Dấm Nghiện

Chương 62




Thiên Dực về sau, sẽ không có người nhà Minh gia.


Minh Kỳ Nhiên khịt mũi cười một tiếng, nói: "Khinh Ca tỷ tỷ, ngươi so với ta tưởng tượng, còn muốn chán ghét Minh gia hơn nhiều."


Minh Kỳ Nhiên nhún vai, uống một ngụm rượu trắng, sau đó nhẹ nhàng mân mê cái ly.


"Còn có một ít chuyện mà ngươi không biết."


Liễu Khinh Ca cười khẽ, mang theo lạnh lẽo như trời đông giá rét, nói: "Biết mẹ của ta, Tiêu Vân, là vì cái gì rời khỏi Thiên Dực không?"


Minh Kỳ Nhiên đối với chuyện của Thiên Dực không thèm để ý, chứ đừng nói đến chuyện cũ năm xưa.


"Ba ta ngoại tình, ở khách sạn bị quay video, là Minh Thụ Ngạn làm chuyện tốt, chính hắn lấy cái video này tới uy hiếp mẹ ta Tiêu Vân rời khỏi Thiên Dực, vị trí tổng giám hoạt động, vốn là muốn cho con hắn Minh Dật Nhiên."


Tiêu Vân là tiểu thư Tiêu gia ở Y thị, Tiêu gia tam đời làm quan, tới thế hệ của Tiêu Vân, bọn nhỏ lục tục từ thương, Tiêu gia gia giáo nghiêm ngặt, vẫn luôn duy trì thanh danh thực tốt, nếu đoạn video ngoại tình của Liễu Bá Trọng chảy ra, sợ là đối với thanh danh Tiêu gia, là một đả kích có tính chất huỷ diệt, khi đó đúng lúc sự nghiệp của Tiêu Vân ca ca đang bay lên, nàng không hy vọng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến Tiêu gia.


Tiêu Vân thỏa hiệp, rời khỏi Thiên Dực, nhưng không nghĩ tới Minh Dật Nhiên không muốn tiếp nhận chức vụ, còn tiến cử Liễu Tiêu Nguyệt ở Thiên Dực rất có năng lực, lần đó đem Minh Thụ Ngạn tức giận đến trúng gió vào viện, sau đó Liễu Tiêu Nguyệt thật sự ngồi vào vị trí đó, kế hoạch của Minh Thụ Ngạn bị Minh Dật Nhiên huỷ hoại, cũng vì vậy mà nửa người dưới bị tê liệt.


Khi đó Liễu Khinh Ca còn thực cảm kích Minh Dật Nhiên, có thể đem Minh Thụ Ngạn tức giận đến trúng gió, thật là làm nhân tâm sảng khoái.


"Đây không phải là chuyện của ba ngươi sao! Không trách người được nga Khinh Ca tỷ tỷ."


Minh Kỳ Nhiên đem rượu trên tay uống hết, buông ly xuống, hắn vừa nghe liền biết một ít quan hệ lợi hại trong đó, đây là thủ đoạn nhất quán của Minh Thụ Ngạn, dùng hết tất cả thủ đoạn đê tiện, để đạt được cái hắn muốn.


"Đúng vậy, ngươi nói không sai, cho nên Liễu Bá Trọng cũng bị đoạn video này bức lui, thậm chí đem cổ phần trên tay toàn bộ chuyển nhượng cho Minh Thụ Ngạn, bỏ chạy đến nước Mỹ."


Minh Thụ Ngạn có được 30% cổ phần từ cha mẹ Liễu Tiêu Nguyệt, hơn nữa trên tay hắn cũng có 5% cùng với 5% của Liễu Bá Trọng, Minh gia tổng cộng có được 40% cổ phần, trở thành cổ đông lớn nhất, cũng trở thành chủ tịch, cho dù không đạt được mục đích cuối cùng của hắn, nhưng như vậy đối với hắn mà nói cũng là một kết quả không tồi.


"Nếu Minh Thụ Ngạn đã từng muốn Liễu gia biến mất khỏi Thiên Dực, như vậy ta cũng muốn thử xem, làm Minh gia biến mất khỏi Thiên Dực."


Liễu Khinh Ca gợi lên một nụ cười, Minh Kỳ Nhiên tán thưởng gật gật đầu, nói: "Hảo có quyết đoán, ta chờ mong Khinh Ca tỷ tỷ phát huy nga!"


Minh Kỳ Nhiên không chút nào để ý nói một câu như vậy, Liễu Khinh Ca biết người này khẳng định sẽ không dễ dàng thiện bãi cam hưu như vậy, một buổi cơm chiều không quá vui vẻ liền kết thúc trong trầm mặc, thời điểm rời đi, Liễu Khinh Ca cùng Liễu Tiêu Nguyệt đồng thời nghe được thanh âm quen thuộc.


(Thiện bãi cam hưu : cam tâm tình nguyện bỏ qua)


"Lê Kiều Kiều, ngươi dẫm lên chân ta!"


Là thanh âm phẫn nộ của Hoa Ngữ An, thoạt nhìn hẳn là dẫm đến không nhẹ, nếu không Hoa Ngữ An sẽ không thất thố như vậy.


Minh Kỳ Nhiên cũng lập tức nhìn qua, thấy Hoa Ngữ An, vốn dĩ phải rời khỏi, nháy mắt bước chân ngừng lại, vì nàng dừng chân.


"Ách... Xin lỗi a Tiểu Hoa... Ta... Ta say..."


Lê Kiều Kiều tuy rằng đang xin lỗi, nhưng thanh âm của nàng lại mang theo ý cười, hiển nhiên là thật sự say.


Hoa Ngữ An cũng không thể tiếp tục sinh khí, cùng một người uống say tực giận, quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ.


"Ngữ An?"


Người mở miệng là Liễu Khinh Ca, nàng nhướng mày nhìn nhìn Hoa Ngữ An, vì bị Lê Kiều Kiều dẫm lên chân, tựa hồ giống như một chân bị què, còn phải đỡ một cái thân cao là Lê Kiều Kiều, tâm một trận đau, lập tức đi qua, hợp lực đỡ lấy Lê Kiều Kiều.


"Khinh Ca, ngươi như thế nào cũng ở chỗ này?"


Hoa Ngữ An hiển nhiên có chút kinh ngạc với sự xuất hiện của Liễu Khinh Ca, nhưng nàng không có nghĩ nhiều, trước mắt nàng muốn đem con ma men Lê Kiều Kiều này nâng trở về rồi hẳn nói tiếp.


"Để ta đến đi."


Là thanh âm của Liễu Tiêu Nguyệt, Hoa Ngữ An ngẩng đầu lên nhìn, Liễu Tiêu Nguyệt phảng phất giống như thợ săn, hướng về Lê Kiều Kiều, lúc này Lê Kiều Kiều mới thanh tỉnh vài phần.


"Liễu... Liễu Tiêu Nguyệt..."


Lê Kiều Kiều cảm thấy đầu lưỡi của mình thắt lại, thời điểm muốn lui về phía sau, liền chân cũng thắt lại, còn may Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An kịp thời đỡ lấy, nếu không nàng trực tiếp ngã thành chó ăn phân.


"Đem nàng giao cho ta đi, các ngươi liền..."


Liễu Tiêu Nguyệt một tay kéo con ma men Lê Kiều Kiều qua, dừng một chút, sau đó lộ ra tươi cười ái muội, rồi nói tiếp: "Hảo hảo chỗ..."


Lê Kiều Kiều bị Liễu Tiêu Nguyệt đỡ, trong lúc nhất thời quên đẩy nàng ra, thời điểm quay đầu muốn hướng Hoa Ngữ An cầu cứu, lại thấy ánh mắt lạnh băng của Liễu Khinh Ca, nàng sợ tới mức lập tức thu hồi ánh mắt cầu cứu.


Hoa Ngữ An bị Liễu Tiêu Nguyệt làm cho có chút ngượng ngùng, nàng nhìn thoáng qua Liễu Khinh Ca, chỉ thấy nàng ôn nhu nhìn chính mình...


Mặt đột nhiên nóng lên... So với thời điểm vừa rồi uống rượu còn nóng hơn...


Liễu Tiêu Nguyệt bắt cóc Lê Kiều Kiều đem đi, lúc này một người nam nhân đi tới, Hoa Ngữ An giương mắt nhìn, lại là Minh Kỳ Nhiên, ngay sau đó lộ ra một nụ cười, Minh Kỳ Nhiên dẫn đầu mở miệng trước: "Khinh Ca tỷ tỷ cùng Hoa tiểu thư nhận thức?"


Minh Kỳ Nhiên tươi cười trở nên ôn hòa, ánh mắt của Liễu Khinh Ca trở nên cảnh giác, ánh mắt của tiểu tử này thật là kỳ quái.


"Ta..."


Hoa Ngữ An mới nói một chữ ' ta ', lại bị Liễu Khinh Ca cắt đứt.


"Nàng là bạn gái ta."


Một câu tựa hồ đem đầu Hoa Ngữ An nổ tung, nụ cười của Minh Kỳ Nhiên cũng cứng lại, hắn nhìn về phía Hoa Ngữ An, chỉ thấy nàng không có phủ nhận, ngược lại sắc mặt còn thẹn thùng, liền biết, Liễu Khinh Ca không nói dối.


Hắn ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đồng tính yêu nhau tự nhiên thấy cũng không ít... Chỉ là hắn không nghĩ tới thiên sứ của mình, lại cùng đối thủ lớn nhất của mình ở bên nhau!


"A... Đúng không..."


Minh Kỳ Nhiên tận lực vẫn duy trì mỉm cười, hắn không muốn dọa đến Hoa Ngữ An, hắn thậm chí nhịn không được muốn bóp chết Liễu Khinh Ca, nữ nhân này đoạt đi thứ hắn để ý nhất.


"Khinh Ca... Ngươi như vậy cũng quá trực tiếp đi!"


Hoa Ngữ An dỗi nói, ngón tay lại không tự giác mà câu lấy ngón tay của Liễu Khinh Ca, vô thức muốn tới gần người kia.


"Hoa tiểu thư, ta tựa hồ còn chưa chính thức giới thiệu qua chính mình!"


Minh Kỳ Nhiên cười khẽ, sau đó nhìn Hoa Ngữ An trịnh trọng nói: "Ngươi hảo Hoa tiểu thư, ta là Minh Kỳ Nhiên, Minh gia nhị thiếu gia."


Hoa Ngữ An vừa nghe, đầu lại nổ tung thêm lần nữa... Minh Kỳ Nhiên... người mà Minh Thụ Ngạn từng muốn tác hợp cho mình...


Con sên... Lại là Minh gia nhị thiếu gia!


----------------------------------------------------------


X thị về đêm, xe cộ vẫn như tới tới lui lui, tựa hồ thành thị này vẫn luôn bận rộn chẳng phân biệt ngày đêm.


Thời điểm Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca về đến nhà, đã là 9 giờ đêm, vừa rồi ở nhà ăn, Hoa Ngữ An đích xác bị dọa sợ không nhẹ, cũng may Minh Kỳ Nhiên chào hỏi xong liền rời đi.


Ở trong xe, Liễu Khinh Ca có hỏi Hoa Ngữ An như thế nào lại nhận thức Minh Kỳ Nhiên, nàng cũng một năm một mười nói rõ cho Liễu Khinh Ca biết, chỉ là ở trong trí nhớ của Hoa Ngữ An, Minh Kỳ Nhiên chỉ là một con sên kỳ quái luôn tránh ở nơi xa quan sát.


Nhưng Liễu Khinh Ca lại không nghĩ như vậy, cho nên về đến nhà chuyện đầu tiên nàng làm, chính là đem Hoa Ngữ An giam cầm ở trong lòng ngực, sau đó rầu rĩ nói: "Ngữ An nhà chúng ta như thế nào nhiều người mơ ước như vậy đây?"


Liễu Khinh Ca cảm thấy mình tuyệt đối không phải mẫn cảm, vừa rồi ánh mắt Minh Kỳ Nhiên nhìn Hoa Ngữ An, tuyệt đối có vấn đề.


"Làm sao vậy Khinh Ca?"


Hoa Ngữ An hỏi Liễu Khinh Ca, từ lúc bắt đầu, nàng liền cảm thấy Liễu Khinh Ca rất bất an, có lẽ chỉ có ôm như vậy Liễu Khinh Ca mới có thể giảm bớt bất an trong lòng.


Liễu Khinh Ca rời khỏi Hoa Ngữ An, trán dựa vào trán của Hoa Ngữ An, nói: "Ta nói ngươi đào hoa rất nhiều."


Hoa Ngữ An vừa nghe, lại cười khẽ, nói: "Nếu ngươi thân hòa một ít, sợ là nam nhân trong công ty muốn theo đuổi ngươi xếp hàng dài từ tầng 1 đến tầng 20 mất."


Liễu Khinh Ca cũng cười, lại lắc lắc đầu, nâng cằm hôn lên, Hoa Ngữ An cũng vui vẻ tiếp nhận nụ hôn của Liễu Khinh Ca, răng môi dây dưa tựa hồ không đủ, sau hai người lưỡi thơm cộng vũ, không khí bắt đầu khô nóng, hô hấp bắt đầu trầm trọng, lúc này hai người mới tách ra.


"Không thể tiếp tục ..."


Liễu Khinh Ca mở miệng trước, hôm qua hai người đã rất phóng túng, nếu hôm nay vẫn như thế, thân thể sợ là chịu không nổi, tuy rằng rất muốn, nhưng vẫn phải khắc chế.


"Ân..."


Hoa Ngữ An sâu sắc đồng ý, sau đó thời điểm đang muốn buông Liễu Khinh Ca ra, Liễu Khinh Ca lại gắt gao ôm nàng lại.


"Vẫn để ta lại ôm một cái đi!"


Liễu Khinh Ca đem đầu dựa vào bả vai của Hoa Ngữ An, làm cho hô hấp của mình từ trầm trọng chậm rãi trở lại bình thường.


"Phụt... Khinh Ca, trước kia đều không cảm thấy ngươi giống một đứa nhỏ a."


Hoa Ngữ An tuy rằng nhìn không thấy biểu tình của Liễu Khinh Ca, nhưng nàng biết Liễu Khinh Ca nhất định đang đỏ mặt.


Liễu Khinh Ca cuối cùng buông Hoa Ngữ An ra, sửa sang lại quần áo, nói: "Không cần tiếp xúc với Minh Kỳ Nhiên quá nhiều, hắn là người điên."


Bởi vì là kẻ điên, cho nên ánh mắt của hắn khi nhìn Hoa Ngữ An, mang theo ẩn ẩn tính xâm lược, chuông cảnh báo trong lòng nàng liền vang lên, so với Thành Ý Văn còn lớn hơn.


"Ân..."


Nhiều năm như vậy qua đi... Cảnh còn người mất, con sên khả năng sớm đã không còn là con sên sẽ xả thân che chở cho tiểu cẩu nữa... Ở trong miệng Liễu Khinh Ca, hắn đã trở thành kẻ điên mỗi người đều sợ hãi.


-----------------------------------------------------------------


X thị ban đêm, tuy rằng bận rộn ầm ĩ, nhưng cũng có một số nơi lại an tĩnh đến đáng sợ, tỷ như trong nhà Liễu Tiêu Nguyệt.


Lê Kiều Kiều ngồi ngay ngắn, chính là nàng rốt cuộc có uống rượu, đôi mắt đẹp vì men say có chút mê người mông lung.


Liễu Tiêu Nguyệt không nói lời nào, liền ngồi đối diện Lê Kiều Kiều, an tĩnh mà nhìn Lê Kiều Kiều.


"Ngươi còn muốn xem bao lâu, có thể đưa ta về nhà hay không?"


Lê Kiều Kiều không biết chính mình làm thế nào bị Liễu Tiêu Nguyệt kéo tới nhà nàng, nàng chỉ nhớ rõ mình vừa lên xe của Liễu Tiêu Nguyệt, liền ngủ mất, thời điểm tỉnh lại, cảm giác say tuy rằng đã tan đi không ít, nhưng nàng đã ở trên lưng của Liễu Tiêu Nguyệt rồi, nàng sợ nàng giãy giụa, Liễu Tiêu Nguyệt sẽ bị quăng ngã, cho nên vẫn luôn an tĩnh nằm trên lưng nàng, thẳng đến lúc nàng đem mình đặt trên sô pha.


Lúc này nàng còn thực buồn bực Liễu Tiêu Nguyệt làm như thế nào có đủ sức lực đem mình cõng trên lưng đi lên, sau đó nàng mới biết được nguyên lai Liễu Tiêu Nguyệt người này có học quyền anh, còn có một ít vận động cực hạn nữa, cõng nàng đi lên, quả thực không phải chuyện khó gì.


"Ta vất vả như vậy đem ngươi cõng lên, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng thả ngươi đi như vậy sao?"


Liễu Tiêu Nguyệt âm dương quái khí nói một câu, Lê Kiều Kiều sắc mặt đỏ lên, trong lòng sợ Liễu Tiêu Nguyệt sẽ làm gì đó với nàng, lại sợ hãi Liễu Tiêu Nguyệt sẽ không làm gì đó với nàng ...


Trời ạ, chính mình khẳng định là điên rồi!