Đan Hoàng Võ Đế

Chương 3507: Thời khắc sinh tử (1)




Oanh!!

Tần Diễm tiến đụng vào hoang dã, trực tiếp dung nhập địa tầng, cảm nhận phương hướng linh quả nhanh chóng di chuyển.

Bọn Hỗn Độn Yêu Đế liên tiếp xông ra cao nguyên, hoàn toàn không để ý đến lời uy hiếp của Tần Diễm, sau khi đơn giản phán định phương hướng, nhanh chóng tản ra, xông về mục tiêu của mình.

Bởi vì linh quả di chuyển từ hư không, cho nên phạm vi vô cùng xa, có viên đều xông ra hơn ba trăm ngàn dặm.

Nhưng...

Viên xông ra hơn ba trăm ngàn dặm kia, rơi xuống một chỗ hoang dã, mà ngoài vạn dặm hoang dã, thì lại là sa mạc!

Sâu trong sa mạc, chính là Thái Dương Thụ!

Một viên linh quả mặc dù chỉ to mười mấy mét, nhưng phong tồn năng lượng quá kinh khủng, khi rơi xuống đất va chạm lập tức oanh động hoang dã, lôi triều nổ tung mấy ngàn dặm, nhất là uy lực thiên kiếp phun trào, cách mấy vạn dặm đều có thể phát giác được.

Sâu trong hoang mạc, xung quanh Thái Dương Thụ chính là các Thanh Đồng Quỷ Tượng đang ẩn núp đến chờ không nổi!

Linh quả rơi xuống oanh động, tự nhiên mà truyền tới trong đó.

Loại động tĩnh này để Thanh Đồng Quỷ Tượng thoáng cảnh giác, nhưng đều không có tùy tiện hành động.

Bây giờ bọn hắn cũng quay xung quanh Thái Dương Thụ, còn bố trí pháp trận đặc biệt, che giấu khí tức, đang chờ Tần Diễm tự chui đầu vào lưới.

Trận oanh động này quá mãnh liệt.

Không giống như là Đế cấp có thể phát ra.

Chẳng lẽ là Tần Diễm?

Tần Diễm cố ý náo ra oanh động, dò xét có phải trong sa mạc có mai phục hay không??

Nếu như bọn hắn lộ diện, chẳng phải là bại lộ!!

Cho nên...

Trước khi nữ tử nở nang ra hiệu dưới, bọn hắn đều không có hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại càng cố gắng khống chế khí tức, yên lặng cầu nguyện là Tần Diễm tới.

Trong tán cây Thái Dương Thụ, ba người Kim Dịch đang nhìn về phương xa. Ánh mắt mượn nhờ kim quang sáng chói, nhìn thấu vạn dặm sa mạc, lại nhìn thấy hoang dã vỡ vụn, lôi quang thông thiên.

Lôi hải?

Chẳng lẽ là Triệu Tử Mạt sao?

Bọn hắn đang thử thăm dò sa mạc này?

Khẳng định là như vậy.

Tần Diễm đâu!!

Có phải tên điên kia tiềm phục tại gần đó hay không!

- Đến rồi! Rốt cuộc cũng đã đến!

Kim Dịch ra hiệu Kim Hàn Thiên cùng Kim Thanh Thiên khống chế khí tức, tuyệt đối không được bị bọn người Triệu Tử Mạt phát hiện.

Kim Hàn Thiên cùng Kim Thanh Thiên thì nhìn chằm chằm gần sa mạc, cầu nguyện Thanh Đồng Quỷ Tượng tiềm phục tại nơi này cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, đừng kinh sợ lui Triệu Tử Mạt bọn hắn.

Nếu như bọn người Triệu Tử Mạt phán định nơi này không có nguy hiểm, hẳn là sẽ đi vào.

Chỉ là không biết hơn một năm nay, cường giả Long Quỳ có tới hay không.

Bên ngoài sa mạc, lôi triều kéo dài tàn phá, không hề có dấu hiệu yếu bớt, cũng không có tung tích đám người Tần Diễm. Ngược lại là nhìn thấy rất nhiều cường giả từ các phương hướng tụ tập tới, sau khi vây xem ngắn ngủi, cũng bắt đầu xông vào bên trong.

Nhưng năng lượng lôi triều rõ ràng là rất mạnh, cường giả đi đến rất nhanh đều đã lui ra ngoài.

Không lâu sau đó, một Đại Đế đạp không bay đến, hai tay huy động, ngưng tụ ra chín vòng xoáy, ý đồ thôn phệ lôi triều.

Nhưng lôi triều giống như vô biên vô hạn, thôn phệ thật lâu, lôi triều vẫn không có yếu bớt đi chút nào.

Đại Đế kia khống chế vòng xoáy, xông vào lôi hải.

- Không đúng lắm.

Kim Dịch khẽ nói, kích phát Hoàng Kim huyết mạch, ánh mắt cùng ánh sáng giao hòa, cực lực muốn nhìn thấu sâu trong lôi hải.

Nhưng khoảng cách giữa lôi hải và sa mạc khá dài, mà cường quang hừng hực, thật sự là nhìn không thấu.

Kim Hàn Thiên đột nhiên nói:

- Hình như đó là Thôn Thiên Đế Tổ của Thiên Nguyên tinh cầu.

Kim Thanh Thiên cảnh giác:

- Thôn Thiên Đế Tổ phối hợp diễn kịch cùng bọn Triệu Tử Mạt? Thiên Nguyên đây là chán sống, dám nhúng tay loại chuyện này!

Kim Hàn Thiên lắc đầu nói:

- Không thể nào. Thiên Nguyên là thái độ trung lập, trong khoảng thời gian này tránh né Thanh Đồng Quỷ Tượng, cho thấy chính là không muốn nhúng tay, cũng hẳn là nhắc nhở những Đại Đế kia.

Lúc này, bầu trời cuồn cuộn, Hỗn Độn bạo động.

Hỗn Độn Yêu Đế từ trên trời giáng xuống, cuồng dã nhào về phía lôi triều.

Thôn Thiên Đế Tổ giận dữ, đánh lôi triều thôn phệ ra ngoài mà không giữ lại chút nào, ngạnh kháng với Hỗn Độn Yêu Đế.

Hai Đại Đế đến từ Thiên Nguyên đỉnh cấp, vậy mà triển khai đại chiến tại sâu trong lôi triều.

Thôn Thiên Đế Tổ ba phen mấy bận muốn dung hợp lôi hải, đều bị Hỗn Độn xua tan.

Hỗn Độn Yêu Đế không ngừng tấn công, đều bị Thôn Thiên Đế Tổ đánh lui.

Hai bên càng đánh càng hung, càng đánh càng kích động, đều có loại tư thế không chết không thôi.

Kim Hàn Thiên nhìn Kim Thanh Thiên:

- Đây là diễn kịch? Qua đi.

Kim Thanh Thiên lắc đầu, đây không phải.

Nhưng bọn hắn đang tranh cái gì chứ, lại không để ý mặt mũi 'đồng hương', ra tay đánh nhau.

- Nơi đó hẳn là có bảo vật gì đó.

Kim Dịch khẽ nói, đang do dự xem có nên ra tay đuổi hai tên gia hỏa kia đi hay không.

Chúng ta đang ở chỗ này câu cá, ngươi đảo loạn cái gì!

Thanh Đồng Quỷ Tượng ẩn núp xung quanh Thái Dương Thụ cũng rất phiền muộn, chuyển sang nơi khác náo không được sao? Chúng ta thật thật sự là chờ lâu lắm rồi! Không dễ dàng a!!

- An tâm chớ vội, hẳn là bọn hắn sẽ rời khỏi nhanh thôi.

Nữ tử nở nang an ủi các Thanh Đồng Quỷ Tượng đang xao động.

Nhưng, trận chiến bên ngoài sa mạc chẳng những không có kết thúc, ngược lại càng đánh càng nhiệt tình.

Kỳ thật trước đó Hỗn Độn Yêu Đế đã cướp được một viên Thiên Kiếp Quả, vì để tránh cho nổi xung đột cùng những người khác, hắn cố ý chọn một viên xa nhất, không nghĩ tới lại gặp Thôn Thiên Đế Tổ.

Thôn Thiên Đế Tổ không biết đây là cái gì, nhưng có thể cảm nhận được tính đặc thù ở bên trong, lại tăng thêm Hỗn Độn Yêu Đế bày ra tư thế không thể không cần, hắn cũng một bước cũng không nhường.