Cái này không bình thường.
Đều gấp bội, còn có thể chống đỡ?
Mặc dù có khả năng lại đến vài chục cái, Tần Diễm lại không được, nhưng... Bọn hắn không đuổi kịp...
Tần Diễm vững vững vàng vàng đi lên phía trước, khoảng cách đến cây đại thụ kia càng ngày càng gần, lôi triều giữa thiên địa càng ngày càng mạnh, những Đế Tổ bọn hắn đi càng ngày càng cố hết sức.
Đám người Tam Sinh Đế Tổ rất phiền muộn, giày vò lâu như vậy, chơi hết nổi? Không những không có đánh chết Tần Diễm, ngược lại bọn hắn bị dọa quá sức, bây giờ lại đều đuổi không kịp người ta.
- Còn hướng về phía trước sao?
Kim Nguyệt Đế Tổ khiêng lôi triều vô biên vô tận, trông mong nhìn qua Tần Diễm càng chạy càng xa.
- Tiếp tục đuổi! Đều đến bây giờ, không thể nào cứ từ bỏ như vậy.
- Mọi người đừng nản chí!! Nếu như sau khi Tần Diễm đến nơi đó, bị gốc cây kia chặn đánh thì sao?
- A? Đúng vậy nếu như hai người bọn họ đánh nhau?
- Nếu thật sự như thế này, chỉ sợ là lưỡng bại câu thương.
- Cái gì gọi là nếu như, hẳn là khẳng định. Đây chính là Lôi Kiếp Thụ cấp Chí Tôn, có ý thức, há có thể tuỳ tiện để Tần Diễm chà đạp?
Bọn người Hỗn Độn Yêu Đế lần nữa nâng lên tinh thần, duy trì khoảng cách tương đối, đón lôi triều gian nan bước lên.
Mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng nhìn qua bảo bối trong tán cây, toàn thân không ngừng tuôn ra cảm giác hào hùng.
Sau mười mấy ngày, Tần Diễm nương tựa theo chiến khu 'Da dày thịt béo', tới gần cây đại thụ che trời ở trung ương cao nguyên.
Kỳ quái là, sáu, bảy trăm dặm đường sau này, lôi kiếp chỉ vững bước tăng cường, không tiếp tục xuất hiện đột ngột tăng vọt như thế.
Lôi Kiếp Thụ từ bỏ? Không còn đuổi hắn đi nữa?
Mặc dù cuối cùng của cuối cùng, năng lượnglôi kiếp mênh mông khủng bố, tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho hắn, toàn thân trên dưới vết thương chồng chất, một ít vết nứt cơ hồ muốn tới bên trong, tiêu hao càng muốn nghiêm trọng hơn so với ác chiến hai cường giả đồng cấp. Tuy nhiên, rốt cuộc cũng đi tới.
Đại thụ che trời, nguy nga mười vạn mét, từ thân cây đến chạc cây đến tán cây đều bộc phát ra lôi triều khủng bố tuyệt luân, chói mắt mà mãnh liệt, như muốn hết thảy xung quanh đều hủy diệt, tán cây thẳng vào hư không giao hòa cùng Hỗn Độn, như là mượn tới khí tức Vạn Đạo, đưa tới thiên uy kinh khủng, tràn ngập đến trong lôi kiếp.
- Không sai, lôi kiếp thế giới này là do gốc cây này thao túng.
- Cây này gánh vác thẩm phán tất cả thụ yêu Thần cấp của tinh vực Truyền Thuyết.
- Thế giới khổng lồ như vậy, hẳn là còn có mấy gốc cây như thế này.
- Ừm, khẳng định như thế này. Một cây chiếu cố phạm vi mấy trăm vạn dặm, tựa như Thái Âm Thụ cùng Thái Dương Thụ.
Tần Diễm càng xem càng kích động, bởi vì trong mắt hắn bắn ra ánh sáng Hồng Mông dần dần nhìn thấu hư vô, thấy rõ ràng bộ dáng linh quả trong tán cây.
Linh quả giống như tinh thần sáng chói, nhưng năng lượng vô cùng nội liễm, không phải phóng thích lôi triều, mà là đang thôn phệ lôi triều, cũng đang thôn phệ lấy uy lực Vạn Đạo trong hư không.
Đây là hạt giống Vạn Đạo?
Hay là thiên kiếp linh quả?
Tần Diễm không biết gọi nó là cái gì, nhưng nếu đang liên tục hấp thu lôi kiếp cùng uy lực Vạn Đạo, trăm vạn năm, ngàn vạn năm, thậm chí ức vạn năm trôi qua, năng lượng cùng công dụng kỳ diệu của linh quả quả thật không cách nào tưởng tượng.
Thứ này mặc kệ là dùng luyện hóa, hay xem như vũ khí, khẳng định đều là tuyệt thế chí bảo.
- Ha ha, của ta, của ta, đều là của ta!!
Tần Diễm chịu đựng mỏi mệt cùng đau đớn, phóng lên tận trời, đánh tới tán cây ẩn nấp trong Hỗn Độn hư không.
- Xong, không có hy vọng.
Bọn người Hỗn Độn Yêu Đế đang dừng ở bên ngoài bảy trăm dặm, đang mong đợi Tần Diễm cùng đại thụ chém giết, không nghĩ tới… Đại thụ vậy mà không phản ứng chút nào?
Chẳng lẽ bọn hắn thật không có hi vọng?
Trước trước sau sau giày vò lâu như vậy, kết quả là như thế này?
- Oanh!!-
Lúc này, đại thụ giống như nhận lấy một loại xúc động nào đó, lay động mãnh liệt thân thể, tán cây tỏa ra ánh sáng ngập trời, trình độ hừng hực đều muốn vượt qua Thái Dương Thụ.
Trong chớp mắt bộc phát, để sơn hà mênh mông trăm vạn dặm đều lâm vào quang ảnh thế giới.
Tất cả linh quả trong tán cây đều giống như thức tỉnh từ trong lúc ngủ say, phóng xuất ra lôi triều hừng hực, xông vào hư không, qua trong giây lát đã biến mất không thấy.
Sắc mặt Tần Diễm kịch biến, từ trong đỉnh lô phóng xuất ra ánh sáng Hồng Mông, trấn áp Vạn Đạo, cưỡng ép bắt lấy ba linh quả, nhưng mười mấy quả khác, vẫn thông qua hư không đánh về phía các nơi trên thế giới.
- Làm cái gì vậy?
- Ta không xứng sao??
- Ta thiên tân vạn khổ tới đây, chính là thông qua được khảo nghiệm, các ngươi nên thuộc về ta!!
Tần Diễm lên cơn giận dữ, mẫu thân nó tính là chuyện gì đây? Vậy mà chạy hết.
- Vừa mới đó là cái gì?
- Có cường quang phá toái hư không.
- Lôi Kiếp Thụ không giao thủ cùng Tần Diễm, nhưng... Chỉnh thể ánh sáng mờ đi chút. Các ngươi nhìn tán cây trong hư vô... Những linh quả nở rộ cường quang đâu?
- Linh quả chạy?? Ha ha ha, linh quả đều chạy hết.
Mấy người Hỗn Độn Yêu Đế đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó kích động đến cuồng hỉ, không lo được chế giễu Tần Diễm, nhao nhao bạo khởi, hướng về các phương hướng khác nhau mà phóng đi.
- Nhanh nhanh nhanh, sớm biết như thế này, trước đó đã để yên.
- Tạ ơn Tần Diễm, ha ha, tạ ơn tám đời Tần Diễm hắn.
- Đều tản ra, một người tiếp cận một cái, được chạy loạn.
Mặc dù đón lôi triều đi khó khăn, nhưng cõng lôi triều rút lui, tốc độ thật nhanh, thậm chí có thể mượn nhờ lôi triều bạo động, đưa mình đi một phần.
Trước đó tuyệt vọng, bây giờ vui mừng để bọn toàn thân hắn sôi trào chiến huyết.
Đây tuyệt đối là Linh Bảo cấp Chí Tôn.
Chỉ cần có thể đạt được một viên, lần này hành trình truyền thuyết coi như trọn vẹn.