Dấm Nghiện

Chương 46




"Ngươi có cho ta cơ hội đi tìm hiểu ngươi sao? Cố Phiên Vũ..."


Lạc Phỉ cười lạnh một chút, nhìn bộ dạng Cố Phiên Vũ vừa kinh ngạc vừa không biết phải làm sao, nàng chỉ nghĩ cười lạnh nhưng tâm lại ẩn ẩn phát đau.


"Phỉ Phỉ... Ta..."


Cố Phiên Vũ nói không nên lời, cổ họng giống như bị mắc xương cá, một câu cũng nói không nên lời, lên men đến phát đau.


"Ài... Cố Phiên Vũ, thôi bỏ đi!"


Lạc Phỉ xoay người, bước đi, thanh âm thanh thúy của giày cao gót vang lên quanh quẩn trong bãi đỗ xe, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở... Đến từ phía sau, thanh âm nức nở thuộc về Cố Phiên Vũ.


Lạc Phỉ dừng bước chân, tiếng nức nở đó là càng thêm rõ ràng, truyền vào trong tai, câu lấy tâm, ẩn ẩn phát đau.


"Đối...Thực xin lỗi..."


Nghe được thanh âm của Cố Phiên Vũ, Lạc Phỉ hít sâu một hơi, xoay người đi qua, tiếng giày cao gót lại vang lên lần nữa.


Lạc Phỉ đem người nọ ôm vào trong lòng ngực, lúc này người nọ mới gắt gao ôm chặt lấy nàng, rất sợ nàng sẽ lại rời đi.


Cái ôm ấm áp kia, Cố Phiên Vũ thậm chí cho rằng đã muốn mất đi, hiện giờ một lần nữa lại bao quanh bên người mình, nàng mới thấy may mắn, chính mình còn sống, nỗ lực mà sống đến hiện tại.


"Đối... Không chịu nổi, ta thậm chí nghĩ tới tự sát, ta không chịu được như thế, ta... Ta như thế nào nói cho... Ngươi."


Cố Phiên Vũ nức nở nói đứt quãng, chỉ cảm thấy vòng tay ôm lấy chính mình càng thêm siết chặt.


"Mấy năm nay ta thậm chí không dám tìm ngươi... Chỉ cần thấy ngươi... Ta liền... Ta liền càng cảm thấy sinh hoạt gian nan..."


Nước mắt của Cố Phiên Vũ làm ướt bả vai Lạc Phỉ, Lạc Phỉ cũng không ngừng rơi lệ, nàng cảm giác được run rẩy trên người Cố Phiên Vũ, tâm tựa hồ vỡ thành từng mảnh, đau đớn vô cùng.


"Phỉ Phỉ... Thực xin lỗi... Có một số việc... Không phải ta không muốn nói cho ngươi... Mà là ta căn bản vô pháp.... Đối mặt với chính mình... Lại không biết làm sao đi... Đi đối mặt với ngươi."


Cố Phiên Vũ gắt gao ôm chặt Lạc Phỉ, tất cả run rẩy cùng sợ hãi đều truyền đến thân thể Lạc Phỉ, Lạc Phỉ thậm chí không thể tin được một người đã từng cường đại đến mức không gì là làm không được, lại có thể yếu ớt đến như vậy.


"Đừng khóc..."


Lạc Phỉ lau lau khóe mắt cho Cố Phiên Vũ, ôn nhu mà an ủi Cố Phiên Vũ, nàng đã từng rất hận Cố Phiên Vũ, hận nàng có thể tùy tay đem mình ném đi, nhưng mà hiện tại, nàng lại giống một đứa nhỏ không có nhà để về, đi tới trước mặt mình.


Cố Phiên Vũ thoáng rời khỏi cái ôm của Lạc Phỉ, thấy trên mặt của Lạc Phỉ cũng là nước mắt, theo bản năng duỗi tay giúp nàng lau đi.


"Thực xin lỗi... Phỉ Phỉ, ta từng nói qua sẽ làm ngươi một lần nữa yêu ta, không phải ta có tự tin, mà là ta không thể lại mất đi ngươi... Mất đi ngươi, tất cả đều không có ý nghĩa... Phỉ Phỉ, ta là muốn nỗ lực để có được ngươi."


Cố Phiên Vũ một bên vì Lạc Phỉ lau đi nước mắt, nhưng nước mắt kia giống như không có điểm dừng, vẫn luôn chảy ra.


"Đi thôi."


Lạc Phỉ lôi kéo tay Cố Phiên Vũ kéo lên xe của mình, Cố Phiên Vũ hiển nhiên còn chưa có khôi phục lại cảm xúc của mình, mờ mịt nói: "Đi chỗ nào?"


"Nhà ta."


Lạc Phỉ nói xong, sắc mặt của Cố Phiên Vũ tự nhiên đỏ một chút, ánh mắt ôn nhu nhìn nhìn Lạc Phỉ, nước mắt còn chưa lau hết, chỉ thấy người nọ nhíu chặt mày, chuyên tâm lái xe.


Một đường không nói chuyện, sau khi Lạc Phỉ đem Cố Phiên Vũ đưa tới nhà mình, liền đem quần áo của mình ném cho Cố Phiên Vũ.


"Đi tắm rửa, dơ hề hề."


Lạc Phỉ nhìn Cố Phiên Vũ, nước mắt ràn rụa, đôi mắt sưng lên, cái mũi hồng hồng, đã không còn mỹ diễm của ngày thường, lại thêm nhiều vài phần nhu nhược đáng thương.


Cố Phiên Vũ cầm quần áo Lạc Phỉ đưa, liếc mắt nhìn Lạc Phỉ một cái, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.


Lạc Phỉ cũng đi rửa mặt, nghe tiếng nước trong phòng tắm, trong lòng cũng là một mảnh hỗn loạn, nàng đi đến phòng khách đổ rượu, một hơi uống sạch.


Cũng không biết đã uống được mấy ly thì Cố Phiên Vũ đi ra, nàng nhìn Lạc Phỉ ngồi buồn ở trên sô pha uống rượu, trong lòng nàng buồn đau, ngay sau đó cũng ngồi xuống.


"Chuyện khi nào?"


Lạc Phỉ một tay cầm chén rượu, cặp mắt đẹp có cảm giác say mông lung nhìn chằm chằm Cố Phiên Vũ.


"Cái gì?"


"Bệnh trầm cảm."


Cố Phiên Vũ trầm mặc một lúc lâu, mới gian nan mà mở miệng nói: " Một tháng sau khi chúng ta tách ra..."


Lạc Phỉ siết chặt chén rượu, nàng nhớ rõ cuối tuần thứ hai sau khi các nàng tách ra, Cố Phiên Vũ liền kết hôn, sau đó nàng xin nghỉ nửa tháng đi Ai Cập giải sầu, thời điểm trở về cũng không có đi tìm Cố Phiên Vũ, cũng không có xem qua tin tức của Cố Phiên Vũ, nàng vẫn luôn ép bách chính mình quên đi, không nghĩ tới trong khoảng thời gian này, không chỉ chính mình chịu tổn thương, mà Cố Phiên Vũ cũng chịu tổn thương nhiều không kém.


"Phỉ Phỉ... Có thể cho ta một cơ hội được không?"


Cố Phiên Vũ nhìn Lạc Phỉ, Lạc Phỉ cũng nhìn Cố Phiên Vũ, nhìn nhau không nói gì, thì ra chính là loại cảm thụ này.


"Cố Phiên Vũ... Ngươi sẽ lại rời khỏi ta sao?"


Thật ra Lạc Phỉ vẫn rất sợ hãi, Cố Phiên Vũ cho nàng một vết thương quá lớn, thậm chí nhìn thấy Cố Phiên Vũ, nàng đều sẽ nhớ tới tin tức ngày ấy ở trên TV nói Cố Phiên Vũ kết hôn, cái loại cảm giác kinh ngạc cùng bị phản bội, quá khó tiếp thu.


"Sẽ không, sẽ không như vậy nữa."


Cố Phiên Vũ chân thành tha thiết nhìn Lạc Phỉ, trong ánh mắt mang theo vài phần khẩn cầu, khi nhìn đến ánh mắt của Lạc Phỉ, lại thêm vài phần cô đơn.


"Thời gian nửa tháng, nửa tháng sau, ta sẽ quyết định muốn cùng ngươi ở bên nhau hay không."


Lạc Phỉ nói xong, một tia sinh cơ giống như cháy lên trong mắt Cố Phiên Vũ, khóe miệng nàng gợi lên một nụ cười đẹp nhất trong tối hôm nay.


"Hảo."


Nếu vết thương này, chỉ có ngươi mới có thể chữa khỏi, như vậy Cố Phiên Vũ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng...


------------------------------------------------------------------


Trong một gian ghế lô an tĩnh được trang hoàng ưu nhã, ngồi một nam một nữ...


Trước mắt Liễu Khinh Ca là Hoa Hãn Phi, sau khi nàng đưa Hoa Ngữ An quay về chung cư, liền tới gặp Hoa Hãn Phi.


Hôm nay Hoa Hãn Phi vẫn như cũ một thân tây trang, trên mặt treo một nụ cười.


"Liễu tiểu thư, ngươi hảo, mấy ngày nay Ngữ An nhận được ngươi chiếu cố."


Hoa Hãn Phi từ trong miệng của Hoa Ngữ An biết được Liễu Khinh Ca đối với nàng quả thực không tồi, vì thế ấn tượng của Hoa Hãn Phi đối với vị nữ tổng tài trẻ tuổi của Thiên Dực là phi thường hảo.


Chỉ cần đối với Hoa Ngữ An tốt, hắn cũng sẽ đối tốt với nàng.


"Ngữ An cũng giúp ta rất nhiều, đối tốt với nàng là chuyện nên làm."


Liễu Khinh Ca cũng đi theo khách sáo một phen, thời điểm lần trước nàng thấy người nam nhân này, hiển nhiên đối với người nam nhân này còn có một ít cảnh giác, lần gặp mặt này lại có vài phần thân hòa.


"Như vậy Liễu tiểu thư, về Long Hoa Xã, ngươi muốn hỏi cái gì?"


Hoa Hãn Phi cũng không muốn lãng phí thời gian, lập tức tiến vào trọng điểm, hắn biết Liễu Khinh Ca sẽ không tùy tiện tìm mình để hỏi thăm về Long Hoa Xã, trừ phi chuyện này rất quan trọng.


"Ngươi có biết Peter Li người này hay không?"


Hoa Hãn Phi vừa nghe, nhíu mày, đặt ngón tay lên bàn có tiết tấu mà gõ mặt bàn...


"Biết."


Hoa Hãn Phi trả lời rất sảng khoái, khóe miệng Liễu Khinh Ca gợi lên một mạt mỉm cười, nói: "Ta muốn tìm hắn."


Lúc này Hoa Hãn Phi hai tay ôm ở trước ngực, Peter Li tên thật là Lý Cao, khi còn ở Long Hoa Xã là trợ thủ đắc lực của mình, thời điểm hắn biết mình tính toán rửa tay chậu vàng, Lý Cao quyết định tự mình đi ra ngoài lang bạt, hiện giờ vẫn còn làm một ít chuyện dơ bẩn, bất quá hắn vẫn sẽ cùng mình liên lạc, ngẫu nhiên hẹn ăn một bữa cơm.


"Peter người này, tìm hắn không phải để trả thù thì chính là cho hắn việc làm ăn, không biết Liễu tiểu thư là loại nào?"


Hoa Hãn Phi hiểu rất rõ công việc Lý Cao làm là cái gì, Liễu Khinh Ca này muốn tìm được hắn, khẳng định không đơn giản.


"Đều không phải, chỉ là hướng hắn lấy chứng cứ yếu điểm."


Hoa Hãn Phi nhếch mi tuấn tú của hắn, khóe miệng vỡ ra một cái mỉm cười nói: "Ta biết tính chất công việc của hắn, hắn sẽ không dễ dàng đem tư liệu của hộ khách cùng chứng cứ bán cho ngươi."


Hoa Hãn Phi vẫn không có lộ ra hết tất cả về Lý Cao, Liễu Khinh Ca cũng biết sẽ không dễ dàng đạt được mục đích như vậy, liền tiếp tục nói: "Hoa tiên sinh, ta cùng ngươi nói chuyện xưa đi!"


Hoa Hãn Phi không có lên tiếng, chờ Liễu Khinh Ca kể chuyện xưa.


"11 năm trước, cha mẹ của một nữ hài vì tai nạn xe cộ mà qua đời, thực ngoài ý muốn, toàn bộ cổ phần của cha mẹ nàng lại chuyển hết cho một ngươi trên danh nghĩa là đối tác của công ty, trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, mà phần giấy tờ chuyển nhượng cổ phần là được ký kết lúc còn sống. Sau này, tỷ tỷ của nữ hài cảm thấy kỳ quặc, liền xuống tay điều tra chuyện này, phát hiện vụ tai nạn xe cộ kia không phải là ngoài ý muốn, mà là do người hại. Sau đó, hai chị em dùng hết tất cả mọi biện pháp, trả giá hết thảy nỗ lực tiến vào cái công ty đó công tác, thậm chí đem ba ba ở trên cao cùng vị đối tác kia kéo xuống đài, lên làm tổng tài cùng tổng giám hoạt động. Hai chị em vì muốn có được càng nhiều chứng cứ, nên phải tiếp cận nhi tử của vị đối tác kia."


Liễu Khinh Ca dừng một chút, uống một ngụm trà, rồi nói tiếp: "Hiện tại có chút chứng cứ, nhưng vẫn cần tìm được người làm tay chân kia."


"Liễu tiểu thư, chuyện xưa thực êm tai, cũng thực kinh tâm động phách, chỉ là nếu Peter bán tư liệu cho các ngươi, sợ là tính mạng của hắn cũng khó bảo toàn."


Hoa Hãn Phi nói như thế, là vì mỗi ngành đều có quy củ riêng của từng ngành, nếu không có quy củ, cũng liền không có việc làm ăn, giống ngành nghề hắn đang làm, càng dễ đưa tới họa sát thân.


"Ta hiểu được, nhưng người nọ có năng lực giết hắn, vậy ta đây cũng có năng lực bảo hộ hắn, nếu Hoa tiên sinh cung cấp phương tức liên hệ, ta bảo đảm Peter Li sẽ không chịu bất cứ thương tổn nào, nhưng nếu ta tự mình động thủ tìm người, cái gì ta cũng sẽ không bảo đảm được."


Liễu Khinh Ca ý cười mang theo vài phần lạnh lẽo, làm Hoa Hãn Phi chấn động. Có thể bằng thực lực của chính mình bò đến vị trí này, thủ đoạn nhất định đủ tàn nhẫn, hắn hoàn toàn không nghi ngờ trình độ tàn nhẫn của Liễu Khinh Ca.


"Thoạt nhìn, ta vô cớ lâm vào một bãi nước đục."


Hoa Hãn Phi cười khẽ, đem trà trên tay uống một hơi cạn sạch, nhíu chặt mày, tựa hồ còn đang do dự.


"Có được chứng cứ, các ngươi muốn làm gì? Pháp luật chế tài?"


Liễu Khinh Ca sau khi nghe được lời nói của Hoa Hãn Phi, bỗng nhiên liền nở nụ cười, mang theo vài phần trào phúng, nhưng Hoa Hãn Phi biết kia không phải đang trào phúng hắn.


"Pháp luật? Hoa tiên sinh chẳng lẽ tin tưởng pháp luật thật sự có thể trừng phạt được kẻ có tiền?"


Hoa Hãn Phi nghe vậy, thân mình cứng lại, sau đó cũng nở nụ cười, cười nói: "Liễu tiểu thư là người minh bạch, là ta hồ đồ. Như vậy sau khi ngươi có được chứng cứ, ngươi muốn làm cái gì?"


"Trước bán cái nút, liền không nói cho ngươi."


(Câu này có lẽ là chỉ nói phần đầu câu chuyện, còn lại sẽ không tiết lộ thêm gì nữa)


Liễu Khinh Ca không nói cho Hoa Hãn Phi, Hoa Hãn Phi cũng không truy vấn, chỉ là ngay sau đó sắc mặt lại âm trầm lên, nói: "Kế hoạch đó của ngươi Ngữ An biết không? Sẽ ảnh hưởng tới Ngữ An sao?"


"Ngữ An không biết, ta sẽ cực lực bảo hộ Ngữ An không chịu đến thương tổn."


Hoa Hãn Phi nhướng mày nhìn Liễu Khinh Ca, cặp mắt kia quá mức mỹ lệ, có thần thái kiên định, thậm chí có thể nhìn ra chân thành ở trong đó.


"Ngữ An với ngươi, tựa hồ rất đặc biệt."


Hoa Hãn Phi nhãn lực không kém, thậm chí có thể nói là rất tốt, đặc biệt là chuyện về Hoa Ngữ An, hắn tuyệt đối sẽ không qua loa.


"Ân, rất đặc biệt."


Cũng rất quan trọng...


Liễu Khinh Ca chỉ phác hoạ ra một nụ cười, lại không có nói tiếp, chuyển biến đề tài nói: "Cho nên Hoa tiên sinh, ngươi nghĩ kỹ chưa?"


"Ta mang ngươi đi gặp Peter, nhưng điều kiện là, trong lúc các ngươi tiếp xúc, ta đều phải ở đó."


Tay Hoa Hãn Phi lại đặt ở trên bàn, có tiết tấu mà gõ nhẹ.


"Cảm ơn Hoa tiên sinh, tự nhiên không thành vấn đề."


Liễu Khinh Ca đôi tay ôm ngực, bất đồng với Hoa Hãn Phi là, nàng chỉ gõ nhẹ vào cánh tay của mình, giống như suy tư gì đó.


"Ta cũng muốn kiến thức một chút, thủ đoạn của tổng tài Thiên Dực."


"Hảo."