Lý Luận Nâng Cao Tố Chất Của Đặc Công Omega

Chương 12




“Buổi sáng tốt lành, mọi người.” Thanh âm của thanh niên tóc vàng dõng dạc vang lên trong sân huấn luyện cỡ nhỏ.“Tôi sẽ phụ trách khóa huấn luyện tiếp theo của các bạn.” Randall cười híp mắt gật đầu chào hỏi.

Có lẽ là cái vị đột nhiên nhảy dù ra tới này so với sát tinh mặt đen huấn luyện tân binh trước đây khác xa một trời một vực, những người mới nhìn chằm chằm thanh niên tóc vàng cao lớn cười đến thuần lương vô hại đang đứng trước mặt họ, có chút lúng túng.

Nụ cười trên mặt Randall càng thêm xán lạn, ánh mắt của hắn thoải mái lướt qua trên mặt các tân binh, sau đó dừng lại trên người thiếu nữ tóc đen hai giây.

Hắn cũng không giải thích nguyên nhân tại sao mình lại có mặt ở đây, rất nhanh nói tiếp: “Rất hân hạnh được làm quen các bạn.” Thanh niên tóc vàng phất phất tay: “Các bạn rất nhanh là có thể trở thành thành viên chính thức của Bộ chỉ huy đặc biệt, tôi không có gì cần nhắc nhở, tiếp tục huấn luyện đi.” Hắn giống như không nhìn thấy những ánh mắt hoặc hiếu kỳ hoặc bất mãn trong đám người, xoay người thong thả dời đi.

Amanda tăng tốc độ máy chạy bộ lên một cấp, cô nghe thấy tiếng trái tim mình trong lồng ngực không ngừng va chạm với xương sườn. Hồi tưởng lại đêm hôm đó, người kia dưới ánh đèn mập mờ mỉm cười ái muội. Nào biết hôm nay liền thành huấn luyện viên của nhóm tân binh. —— Tuy rằng người kia rất rõ ràng là không hề có chút trách nhiệm nào với vai trò “huấn luyện viên” của mình.

Randall lúc này đang tùy tiện ngồi trên một máy tập cơ tay, trong miệng ngâm một cây kẹo que không hiểu lấy từ đâu ra, hắn thoáng híp mắt, nhìn bảy tám “đặc công dự bị” của Bộ chỉ huy đặc biệt tiến hành huấn luyện thể năng, không một ai lên tiếng sau khi hắn tự giới thiệu xong, tuy rằng những ánh mắt dù có qua che dấu vẫn giấu đầu hở đuôi bay về phía hắn. Trong phòng nhất thời tràn ngập tiếng đánh bao cát trầm đục cùng tiếng thở dốc dồn dập. Ít ra thì bọn họ đã học được “hỏi ít, quan sát nhiều”. —— Nhưng ngụy trang có lẽ cần phải nghiêm túc tập luyện thêm, “huấn luyện viên” của bọn họ liếm kẹo que lười biếng nghĩ.

Nữ đặc công trẻ tuổi tên Amanda đang chạy bộ trên máy tập cách hắn không xa, thị lực của Randall đủ để hắn quan sát được những đường cong xinh đẹp trên thân thể kiện mỹ của cô, và cả những giọt mồ hôi li ti lấp lánh trên làn da đen khỏe mạnh. Một bức tranh rất có sức hấp dẫn. Thế nhưng Randall không hiểu sao lại cảm thấy hơi nhàm chán, hắn dời tầm mắt đi chỗ khác, chép chép miệng, vị xoài nha~. Camera theo dõi trong góc phòng cũng không có động tĩnh. Đặc công tóc vàng tính toán trong lòng, phi cơ trực thăng cất cánh trên sân thượng Bộ chỉ huy đặc biệt sáng nay có lẽ đã đưa trưởng quan của mình tới nơi nào đó có vấn đề không thể không yêu cầu quan tình báo cấp cao CIA tự mình ra mặt giải quyết rồi.

Nhân tiện nói thêm, lệnh cho hắn đến sân vận động chật chội này cùng một đám tân binh nhát cáy đầy mồ hôi ở chung chính là hình phạt mà trưởng quan thân mến của hắn ban cho. Như vậy có nghĩa là trước khi đám người này chưa chết bớt vài người để bọn họ nhận thức được nơi mình muốn bước chân vào là chỗ như thế nào đồng thời từ đó chuẩn bị sẵn sàng thì, Randall không có cách nào đạt được quyền lợi tự do rời khỏi Bộ chỉ huy đặc biệt. 

Nhiều giờ rất nhanh trôi qua. Thanh niên tóc vàng giống như giáo viên thể dục ở đại học dùng sức vỗ vỗ tay: “Được rồi, nghỉ ngơi, ăn cơm.” Hắn tổng cộng nói đúng ba từ, cộng lại còn chưa tới mười tiếng, sau đó một lần nữa ngồi trở lại trên máy luyện tập đã bị mình chiếm lấy trưng dụng làm ghế dựa, hết sức chuyên chú lật một quyển sách dày cộp.

“Hey.” 

Thanh âm nữ đặc công gần trong gang tấc. Randall ngẩng đầu liếc mắt một cái, Amanda đứng chắn trước mặt hắn, vừa vặn che đi ánh đèn trên nóc nhà huấn luyện. Randall rất lịch sự cho Amanda một ánh mắt trưng cầu ý kiến.

“Xem ra đêm hôm đó tôi gọi sir là một lựa chọn chính xác.” Nữ đặc công trẻ tuổi nói như vậy, cô nhìn qua cũng không hề mất tự nhiên. —— Điểm này rất tốt.

Randall nghiêng nghiêng đầu, hắn nói: “Cô rất thông minh, quý cô xinh đẹp. Có điều sau này không cần đợi đến khi tất cả mọi người rời đi mới đến nói chuyện cùng tôi, như vậy sẽ khiến người khác thấy rất đáng ngờ.” 

Amanda hơi hơi sửng sốt, cô rất nhanh liền phản ứng lại, đáp: “Cảm ơn ngài, sir.” 

Randall nhún vai: “Đó, đây chính là điểm tôi thích ở cô.” Hắn mỉm cười nhìn đôi mắt nâu của Amanda, bổ sung thêm:“Tất nhiên, không bao gồm việc cô gọi tôi là “sir”.”

“Tôi rất thích sự thông minh của cô. À, và xinh đẹp nữa.” Randall dùng một loại ngữ khí rất nghiêm túc nói một câu như vậy, khiến người ta không biết hắn là đang nghiêm túc, hay chỉ đang xấu tính trêu đùa. “Cô phù hợp với hình tượng người tình trong mộng của tôi, thật đấy.” 

Amanda chớp mắt, cô có chút quẫn bách. Randall biểu tình nghiêm túc được vài giây rồi cất tiếng cười lớn. Amanda như trút được gánh nặng cũng cười rộ lên. Trong tiếng cười của hai người cô mới phát hiện, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Amanda hiểu rõ đó không phải là do cô vừa chạy bộ 3km, ánh mắt thanh niên tóc vàng gần như đọng lại xoáy sâu vào mắt cô, khiến Amanda không khỏi hoài nghi, hắn đến cùng có thể từ trong đồng tử của cô nhìn thấy những gì —— ngoại trừ chính bản thân hắn. Cái loại ánh mắt này khiến nữ đặc công tim đập thình thịch, không rõ là do sợ hãi hay khẩn trương.

—— Bởi vì ánh mắt như vậy thật sự có thể khiến cho người ta ảo giác hắn yêu mình say đắm.

Sắc xanh của biển rộng, nhu hòa lại âm trầm. Mà từ trước đến nay, đã là biển rộng thì có bao giờ yên ả.

“Đi thôi, đi ăn cơm đi, cô bé của tôi. Chiều nay chúng ta còn có chương trình học rất dài đó.” Randall làm bộ làm tịch bắt chước giáo viên thể dục hòa ái dễ gần.

Nữ đặc công gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Randall nhắm mắt, hắn sờ mũi, ánh mắt đảo qua những thiết bị phản quang sáng loáng. Camera theo dõi trong góc phòng vẫn không có động tĩnh, Randall biết rõ khi chúng thật sự hoạt động nhìn như thế nào. Hắn thở phào một hơi, sau đó từ chỗ cũ —— cái đồng hồ có thể tự động ghi lại số liệu cơ thể của hắn, từ bên trong đổ ra hai viên thuốc nhỏ màu trắng, nhìn cũng không nhìn ném vào miệng. Một lần nữa đem thuốc đã hết bổ sung đầy đối với một đặc công cao cấp mà nói cũng không phải việc gì khó, dù sao, mấy kẻ ngốc ở phòng y tế kia cũng không biết rõ rốt cục sản phẩm thí nghiệm của bọn họ có bao nhiêu “uy lực”.

Đầu bắt đầu đau kịch liệt, Randall cũng không muốn đi tìm nguyên nhân. 

Garcia quyết định đem Randall James, AKA (As know as - Cũng là) “Breakpoint no3” này xếp vào vị trí thứ ba trong danh sách “tuyệt đối không nên trêu chọc đồng thời tận lực tránh khỏi tầm nhìn”. Vị trí thứ nhất và thứ hai lần lượt là Medusa và Bruce Stewart. (Medusa là quái vật đầu người mình rắn, nhìn thẳng vào mắt nàng sẽ bị hóa đá.) 

“Bruce ở khu I đúng không?” Randall hỏi như vậy.

Với chuyện thanh niên tóc vàng tùy thời gọi thẳng tên vị trưởng quan tối cao Bộ chỉ huy đặc biệt như thế này, nàng đã quen chỉ có thể nhìn không thể trách, nàng vẫn duy trì biểu tình nghiêm nghị băng hàn trước sau như một, nói: “Đặc công no.3, cậu không có quyền truy hỏi hành tung của trưởng quan.” 

Randall cười nhạo: “A, được, Garcia thượng úy, nhưng đêm đó tôi nhìn thấy tên John Clark ngu xuẩn kia ở trong phòng làm việc của trưởng quan nhà cô chịu giáo huấn nha~.” Hắn làm mặt quỷ nói: “Chắc không phải bởi vì Bruce cuối cùng cũng không thể chịu nổi cái kiểu tóc khó coi của hắn đâu nhỉ?” 

Garcia mặt không đổi sắc, “Tôi không muốn biết cậu ở trong phòng làm việc của trưởng quan nhìn thấy những gì, breakpoint no.3.” Nàng để ý thấy thanh niên tóc vàng đầy hứng thú nhìn chằm chằm mặt mình. Nữ quân nhân ở trong lòng thầm mắng một tiếng, tỏ vẻ mình còn có chuyện quan trọng, phải rời đi.

Randall không chút để ý buông tha: “A, tôi chỉ là hỏi tượng trưng chút thôi, cô biết không, tôi đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú.” Hắn nở một nụ cười sáng lạn với Garcia, đối với bóng dáng nữ quân nhân làm một động tác chào tiêu chuẩn của quý ông.

Một rưỡi chiều bắt đầu huấn luyện, Randall đúng giờ xuất hiện.

“Buổi trưa thật khiến người ta buồn ngủ, có phải không?” Thanh niên tóc vàng mắt xanh cươi tủm tỉm nói với những tân binh đã thay xong quần áo huấn luyện. Hắn lần thứ hai tùy ý phất phất tay —— đây dường như sắp biến thành động tác ra hiệu thường thấy của hắn, “Các bạn muốn tiến hành hạng mục gì cũng có thể, chỉ cần trong phạm vi giám sát của tôi.”Hắn hướng bốn phía trong phòng gật đầu qua loa, ý bảo nhóm tân binh có thể tự do hoạt động, miễn là trong phạm vi giám sát của hắn.

Rốt cục có người giơ tay: “Sir, xin hỏi đây là một cuộc khảo hạch sao?” Ngày kiểm tra đánh giá của bọn họ sắp đến, thời khắc quyết định vận mệnh của chính mình ngày càng gần, khó tránh khỏi khiến những người mấy năm nay nhẹ nhàng có chút nóng nảy, chưa kể Bộ chỉ huy đặc biệt tác phong quỷ dị khó lường khiến bọn họ đều lo lắng hình thức khảo hạch.

Randall cười tươi rói: “Nếu đây là khảo hạch thì ban nãy cậu đã bị loại, cậu bé.” Hắn đề cao âm lượng, “Tôi chỉ có một quy định, nhóm tân binh. Không được hỏi!” 

Đang lúc nhóm đặc công dự bị hai mặt nhìn nhau, thanh niên tóc vàng đã nhàn nhã bước về chỗ ngồi chuyên thuộc của mình, hắn như làm ảo thuật lấy ra một cây kẹo que nhét vào miệng, sau đó một lần nữa cầm quyển sách dày cộp ban sáng đọc tiếp.

Nhóm tân binh đoán không ra thanh niên tóc vàng đang bày ra chiêu trò gì, đều không dám nhúc nhích. Randall ngẩng đầu, ánh mắt vô ý đảo qua từng người trong nhóm tân binh tựa như bị làm phép định thân, dường như có thể nghe được tiếng những bánh răng điên cuồng chuyển động trong đầu họ, Randall nghĩ thế, nhưng mặt lại không đổi sắc cúi đầu, chuyên chú đọc sách của mình.

Khóe môi Amanda hơi nhếch, là người đầu tiên đi ra, chọn một góc đánh bao cát. Cô nhìn thấy một tia đùa dai trong ánh mắt của thanh niên kia, rõ ràng lại chói lóa, tựa như lam sắc rực rỡ trong đôi mắt hắn. Thanh niên tóc vàng này khiến người ta không khỏi liên tưởng tới những bãi biển xinh đẹp, những hạt cát ấm áp dễ chịu, lấp lánh, hắc ám của người bình thường thậm chí không tồn tại trên người hẳn. Nữ đặc công trẻ tuổi có chút hoài nghi đêm hôm đó mình nhìn thấy u ám mù mịt lóe lên trong mắt Randall chỉ là một ảo giác.

Randall không hề hứng thú với việc huấn luyện tân binh, dù sao trong bảy tám người này có thể vượt qua bài khảo hạch cuối cùng cũng không chắc vượt quá ba người, tiếp đấy một năm, có thể còn một người sống sót đã là không tồi. Đặc công chấp hành nhiệm vụ bên ngoài lúc nào cũng tổn thất rất lớn, lại nói, nguyên nhân không phải là do cách thức huấn luyện của bọn họ. Hắn cũng không muốn phải chịu trách nhiệm cho tính mạng của người khác, bản thân mình hắn còn lo chưa xong. Trên thế giới này không phải tất cả mọi người đều giống hắn thích đem tính mạng mình ném lên bàn cược chỉ để đánh cuộc một phen kích thích. 

Hắn không phải là người có thể gánh trách nhiệm.

Amanda vứt khăn lau mồ hôi bước đến, lập tức ngồi xuống bên cạnh Randall. “Như vậy có phải tốt hơn một chút không?”

Randall nở nụ cười, “Đương nhiên.” Hắn nói: “Khiến bọn họ nghĩ cô đang câu dẫn tôi, thật là một vinh hạnh.” 

Nữ đặc công lộ ra một nụ cười mê người, cô liếc nhìn quyển sách Randall đang cầm. “Tôi không biết sir cũng thích đọc tiểu thuyết gián điệp đấy?” Biểu tình trên mặt tò mò xen lẫn kinh ngạc.

Randall khẽ nhướn đuôi mày, đáp: “Hiện tại cô biết rồi.” Hắn nói tiếp: “Thứ này thật tốt đẹp, nó phân rõ người tốt và người xấu.” Vẻ mặt của hắn tựa hồ đang vô cùng vui vẻ, cố ý tăng thêm ngữ khí cường điệu: “Bởi vì nó đánh giá một gián điệp.”

Amanda trầm mặc một hồi. Cô phát hiện mình hoàn toàn không có cách nào lĩnh hội được ý tứ của người thanh niên này, hắn như có điều ám chỉ, lại như đơn thuần làm ra vẻ huyền bí, chính vì như thế nên nữ đặc công trẻ tuổi lại càng không dám tùy tiện thăm dò.

Amanda bỏ qua đề tài này. Cô không cho rằng cứ tiếp tục thảo luận sẽ thu hoạch được thêm cái gì —— dù cho cô nhìn thấy thanh niên tóc vàng dùng vẻ mặt trào phúng thốt ra chữ “gián điệp”. Nhưng như thế thì quá rõ ràng, rõ ràng như một cái bẫy. 

“Vậy, sir, ngài cả buổi chiều ngồi ở chỗ này, chỉ để đọc tiểu thuyết thôi sao?”

Randall chớp mắt một cái, hắn tiện tay chỉnh lại máy truyền tin mini trong tai mình, sau đó lộ ra một nụ cười.

Trong thoáng chốc, Amanda cảm thấy nụ cười kia khiến cô nhớ tới mặt trời buổi sớm.

“Tôi đang chờ một cuộc gọi.”