển tên. Cô rất trẻ, có mái tóc màu đen, đôi mắt nâu xinh đẹp, sống mũi cao thẳng cùng với khuôn môi vừa vặn, trên mặt vẫn còn thấp thoáng chút ngây ngô có thể dễ dàng đoán được là vừa mới tốt nghiệp, nhưng cũng không có cái loại quẫn bách giống như những người mới trước đây. Tự tin, và tràn ngập sức sống, trong ánh mắt sinh cơ bừng bừng. Chưa kể Randall từ trước đến nay vẫn luôn ưa thích mỹ nhân.

“Tôi đang tìm phòng lưu trữ tư liệu, có thể chỉ đường giúp tôi không?” Nữ đặc công trẻ tuổi nghiêng đầu, điều này khiến động tác quan sát Randall của cô không quá lỗ mãng, trái lại có vài phần hoạt bát cùng tò mò: “Sir?”

Randall cười đến mức lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề của mình, hắn làm một tư thế mời, nói: “Đương nhiên, rất hân hạnh, quý cô trẻ tuổi của tôi.” 

“Cô không ngại tôi gọi cô bằng tên chứ, Amanda?”

“A, đương nhiên không.” Nữ đặc công trẻ tuổi nở một nụ cười xinh đẹp. Cô thoáng bước chậm hơn Randall, tại một góc độ thích hợp, ánh mắt của Amanda không dấu vết quan sát nam nhân nhiệt tình lại tao nhã này. Thanh niên tóc vàng thân hình cao lớn giống như vị thần bước ra từ thần thoại Hy Lạp, đường cong sườn mặt mạnh mẽ kiên định, bả vai và khuôn ngực rắn chắc, ngay cả khi bước đi cũng phát ra một loại khí chất “mê người”. Đến phòng tư liệu, đặc công tóc vàng xưng hô với đối phương đã từ “quý cô” thuận lợi chuyển thành “Amanda”.

“Người mới bao giờ cũng không dễ dàng.” Randall cảm thán một câu như vậy. Hắn dựa trên cửa phòng tư liệu, nhìn Amanda lần lượt tra số thứ tự trên từng hộp đựng hồ sơ. Người mới hầu như đều từ chỗ tham viên phụ trách huấn luyện bọn họ nhận mấy nhiệm vụ kiểu như chỉnh lý hồ sơ, dọn dẹp sắp xếp phòng ở các tầng lầu.

Nữ đặc công trẻ tuổi đáp: “Không hề. Bộ chỉ huy đặc biệt có thể coi như mộng tưởng của tất cả người mới rồi.” Cô nghiêng đầu nhìn Randall, “Tôi vô cùng ngưỡng mộ anh.” 

Randall nhún vai: “Không cần. Cô rất xuất sắc.” Hắn lần thứ hai mỉm cười: “Beta ở trong này tôi gặp không nhiều, ngoại trừ Garcia, cô là người thứ hai.”

Amanda ánh mắt sáng ngời: “Anh biết thượng úy Garcia? Cô ấy là trợ thủ của trưởng quan.”

Randall nở một nụ cười không tính là khoe khoang với cô, ngược lại để lộ một loại chân thành giản dị, “Cô ấy là một đặc công giỏi.”

Amanda nâng cằm, nữ đặc công trẻ tuổi cũng không nói gì thêm, trong ánh mắt bừng lên khao khát cùng không phục. Cô hoàn thành nhiệm vụ của mình, xoay người lại thấy Randall vẫn còn đứng sau cửa, “Sir?”

Đôi mắt xanh biển của thanh niên thiếu chút ánh sáng, trong nháy mắt trở nên u ám mà thần bí, Amanda hoảng thần trong chốc lát. Nữ đặc công trẻ tuổi chậm rãi đứng dậy, cô cũng không ngốc.

“Nếu không về ngay lúc này thì tôi sẽ trễ giờ giới nghiêm ban đêm mất thôi.”

Randall nhếch một bên đuôi mày: “Ồ, Amanda là kiểu người tuân theo quy tắc à?”

Amanda nghe ra sự nguy hiểm trong giọng nói của thanh niên, nhưng nữ đặc công vẫn không e dè nhìn thẳng vào mắt hắn: “Tôi bây giờ không có hứng thú, sir.” Trong một khắc, cô quả thật suýt chút nữa bị mê hoặc bởi sự cường đại và ưu mỹ mà nam nhân này bày ra. CIA đối với vấn đề tình cảm của đặc công cũng không quản thúc nghiêm ngặt, dù sao, đây cũng không hẳn là một công việc dễ dàng, làm việc dưới áp lực cao thì cả nam và nữ đều cần một cách để phát tiết.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, bạn đã trở thành một đặc công CIA, và, không trêu chọc đến người không nên trêu chọc.

Randall cười một chút, hắn rất ga-lăng mà tránh người tùy ý Amanda từ bên cạnh mình rời đi, sau đó mới có chút thất bại sờ sờ mũi: “Chẳng lẽ là do thiếu ngủ sao.” Đặc công tóc vàng không muốn thừa nhận rằng hắn quyến rũ một tân binh thất bại dưới tình huống không dùng pheromone —— Có điều nhóm tân binh lần này, không ngờ cũng thông minh đó chứ.

Văn phòng Bruce.

“Sir, khu I có tình báo khẩn cấp.” Khuôn mặt Garcia bỗng xuất hiện trên màn hình máy tính, cùng theo đấy là một tệp tài liệu được mã hóa. Bruce gật đầu ý bảo mình đã biết.

Nữ quân nhân thoạt nhìn còn có điều muốn nói, biểu tình do dự thoáng hiện trong một giây.

“Sir?” Nàng mở miệng, ngữ khí mang theo chút ý tứ thăm dò. Garcia biết loại ngữ khí này cũng đủ để trưởng quan của nàng biết nàng sắp sửa nhắc đến chuyện liên quan tới vị “nào đó”.

Bruce biểu tình bình thản, ý bảo trợ thủ của mình có chuyện gì cứ nói.

“Breakpoint no.3 tỉnh lại, đã rời khỏi phòng y tế.” Nữ quân nhân tạm dừng hai giây, cắn răng: “Không rõ hướng đi.” Nàng đã xem qua băng ghi hình giám sát, quyết định giấu nhẹm chuyện vị đặc công breakpoint kia vừa mới rời khỏi phòng y tế đã tại phòng tư liệu ra chiều tán tỉnh một tân đặc công.

Bruce cũng không kinh ngạc, y nói: “Tôi đã biết, cảm ơn cô, Garcia.” Y đối với việc này tập mãi cũng thành thói quen, cũng không truy hỏi nhiều.

Nữ quân nhân hiểu rõ bản thân chỉ có thể nói đến đây, phản ứng cùng quyết định của trưởng quan đều là chuyện nàng không có quyền can thiệp. Nàng dứt khoát ngắt kết nối.

Bruce nhẹ nhàng kéo xuống khóe môi, y nhấn mở tệp tư liệu mã hóa kia, liếc sơ qua một vài dòng, sắc mặt chợt nghiêm túc.

Mười hai giờ đêm, người phụ trách tình báo CIA tại khu I John Clark bị một cú điện thoại đánh thức.

“Tất cả hoạt động liên quan đến vũ khí hạt nhân tại khu I, tôi cần một bản báo cáo ngắn gọn, ngay bây giờ.”

Năm tiếng sau, Bruce mặc kệ tiếng động trên đỉnh đầu truyền đến.  Y cầm cây bút máy trên tay tinh tế quay tròn. 

“Buổi sáng tốt lành, trưởng quan.” 

Khi đặc công tóc vàng giống như quỷ mị từ một khúc trần nhà bị nhấc ra nhảy xuống, tiếp đất ngay chính giữa phòng làm việc, Bruce cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Randall thong thả vỗ vỗ bụi bặm trên người, sau đó giãn gân cốt một chút, lười biếng mở miệng: “Sir, ngài nên cho người quét dọn ống thông gió đi, như vậy mà ngủ dễ gây viêm mũi lắm.”

Đối diện với hắn là ánh mắt điềm tĩnh của trưởng quan Bruce Stewart. Ánh mắt hắn đảo qua văn kiện đặt ngay ngắn trên bàn làm việc cùng màn hình máy tính vẫn sáng, nhếch miệng cười một chút: “Ngài cả một buổi tối không nghỉ ngơi nha.”Hắn liếc mắt nhìn chiếc áo bành tô khoác trên lưng ghế dựa của Bruce.

Đó là một chiếc áo gió bằng dạ màu đen dài nửa người, hắn thậm chí còn nhớ rõ thời điểm mặt mình sượt qua vải áo, một mùi hương vi diệu liền nhẹ nhàng tiến vào xoang mũi.

Nhưng hiển nhiên trưởng quan của hắn không định thảo luận về chuyện y ngây người suốt một đêm tại phòng làm việc trong thời gian Randall hôn mê, trong khi Randall tiếp tục thích thú tưởng tượng xa xôi - hắn có thể khiến Bruce bởi vì lo lắng tình trạng của hắn mà ngay cả thời gian thay quần áo cũng không có - ai đó “tự động” bỏ qua chồng văn kiện độ dày kinh người trên bàn trưởng quan của mình để suy ra sự thật.

Bruce theo thói quen chắp tay, thần sắc thản nhiên nhìn người vốn hẳn nên ở trong phòng y tế: “Đầu không đau ư, đặc công?”

Randall khóe miệng co rút, hắn với tay khép kín cửa, lộ ra một nụ cười giả lả: “Ngài tức giận sao, sir?.” Câu hỏi, nhưng ngữ khí khẳng định gần như chắc chắn.

Bruce nhướn mày, “Dung túng của tôi với cậu cũng có giới hạn, đặc công.”

Randall không bận tâm nhún nhún vai, thanh âm của hắn nghe vào ngược lại rất chân thành: “Tôi vẫn luôn thực cảm kích ngài, sir.” Hắn không muốn nhớ lại cái ký ức kia, —— bản thân ở trên mặt tuyết băng lãnh ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt nâu của Bruce, cùng với đôi tay đeo găng da màu đen.

Hắn quả thật nên biết ơn, kể cả khi việc đấy không đáng hắn trả giá đại giới. Randall nghĩ như vậy.

Bruce cũng không tiếp tục đề tài này, y chú ý tới quầng thâm dày đặc dưới mắt đặc công tóc vàng, cùng bước đi có chút vô lực. Y nhàn nhạt nói: “Hậu quả của việc phụ thuộc thuốc kích thích rất nghiêm trọng, tôi nghĩ cậu cũng đã trải nghiệm rồi, đau đầu chỉ là phản ứng ban đầu.” 

Randall cười cười, hắn đối với sự bình tĩnh của Bruce cũng không kinh ngạc, nhưng vẫn đáp: “Tôi cứ nghĩ ngài sẽ giận dữ chỉ trích tôi kia, sir.”

Bruce vẻ mặt có chút lãnh đạm, y nói: “Tôi quả thật nên tiến hành chỉ trích đối với người vừa tỉnh lại liền có can đảm gọi thẳng tên họ trưởng quan của mình. Còn có, việc cậu vi phạm quy tắc sử dụng thuốc kích thích cũng sẽ có biện pháp xử phạt tương ứng.” Y nhìn thẳng vào mắt Randall, đặc công thoạt nhìn uể oải cực độ, lẽ dĩ nhiên, hôn mê cũng không phải như giấc ngủ để hắn có thể nghỉ ngơi, lại thêm đường ống thông gió phía trên phòng làm việc đối với đặc công tóc vàng thân hình cao lớn mà nói, cũng không phải địa điểm để ngủ tuyệt vời cho lắm. 

“Cậu có hai lựa chọn, đặc công James.” Bruce thanh âm bình thản.

Randall nở một nụ cười ngốc hề hề, Bruce đổi lại xưng hô đối với hắn, như thế cũng đồng nghĩa với việc y tạm bỏ qua chuyện “đặc công” dám xưng thẳng tên của mình, —— cơ mà mọi chuyện cũng không thể chỉ dừng ở đó. “Tôi nghe đây, sir.” Hắn đáp.

“Dứt bỏ chứng phụ thuộc thuốc của cậu, hoặc, phòng y tế đang cần một cơ thể sống làm vật mẫu.” 

Randall ha ha cười, “Tôi vẫn luôn là đối tượng thí nghiệm của ngài đấy thôi.” Nam nhân tóc vàng nhún vai ra vẻ không sao cả, “Có lẽ tôi phải cảm ơn ngài vì đã không tống tôi vào trong lồng sắt nhỉ?.”

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của Bruce, tìm không ra dù chỉ một chút cảm tình. Randall từ bỏ mà xùy cười một tiếng, sau đó nói: “Ngài biết tôi có thể ứng phó việc này, Bruce.” Hắn như có như không mà nói, hiển nhiên cũng chẳng có bao nhiêu phần nghiêm túc.

Y luôn luôn dung túng hắn.

“A, không, là trưởng quan.”

- ----------

MarS:Quan hệ của hai bạn trẻ đã tiến thêm một bước mới dưới sự can đảm dám gọi thẳng tên anh Bruce của bạn Randall. *vỗ tay bẹp bẹp* Bạn đã chính thức đặt bước chân đầu tiên lên con đường cải tạo núi băng không mấy sáng lạn cho lắm:))  

Nhân tiện, cho bạn nào quên cái động tác để tay huyền thoại của anh Bruce ~