Khương Diễm tiến hành dung hợp rất thuận lợi.
Hắn dù sao cũng là Kim Thai thai nghén, cùng di cốt tiền thế cũng coi như đồng căn đồng nguyên, cho nên không có nhận mâu thuẫn quá mãnh liệt.
Tuy nhiên dung hợp cốt tủy có chút phức tạp.
Từ đêm khuya đến sáng sớm, từ giữa trưa đến đêm khuya, lại chuyển tới chạng vạng tối ngày thứ ba.
Khương Diễm trải qua áp chế kéo dài, cuối cùng cốt tủy đã được cắm vào xương sống.
Uy lực thần huyết, phối hợp cốt tủy cải tạo cũng thành công kích phát ra tiềm lực huyết mạch trong hắn, tiến tới trùng kích Thiên phẩm linh văn.
Linh văn sau khi bước lên Thiên phẩm, vậy mà lại xuất hiện thay đổi hoàn toàn mới.
Không còn là liệt diễm, mà là xen lẫn thành hình dáng Yêu thú.
Sau khi Thiên Hậu cẩn thận phân biệt, đã xác định là Yêu thú —— Liệt Ngục Yêu Hoàng!
Từ Thánh Hỏa thuần túy diễn biến thành yêu hỏa, lại còn hiện ra Yêu thú, đây tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn. Mang ý nghĩa tiềm lực Khương Diễm đã trở nên càng khủng bố hơn.
Khương Diễm kích động không thôi, nhưng rất nhanh đã khống chế lại cảm xúc, tiếp tục hấp thu dung hợp, mượn nhờ lực lượng thần huyết cường đại, khởi xướng trùng kích tới Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên.
Sau khi toàn bộ máu tươi rời khỏi di cốt, Khương Nghị đã dung nhập xương cột sống ở thắt lưng.
Mặc dù không có máu tươi và cốt tủy, nhưng ngàn năm qua Huyền Nguyệt hoàng triều từ đầu đến cuối vẫn dùng hết khả năng bảo đảm sức sống di cốt, xương cốt bành trướng khí tức sinh mệnh nồng đậm.
Khương Nghị nín thở định thần, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, một lần nữa ngưng tụ mạch máu đứt gãy, lan tràn đi qua xương cột sống mới, cũng khéo léo chỉ dẫn cốt tủy bổ sung đến bên trong.
Một khi thần cốt cùng xương sống thật sự giao hòa liền sẽ tán thành hệ thống thân thể mới, dần dần phóng thích thần lực.
Bởi vì là xương cột sống, có được công hiệu tạo máu, phải tiếp tục ảnh hưởng huyết dịch của hắn, sinh ra càng ngày càng nhiều tinh huyết Kim Hoàng.
Loại ảnh hưởng này sẽ là tiếp tục kéo dài.
Tại thời điểm bọn hắn tiến hành dung hợp trong lòng đất, Tô Triệt ở phía ngoài lại gấp đến muốn điên rồi.
Bởi vì Tô Niệm đã biến mất!
Bọn hắn trước đó chính là nghĩ tới Khương Nghị đã kéo lấy Tô Niệm bỏ trốn. Mặc dù nói nơi này là Đại Diễn thánh địa, nhưng cái tên điên Khương Nghị kia chuyện gì đều làm được.
Cũng may Tô Thiên Sóc đã kịp thời ngăn lại bọn hắn, nếu không thì chắc chắn đã náo ra nhiễu loạn rồi.
Ngày hai mươi sáu tháng bảy!
Chí Tôn Kim Thành đột nhiên triển khai điều tra mới đối với 'cái chết năm đó của Khương Nghị'.
Bởi vì sau khi bọn hắn công khai biểu thị Khương Nghị Bắc Bộ mà không phải là Khương Nghị Nam Bộ, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Ngày mùng năm tháng tám, 'Phật Đà' Hứa Như Lai ở khu vực cồn cát Tây Bắc Bộ tìm được Cổ Hoa Nhân Hoàng đang lùng bắt ở nơi đó.
- Nhân Hoàng bệ hạ, ta được thành chủ nhờ vả, biểu thị tiếc hận với những gì Cổ Hoa gặp phải.
Hứa Như Lai chắp tay trước ngực, khẽ vuốt cằm, dáng vẻ trang nghiêm, khí tức từ bi đầy người.
Thức tỉnh huyết mạch Phật Đà, biến đổi thành Thiên phẩm linh văn, để ba chữ Hứa Như Lai trở thành kiêu ngạo của Chí Tôn Kim Thành.
Hắn biến đổi, kỳ thật lại là ngoài dự liệu của mọi người, nhưng cũng đã chấn phấn cho Chí Tôn Kim Thành. Bởi vì huyết mạch Phật Đà là một trong những Chí Tôn huyết mạch của Nhân tộc, tiềm lực vô hạn!
- Cần làm chuyện gì?
Nhân Hoàng uy thế thịnh long, ở trên cao nhìn quan sát Hứa Như Lai.
Đội ngũ hoàng thất phân tán phía sau hắn, trên trời dưới đất trải rộng hơn phân nửa khu vực cồn cát, cường thịnh khí thế đều đảo loạn năng lượng thiên địa.
- Đại Diễn thánh địa, Đại La sơn, còn có Chí Tôn Kim Thành chúng ta, trước đó liên thủ tuyên bố Khương Nghị các ngươi truy tra không phải Khương Nghị chúng ta biết đến, bởi vì chúng ta đều đã tận mắt thấy hắn chết, chết vào bảy năm trước ở Luân Hồi bí cảnh. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, giữa bọn hắn xác thực có chỗ giống nhau, mặc dù có chút không thể tưởng tượng. Muốn xác định rốt cuộc bọn hắn có phải cùng là một người hay không, biện pháp đơn giản nhất chính là xem hình ảnh bọn hắn đã từng lưu lại.
- Hình ảnh gì?
Nhân Hoàng đã nghe được chuyện liên quan tới Khương Nghị thuộc về thánh địa Nam Bộ nhưng hắn cũng không tin.
Người trùng tên trùng họ nhiều lắm, huống chi lại còn là đệ tử thánh địa, nào có năng lực khiêu chiến thiên kiêu Cổ Hoa, mà thánh địa lại là trung lập tuyệt đối, không thể nào nhúng tay vào sự vụ hoàng tộc.
- Khương Nghị con rể Kiều gia từng hiện ra thực lực tại thi đấu bài vị, không biết phải chăng các ngươi có lưu lại hình ảnh ghi chép?
- Chúng ta chỉ vẻ lại mặt, không có hình ảnh. Tuy nhiên tình huống Khương Nghị rất đặc thù, xác thực có, ở trong hoàng cung.
- Nếu như Nhân Hoàng không mang ở trên người, ta chỗ này có mấy cái hình ảnh. Còn xin xem qua.
Hứa Như Lai giao hình ảnh ghi chép trên mấy trận chiến đấu đặc thù tại Vương Quốc Hắc Ám cho Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng cầm qua ngọc bài, nhíu mày quan sát.
Khi nhìn đến bóng dáng Khương Nghị ở phía trên, sắc mặt hắn đã hơi biến đổi, hắn gắt gao nhìn kỹ.
Bởi vì ảnh hưởng bởi tư thái Khương Nghị kia, cùng bộ dáng, thậm chí là võ pháp, lại giống con rể Kiều gia nhau như đúc.
Nếu như là trùng tên thì có thể hiểu, nhưng 'Cảm giác' còn như vậy liền có vấn đề.
Nhân Hoàng nhìn kỹ hình ảnh chiến đấu ghi chép trên ngọc bài, biểu hiện càng ngày càng nghiêm trọng.
Đây rõ ràng chính là Khương Nghị!
Võ pháp, linh văn, hỏa diễm các loại đều giống nhau như đúc!
Hứa Như Lai cẩn thận quan sát đến biểu hiện của Nhân Hoàng, trong lòng thầm than một tiếng, xem ra không sai được.
Khương Nghị ơi Khương Nghị, quả nhiên ngươi còn sống!
Náo xong Nam Bộ thì đến náo Tây Bộ.
Náo xong Tây Bộ lại náo đến Bắc Bộ.
Náo xong Bắc Bộ còn náo đến Vương Quốc Hắc Ám.
Náo xong Vương Quốc Hắc Ám, lại còn chạy đến Tây Bộ náo lại.
Giả chết bảy năm, lại chạy đến Bắc Bộ náo.
Hứa Như Lai âm thầm rung động, chưa từng thấy người nào xao động, hiếu chiến như vậy.
- Hắn chính là Khương Nghị của Nam Bộ?
Nhân Hoàng âm trầm sắc mặt, tay nắm chặt ngọc thạch đột nhiên phát lực, tiếng tạch tạch vỡ nát.
- Nếu như ngài có thể xác định, ta có thể dùng danh dự Chí Tôn Kim Thành đảm bảo, Khương Nghị này chính là Khương Nghị kia, Khương Nghị nam bắc cùng là một người!
- Đệ tử thánh địa, vì sao muốn loạn Cổ Hoa hoàng thành ta.
Nhân Hoàng lên cơn giận dữ, trong đôi mắt đều bò đầy tơ máu.