Dấm Nghiện

Chương 70




Sau Hoa Ngữ An, đến lượt Liễu Khinh Ca nhận được điện thoại, là Liễu Bá Trọng, nàng không chút suy nghĩ, liền từ chối.


"Không tiếp sao?"


Hoa Ngữ An thấy Liễu Khinh Ca lại từ chối, đã là lần thứ tư rồi, Liễu Khinh Ca tựa hồ không có ý tứ muốn nhận điện thoại.


"Liễu Bá Trọng, ta không muốn để ý đến hắn."


Liễu Khinh Ca hiện tại chỉ muốn hảo hảo bồi Hoa Ngữ An, không muốn bị Liễu Bá Trọng phiền nhiễu, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Ngữ An, người nọ cũng vô lực ngã vào trên người nàng, thở dài.


Lúc này, di động của Hoa Ngữ An lại vang lên, là Hoa Hãn Phi.


"Uy, ca."


Hoa Ngữ An tiếp nhận, nàng có dự cảm rằng Lão Hoa đã gọi điện thoại cho Hoa Hãn Phi.


"Ách... Cái kia muội muội, ngươi có ổn không?"


Thanh âm của Hoa Hãn Phi có chút cẩn thận, mà ở đầu bên kia điện thoại còn có thanh âm của Cầm Tố lão bà của Hoa Hãn Phi.


"Nàng ở đâu? Nếu không chúng ta đi tìm nàng đi!"


Trong giọng nói hiển nhiên là lo lắng, Hoa Ngữ An bỗng nhiên cảm thấy thực cảm động, cho dù toàn bộ thế giới đều vứt bỏ mình, ít nhất vẫn có người sẽ quan tâm đến mình.


"Ca... Tẩu tử, ta không có việc gì."


Hoa Ngữ An thanh âm nhỏ xíu, Hoa Hãn Phi ở nơi đó lại thở dài nói: "Vừa rồi Lão Hoa có gọi điện thoại cho ta."


Hoa Hãn Phi nghe Lão Hoa nói, hắn liền biết Lão Hoa cùng Hoa Ngữ An đã nói chuyện với nhau, khẳng định không dễ chịu, chuyện như vậy, ở chỗ của lão nhân gia giống như thành chuyện siêu cấp lớn , Lão Hoa thấy Hoa Ngữ An cùng Hoa Hãn Phi nói không thông, liền tức giận cúp điện thoại.


"Ân..."


Hoa Ngữ An chỉ nhẹ nhàng ứng một câu, sau đó lại nghe thấy Hoa Hãn Phi thở dài.


"Ngữ An, con đường này rất khó đi, ta tin tưởng Liễu Khinh Ca sẽ bồi ngươi đi đến cùng, ca cũng sẽ bồi ngươi."


Hoa Ngữ An nghe xong, cái mũi chua xót, rốt cuộc nhịn không được lại khóc, nghẹn ngào nằm ở trong lòng ngực của Liễu Khinh Ca, một câu cũng không nói nên lời.


Hoa Hãn Phi ở đầu bên kia điện thoại cũng trầm mặc, lúc này di động của Hoa Hãn Phi hẳn là bị Cầm Tố cầm lấy.


"Ngữ An, chỉ cần ngươi vui vẻ, tẩu tử nhất định sẽ ủng hộ ngươi."


Hoa Ngữ An còn đang khóc, nghe được thanh âm của Cầm Tố, liền nức nở nói: "Cảm ơn tẩu tử... Cảm ơn ca..."


"Nếu cần chúng ta giúp, liền gọi điện thoại cho chúng ta, chúng ta lập tức qua."


Cầm Tố cũng là nữ nhi giang hồ, nói một không nói hai, hành sự nhanh gọn, sát phạt quyết đoán, cho nên Hoa Hãn Phi mới có thể bị nàng chế phục.


"Hảo..."


Sau đó Cầm Tố dặn dò vài câu, lúc này mới treo điện thoại, Hoa Ngữ An có chút mệt mỏi nằm ở trên người Liễu Khinh Ca.


"Khinh Ca, chúng ta ngủ đi!"


Hoa Ngữ An nói một câu, Liễu Khinh Ca gật gật đầu, hai người từng người tắm xong, liền nằm ở trên giường, đều không nói một lời, thẳng đến khi Lạc Phỉ gọi điện thoại qua.


"Uy?"


Liễu Khinh Ca mở loa ngoài, vì nghĩ Lạc Phỉ không chỉ muốn cùng mình đối thoại.


"Khinh Ca, các ngươi sao cũng làm ra đại sự rồi, có phải Minh Kỳ Nhiên hay không?"


Lạc Phỉ lớn giọng hỏi đến, lại nghe thấy Cố Phiên Vũ ở một bên nói nàng bình tĩnh một ít.


"Minh Kỳ Nhiên hoặc Minh Dật Nhiên, tùy ý một người."


Liễu Khinh Ca cũng không thèm để ý là ai làm, có lẽ đây cũng là một cái cơ hội, để quan hệ của nàng cùng Hoa Ngữ An hấp thụ ánh sáng dưới ánh mặt trời, không cần phải trốn trốn tránh tránh.


"Bây giờ các ngươi định làm gì?"


Lạc Phỉ nhỏ giọng hỏi, Liễu Khinh Ca còn chưa kịp mở miệng, Hoa Ngữ An đã mở miệng trước: "Hào phóng thừa nhận."


Có lẽ là bị cái nắm tay thế kỷ của Lạc Phỉ và Cố Phiên Vũ kích thích, có lẽ cũng là bị Lão Hoa làm kích thích, Hoa Ngữ An muốn chứng minh cho toàn thế giới xem, cho dù các nàng là đồng tính, cũng có thể thật sự hạnh phúc, cũng có thể thật sự vui sướng.


"Oa! Lợi hại, Tiểu Hoa Tử!"


Lạc Phỉ nghe được thanh âm của Hoa Ngữ An, nhưng lại mang theo giọng mũi, Lạc Phỉ liền biết nàng đã khóc.


Rất nhiều thời điểm, rất nhiều điều không hiểu hóa thành ngôn ngữ sắc bén đâm vào tâm người, mà người cầm cây đao này đâm tới, thường thường là người mà mình yêu nhất, là người thân thiết nhất.


Lúc trước thời điểm Lạc Phỉ hướng cha mẹ come out không phải không có đấu tranh, khi đó nhiều lời khó nghe nàng cũng đã nghe qua, chỉ cần kiên trì tiếp tục, hết thảy đều sẽ tốt lên.


"Nghĩ kỹ chưa?"


Liễu Khinh Ca nhỏ giọng hỏi, ánh mắt của Hoa Ngữ An kiên định mà nhìn Liễu Khinh Ca, sau đó cúi người qua hôn lên môi Liễu Khinh Ca.


"Ân..."


Nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến vụn vặt thanh âm, Lạc Phỉ trợn trắng mắt, nói: "Các ngươi đang ở trước mặt ta tú ân ái sao?"


Lạc Phỉ vừa nói ra lời này, Hoa Ngữ An nín khóc mỉm cười, nói: "Phải."


Tiểu Hoa Tử thay đổi... Bị Liễu Khinh Ca dạy hư...


"Tóm lại a, các ngươi có cái gì cần hỗ trợ, cứ việc gọi điện thoại cho ta, chúng ta rất có kinh nghiệm."


Lạc Phỉ cùng Cố Phiên Vũ đều đã là người vì đối phương mà come out, nói đến kinh nghiệm, xác thực tìm các nàng là lựa chọn tốt nhất.


"Hảo."


Liễu Khinh Ca ứng hạ, sau đó Lạc Phỉ dặn dò vài câu, liền treo điện thoại.


Tiếp đó, Tiêu Vân, Lê Kiều Kiều cùng Liễu Tiêu Nguyệt lục tục gọi điện thoại lại đây, hai người cũng nhất nhất ứng phó qua đi, sau đó nằm ở trên giường ôm lẫn nhau.


"Muốn khai chiến, Ngữ An."


Liễu Khinh Ca nhắm hai mắt, thật sự là chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới a...


"Ân, ta không sợ."


Hoa Ngữ An không sợ, chỉ là cảm thấy thương tâm, thương tâm với người luôn dạy dỗ chính mình phải lấy lễ đối nhân, phải học được tôn trọng, lão ba cự nhiên đối với mình nói ra những lời nói đó.


"Ngủ đi..."


Cũng may ngày mai là cuối tuần, không cần đối mặt với những ánh mắt của người trong công ty, cũng không cần đối mặt với truyền thông, nghĩ như vậy, Hoa Ngữ An muốn hảo hảo ngủ một giấc, hảo hảo dự trữ năng lượng, để đi đối kháng với thế giới đầy ác ý này.


"Ta bồi ngươi..."


Liễu Khinh Ca hôn một cái lên trán Hoa Ngữ An, ôn nhu cười cười, cùng nhau tiến vào mộng đẹp...


Ngày kế, tin tức về chính mình đã không còn là đầu đề hot search nữa, nhưng vẫn cứ nằm trong top tìm kiếm, hiển nhiên, có người cũng không muốn việc này cứ vậy chìm xuống.


Loại tin tức bát quái này có thể chiếm cứ top hot search lâu như vậy, là lần đầu tiên Liễu Khinh Ca thấy được, mình cũng không phải danh nhân gì, lại nói mình cũng không phạm tội, đối với Thiên Dực cũng không ảnh hưởng gì, có thể ở trong top lâu như vậy, chỉ có một nguyên nhân, chính là có người cố tình làm ra.


"Thật là phí tâm tư nha!"


Liễu Khinh Ca lướt lướt điện thoại, nhìn thấy đề tài kia nhiệt độ đó đều là nghìn bài một điệu chửi rủa, cái gì biến thái, ghê tởm, linh tinh, vừa thấy liền biết là thuỷ quân. Liễu Khinh Ca cũng không thèm để ý, chỉ tùy ý liếc mắt một cái, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình.


Hoa Ngữ An làm bữa sáng, hai người một bên ăn một bên nhìn di động cười, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhau, đều là bộ dạng ta biết ngươi đang xem cái gì.


Lúc này, di động của Hoa Ngữ An vang lên, là điện thoại của Lão Hoa, ngay lúc Hoa Ngữ An nghĩ có muốn tiếp hay không, thì Liễu Khinh Ca lại mở miệng: "Để Ta tiếp nhận."


Hoa Ngữ An đang muốn cự tuyệt, nhưng Liễu Khinh Ca đã cầm lấy điện thoại, ấn tiếp nhận.


"Uy?"


"Ngữ An, ngươi lập tức quay về nhà cho ta, hiện tại thân thích bằng hữu đều đã biết tin tức này, ngươi muốn mặt ta ném đi chỗ nào?"


Liễu Khinh Ca cười cười, không có mở miệng, sau đó Lão Hoa liền tiếp tục nói: "Ta mặc kệ ngươi là có bệnh hay không có bệnh, hiện tại chỉ cần ta ra cửa, hàng xóm đều dùng ánh mắt có sắc nhìn ta, ta mau chịu không nổi!"


Lão Hoa càng nói càng kích động, còn nghe được thanh âm hắn vỗ cái bàn, sau đó truyền đến thanh âm của Hoa mẹ, nói Lão Hoa đừng kích động như vậy.


"Ngươi đồ con gái bất hiếu, ta và mẹ ngươi đều chừng này tuổi rồi, ngươi còn làm ra loại chuyện xấu này, ngươi muốn mặt ta cùng mẹ ngươi ném đi nơi nào!"


Lão hoa còn đang nói, dừng một chút, tiếp tục nói: "Ta muốn ngươi lập tức cùng nữ nhân kia đoạn tuyệt quan hệ! Hài tử của Hoa gia ta tuyệt đối không phải biến thái!"


Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng cười cười, cũng may không phải Hoa Ngữ An nhận điện thoại, nếu không cũng không biết nàng sẽ tức giận thành cái dáng gì.


"Ngài hảo, Hoa tiên sinh."


Thanh âm lễ phép của Liễu Khinh Ca truyền qua, Lão Hoa vốn đang kích động tức khắc liền dừng lại, sau đó lập tức nói: "Ngươi là ai?"


"Ta là Liễu Khinh Ca."


"Ngươi...! Ai cho ngươi tiếp điện thoại của con gái ta! Ngươi đồ biến thái!"


Liễu Khinh Ca đem điện thoại thoáng để xa chút, đối với ánh mắt lo lắng của Hoa Ngữ An, nàng vẫn lấy một cái mỉm cười để an ủi nàng.


"Hoa tiên sinh, ta biết hiện tại cùng ngài nói cái gì, ngài cũng sẽ không nghe được."


Liễu Khinh Ca dừng một chút, ngữ khí bình thản thanh lãnh, bình tĩnh giống như không phải đang nói chuyện gia đình, mà giống đang giải quyết một hộ khách khó chơi mà thôi.


"Ngữ An rất tốt, rất hiếu thuận, là đứa nhỏ tốt nhất ta từng thấy, ta sẽ không từ bỏ nàng."


Liễu Khinh Ca nói xong, chỉ nghe thấy Lão Hoa ở bên kia ' Ngươi... Ngươi ' ngươi vài tiếng cũng không nói ra được cái gì hoàn chỉnh.


"Hoa tiên sinh, ngài trước bình tĩnh, nghe ta nói xong."


Thanh âm của Liễu Khinh Ca giống như có hiệu quả làm yên ổn nhân tâm vậy, chỉ thấy Lão Hoa hung hăng nói: "Nói! Nói xong lăn!"


"Nếu ngươi có thể bảo trì bình tĩnh, xin nghe ta nói vài câu. Thứ nhất, Ngữ An không có làm sai chuyện gì, nàng chỉ là thích một người, nàng không có giết người phóng hỏa, cho nên xin ngài đừng xem Ngữ An như tội phạm mà đối đãi."


Đây là lần đầu tiên Hoa Ngữ An thấy Liễu Khinh Ca dùng ngữ khí bình đạm như vậy, đi nói một chuyện cường ngạnh.


"Thứ hai, Ngữ An cùng ta ở bên nhau rất vui vẻ, chúng ta cũng sẽ vẫn luôn cùng nhau đối mặt, nếu ngài bởi vì ánh mắt của người khác, mà hy sinh hạnh phúc của con gái ngài, chỉ vì mặt mũi của ngài, như vậy nói thật, ta sẽ không để Ngữ An trở lại bên cạnh ngươi, bởi vì ít nhất ta sẽ không bởi vì những thứ khác mà hy sinh Ngữ An."


Liễu Khinh Ca tiếp tục nói, rồi nói tiếp: "Thứ ba, Hoa tiên sinh, tuy rằng ngài không thích ta, nhưng ta vẫn sẽ chân thành mà đối đãi với các ngài, chỉ cần các ngài có cái gì khó khăn, ta đều sẽ hỗ trợ, nhưng chuyện này, ta tuyệt không nhượng bộ."


Lão Hoa nghe xong, lạnh lùng nói: "Đưa điện thoại cho Ngữ An."


Liễu Khinh Ca đưa điện thoại cho Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An run rẩy cầm lấy, nói: "Ba..."


"Ý nguyện của ngươi cùng nữ nhân kia giống nhau sao?"


Lão Hoa tựa hồ đã có chút bình tĩnh, chỉ là ngữ khí lạnh đến dọa người.


"Phải."


"Cho nên ngươi là không cần lão ba này nữa?"


Rốt cuộc đi tới một bước này, Hoa Ngữ An cười khổ... Nguyên lai trên thế giới này thân tình, vẫn không thắng nổi mặt mũi.


"Ba, ta yêu ngươi."


Hoa Ngữ An rầu rĩ nói một câu, đầu bên kia điện thoại lại trầm mặc.


"Chờ chuyện này qua đi, ta sẽ trở về, chúng ta hảo hảo nói chuyện."


"Chỉ cần ngươi không cùng nữ nhân kia chia tay, chúng ta không có gì tốt để nói."


"Đúng không... Ba, có lẽ ta làm ngươi thất vọng rồi, nhưng... Ngươi cũng làm cho ta thất vọng rồi."


Hoa Ngữ An cúp điện thoại trước, nàng đã đoán trước được, Lão Hoa sẽ dùng thân tình để uy hiếp bắt cóc nàng, tới giờ khắc này, nàng lại không có khóc, ngược lại muốn cười.


"Làm sao vậy?"


Liễu Khinh Ca thực lo lắng hỏi, Hoa Ngữ An chỉ lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, ăn cơm đi!"


Khóe miệng Hoa Ngữ An treo lên một mạt cười khổ...


Có đôi khi, thân tình bắt cóc đặc biệt đả thương người... Luôn có những người cảm thấy, ngươi làm ra loại chuyện này, chính là đang phá hư thân tình cùng hài hòa gia đình...


Nhưng Hoa Ngữ An không hiểu... Rốt cuộc là chuyện gì cực kỳ hung ác, đến nỗi phá hủy thân tình cùng hài hoà gia đình, thậm chí bị chí thân dùng thân tình bắt cóc, thậm chí sẽ thấy rõ những năm gần đây nàng vẫn luôn đều thấy không rõ gương mặt...


Nàng chỉ là yêu một người mà thôi ...


Thế giới không hiểu, xuyên tạc, thậm chí dùng đạo đức đi phê phán một đoạn cảm tình... Bọn họ rốt cuộc có mục đích gì? Bọn họ là dùng thân phận gì, lập trường gì, đi phê phán đây?


Hoa Ngữ An khó hiểu, chỉ có cười khổ mới có thể biểu đạt tâm tình của nàng lúc này...


Bao dung cùng lý giải... Có ít người chung quy vẫn không học được...


Hoa Ngữ An sẽ không từ bỏ câu thông, nàng quý trọng Liễu Khinh Ca, cũng quý trọng thân tình, cho dù bị xé rách đến huyết nhục mơ hồ, nàng cũng muốn kháng chiến đến cùng.