Đàn Đứt Người Vong

Chương 5: Mảnh vỡ




Một lát, Lý Nhàn Trạch mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, biểu tình ung dung trên mặt, cúi đầu mỉm cười nhìn Tô Tiêu Hi nói: "Sợ hư rồi chứ?"

Tô Tiêu Hi nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn lên gương mặt Lý Nhàn Trạch mang nụ cười, cái môi đỏ kia chính mình thưởng thức nửa ngày, thì dừng ở trước mắt mình, nàng không khỏi mà nuốt một ngụm nước bọt, ý thức được chính mình thất thố, hoảng loạn mà cúi thấp đầu, lắp ba lắp bắp nói "Không, không, không sao"

Lý Nhàn Trạch thấy nàng như vậy, không khỏi mà hở ra góc miệng, giơ tay vỗ về đầu nàng ôn nhu an ủi: "Đừng sợ, tôi ở đây"

Tô Tiêu Hi trong nháy mắt đỏ mặt, tựa đầu thật sâu vùi xuống, bên miệng lại kiềm chế không được nhàn nhạt cười

Lý Nhàn Trạch đỡ nàng đứng lên, mở miệng nói: "Thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện, chúng ta đi nhanh đi"

Lý Nhàn Trạch vừa muốn quay người, liền cảm giác có người tới gần, cô tay trái ôm Tô Tiêu Hi, tay phải bỗng nhiên giơ lên, một cây chủy thủ chống ở yết hầu của người kia, nhưng, người kia cơ hồ đồng thời ra tay với cô, một cái đem khẩu súng chỉa vào trên đầu chính mình

"Anh" Tô Tiêu Hi người còn đang trong lồ ng ngực Lý Nhàn Trạch, con mắt nhìn chằm chằm người đàn ông kia vội vàng kêu: "Mau đem súng bỏ xuống, cô ấy không phải người xấu"

Tô Tiềm Vũ hoài nghi liếc mắt Lý Nhàn Trạch một cái, sau đó quay đầu nhìn em gái còn đang trong lòng cô, bất mãn mà cau mày, lại giơ lên súng nói: "Thả em ấy ra"

Lý Nhàn Trạch cúi đầu nhìn Tô Tiêu Hi một chút, thấy được nàng gật gật đầu, Lý Nhàn Trạch mới buông nàng ra, Tô Tiêu Hi lập tức chạy đến bên người Tô Tiềm Vũ, ôm chặt lấy cánh tay hắn giơ súng nói: "Anh, em cũng nói rồi, cô ấy không phải người xấu, anh trước tiên đừng kích động, thu súng lại đi"

Tô Tiềm Vũ hơi xua tay, lập tức tới mấy người cung kính mà đứng phía sau hắn trầm giọng nói: "Thiếu gia"

Ánh mắt Tô Tiềm Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Lý Nhàn Trạch, lạnh lùng phân phó nói: "Trước tiên dẫn tiểu thư trở về"



"Vâng."

Mấy người kia chuyển hướng Tô Tiêu Hi nói: "Tiểu thư, xin mời"

Tô Tiêu Hi không yên tâm nhìn Lý Nhàn Trạch một chút, âm thanh không tính vui vẻ nói với Tô Tiềm Vũ: "Anh, không cho phép anh tổn thương cô ấy"

Sau đó đi mấy bước, lại quay đầu nhìn Lý Nhàn Trạch, mãi đến tận thấy được cô cười cười an ủi đối với mình, mới hơi yên tâm rời đi

Sau khi Tô Tiêu Hi đi, Tô Tiềm Vũ đột nhiên giơ tay, trở tay dùng chuôi súng hung hăng cho Lý Nhàn Trạch một quyền. Cú đấm này thẳng tắp đem Lý Nhàn Trạch đánh cho lảo đảo một cái, nửa ngồi nửa quỳ trên đất. Lý Nhàn Trạch giơ tay dùng mu bàn tay lau đi máu của mũi, miệng tràn ra, nghe được đỉnh đầu truyền tới một thanh âm lạnh lùng nói: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng gây chú ý của Tiêu Hi" Dừng một chút nói tiếp: "Đi theo ta, ba ta muốn gặp ngươi"

Lý Nhàn Trạch ngẩng đầu, nhìn tô Tiềm Vũ, kéo ra một nụ cười đắc ý, máu tươi phối với bên môi cô, có vẻ đặc biệt yêu diễm

Sau khi Lý Nhàn Trạch được người mang vào, hơi cúi đầu, cung kính mà nói: "Vãn bối Lý Nhàn Trạch, từng gặp Tô bá bá" Mà Tô Bá Ngôn trước sau tựa ở trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, không chút nào để ý đến ý tứ của cô. Như thế Lý Nhàn Trạch vẫn cúi đầu đứng đối diện Tô bá Ngôn, bị nguội gần như một canh giờ

Hồi lâu, Tô bá Ngôn mới hơi mở mắt ra, cầm lấy ly rượu trên bàn, cũng không nhìn cô, mở miệng lạnh nhạt nói: "Hậu sinh khả úy a, qua nhiều năm như vậy ngươi vẫn là người đầu tiên dám buộc ta ra gặp mặt"

Lý Nhàn Trạch uốn gối quỳ xuống, con ngươi rủ xuống, thành khẩn nói: "Nhàn trạch mạo phạm. Nhưng Nhàn Trạch tuyệt không có ý tứ thương tổn Tô tiểu thư, chỉ là Nhàn Trạch xác thực có chuyện quan trọng muốn nhờ, mới ra hạ sách này, xin Tô Bá bá tha thứ"

Tô bá Ngôn nhấp một miếng rượu trong ly, tùy ý hỏi: "Ngươi muốn cầu ta cái gì?"

"Chuyện của Lý gia, chắc hẳn Tô bá bá đã nghe nói rồi. Nhàn Trạch hiện tại tiếp quản Lý gia, nhưng mà Nhàn Trạch hậu sinh kém cỏi, trình độ nông cạn, cho nên khẩn cầu Tô bá bá, nể tình mặt mũi của gia phụ, chỉ điểm Nhàn Trạch một chút. Gia phụ từng cùng Tô bá bá người là bạn thân, bây giờ bị người diệt môn, Nhàn Trạch mặc dù chịu thổ thẹn, nhưng không thể không vác lên trọng trách chấn chỉnh lại Lý gia. Nhàn Trạch tuy vô dụng, nhưng sinh ra làm người, Nhàn Trạch muốn thay gia phụ trả thù" Sau đó, từng cái gập đầu nặng nề ở trên đất, khẩn thiết nói: "Cầu xin Tô bá bá giúp Nhàn Trạch một chút, Nhàn Trạch nhất định sẽ không phụ lòng người bồi dưỡng. Thế tục khó liệu, nếu có một ngày, Tô bá bá cần, núi đao biển lửa, Nhàn Trạch tuyệt không hai lời"

"Ngươi trước tiên ngẩng đầu lên"



Lý Nhàn Trạch ngẩng đầu lên, nhìn theo Tô Bá Ngôn, vẻ mặt kiên định mà quyết tuyệt

Tô Bá Ngôn không khỏi thầm than: "Quả nhiên là cha con, trong đôi mắt này ánh sáng thực sự là cực kỳ giống người đàn ông kia. Người nam nhân được người tôn làm thần"

Tô bá ngôn nhìn Lý Nhàn Trạch quỳ trước mặt, tất cả tâm tình của cô bao gồm bàn tính của cô hắn đều nhìn ra rõ rõ ràng ràng. Nhưng chính mình từng có lúc trẻ tuổi ở trong mắt của mấy cái người được gọi là vãn bối kia, sợ vẫn không bằng đứa con gái này. Nghĩ tới đây, Tô bá Ngôn cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng giang hồ hiểm ác, cô càng sớm biết được điểm này càng tốt đối với cô

Thế là, Tô bá ngôn cười cười cân nhắc, đến gần Lý Nhàn Trạch nói: "Ngươi có tư cách gì quỳ cầu xin cầu xin ta? Còn nhỏ tuổi thì học người ta lưu lạc giang hồ? Ngươi cho rằng giang hồ là dễ xông pha như vậy? Lý gia thất bại, ngươi phải tiếp nhận hiện thực này. Ngươi có biết con đường này ngươi lựa chọn, có khó đi cỡ nào? Ngươi xác định chính mình làm được sao?"

"Bất luận có bao nhiêu khó, con cũng phải tiếp tục đi"

"Nếu đã như vậy, sấp xuống" Tô bá Ngôn đem ly rượu trong tay đặt ở trên lưng của Lý Nhàn Trạch, trêu tức nói: "Mang theo ly rượu này trên lưng bò ra ngoài đi một vòng, phàm là có một người chịu uống sạch ly rượu kia trên lưng ngươi, ta thì cân nhắc đáp ứng ngươi, thế nào??"

Lý Nhàn Trạch dù là trong lòng đã chuẩn bị, nhưng vẫn là không khỏi thân thể dừng lại, cúi đầu ngón tay siết sao ôm lấy sàn nhà

Trên đỉnh đầu truyền đến, thanh âm trào phúng của Tô bá Ngôn: "Ngươi không phải nói bất luận khó bao nhiêu đều sẽ tiếp tục đi sao? Đi đi!"

Lý Nhàn Trạch hít một hơi thật sâu, chậm rãi thả ra ngón tay tàn phá móng tay, nằm sấp trên đất, dùng cả tay chân bò về phía trước