Đan Hoàng Võ Đế

Chương 3510: Thời khắc sinh tử (4)




- Triệu Tử Mạt xuất hiện sao? Tần Diễm đâu!

Nữ tử nở nang nhanh chóng rời khỏi pháp trận dưới mặt đất, ngắm nhìn tình huống bên ngoài sa mạc!

Nhưng cường quang chói mắt, thái dương bạo động, thật sự là nhìn không thấu cụ thể tình huống.

- Toàn thể chuẩn bị! Tuyệt đối không thể lại để cho Tần Diễm chạy!

Thanh Đồng Bạch Hổ, Thanh Đồng Thiên Tôn, Thanh Đồng Cự Ma, ba vị Thanh Đồng Quỷ Tượng Chí Tôn cấp nhắc nhở thuộc cấp chuẩn bị sẵn sàng.

Nếu Triệu Tử Mạt ở chỗ này, Tần Diễm cũng không xa, hoặc là đang ở gần đó.

Bọn hắn ẩn núp lâu như vậy, cuối cùng chờ được Tần Diễm.

Trận chiến này, tuyệt đối không thể lại để cho Tần Diễm chạy.

- Nghe hiệu lệnh của ta!!

Nữ tử nở nang không thấy được Tần Diễm, nhưng liệu định Tần Diễm đang ở gần đó.

Vì để tránh cho bị Kim Dịch lợi dụng, nàng thoáng áp chế Thanh Đồng Quỷ Tượng. Chờ đến khi đám người Kim Dịch giết nhóm người Triệu Tử Mạt kia, lại toàn diện ra tay, lùng bắt Tần Diễm.

Chỉ cần không có hai Không Gian Đại Đế kia, Tần Diễm chỉ có thể tán loạn ở dưới đất, không khó tìm còn giống trước đó nữa.

Đám người Kim Dịch hừng hực kim quang, hiện ra tốc độ siêu nhiên đến cực hạn, vượt qua sa mạc, xông vào hoang dã.

Kỳ thật hắn cho rằng Thanh Đồng Quỷ Tượng sẽ lập tức xuất hiện, tương đương với làm cho tất cả mọi người đều biết bọn hắn là cùng một bọn, nhưng thật đáng tiếc, Thanh Đồng Quỷ Tượng lại khắc chế.

Kim Dịch mặc kệ, nhất định phải trấn sát Triệu Tử Mạt cùng Chu Cổ Lực, tuyệt đối không thể trì hoãn thêm được nữa.

- Lão Triệu... Lão Triệu...

Chu Cổ Lực nằm nhoài trong vũng máu, mệt mỏi giãy dụa.

Toàn thân hắn thủng trăm ngàn lỗ, máu tươi chảy ngang, đầu bị hơn mười cột sáng xuyên qua, tàn phá ý thức, trở nên hôn mê hỗn loạn, ngay cả con mắt đều bị ám sát.

Hắn run run chống người lên, muốn đi tìm Triệu Tử Mạt, mang theo rời khỏi.

Triệu Tử Mạt nằm nhoài ngoài ngàn mét, bởi vì lúc ấy chặn được phía trước Chu Cổ Lực, đứng chịu mũi sào tiếp nhận ánh sáng hoàng kim, thương thế càng nặng, đã triệt để ngất đi.

- Oa...

Tam Túc Thiềm miễn cưỡng giữ lấy chút ý thức, lè lưỡi đánh về phía Triệu Tử Mạt, kéo tới trong miệng, lại cố gắng giãy dụa đứng dậy, vung ra đầu lưỡi, đánh về phía Chu Cổ Lực cùng Lỗ Lỗ Thú, cũng kéo trở về.

- Đi!

Tam Túc Thiềm nỉ non, điều động Thủy nguyên lực trong thân thể diễn biến sinh cơ, tẩm bổ bọn người Triệu Tử Mạt.

Chu Cổ Lực nhấc hai tay rách rưới lên, diễn biến lỗ đen...

- Các ngươi không đi được!

Tiếng gầm thét hùng hậu vang vọng đất trời, Kim Dịch cách rất xa liền vung lên quải trượng, giống như là kéo tới một mặt trời, hung hăng đánh về phía Tam Túc Thiềm ở xa xa.

Ánh sáng Hoàng kim sôi trào, cũng chiếu phá thế gian, muốn triệt để oanh sát bọn Tam Túc Thiềm!!

Trước đó còn muốn bắt sống, nhưng bây giờ chỉ cần bọn hắn chết!!

Chết rồi, bọn hắn sẽ lập tức rút lui!!

Không còn ở lại.

Thời khắc sinh tử, nghìn cân treo sợi tóc, không gian đột nhiên cuồn cuộn, nương theo tiếng oanh minh thiên băng địa liệt, đổ sụp ngay tại chỗ.

Vị trí, liền ở ngay phía trước bọn hắn!!

Rống!!

Một cự thú chín đầu giương cánh mấy trăm dặm, sát khí ngập trời, hung uy như biển, giống như là cự nhạc từ trên trời giáng xuống, hai cánh tụ lại chặn đường ở phía trước.

Oanh!!

Cường quang nổ tung, đất trời run rẩy.

Ánh sáng Kim Dịch toàn lực thả ra giống như là một mặt trời va chạm tinh cầu, đã dẫn phát rung chuyển kịch liệt giống như diệt thế.

Cường quang, năng lượng, phong bạo,... lấy điểm va chạm làm trung tâm, tuôn ra bốn phương tám hướng.

Không gian thời gian đều trở nên rối loạn.

Bạo tạc nhấc lên hỗn loạn vô tận bỗng nhiên cuồng đẩy trăm dặm... Ngàn dặm... Vạn dặm...

Bọn người Kim Dịch vội vàng không kịp chuẩn bị, đều bị cái kia đối diện nuốt hết, thân thể mất khống chế lung tung nhấc lên, năng lượng càng là tràn ngập đất trời, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, giống như thiên nộ, muốn nghiền nát tươi sống bọn hắn.

Cự thú từ trên trời giáng xuống cũng bị va chạm kịch liệt liên tiếp đẩy lui về phía sau, mỗi một bước rơi xuống đất, đều để lại hố sâu cùng vết nứt kinh khủng, tiếng oanh minh kịch liệt giống như là đại địa đang kêu rên, mỗi một bước rơi xuống đất, đều nương theo cánh lớn huy động, nhấc lên phong bạo tai nạn, sơn hà vô tận đều gào thét.

Oanh!

Một móng vuốt cuối cùng rơi xuống đất, cự thú cưỡng ép ổn định chiến khu nguy nga, mà móng vuốt vừa vặn rơi vào trước mặt Tam Túc Thiềm.

Cuồng phong tàn phá bừa bãi, năng lượng cuồn cuộn, Tam Túc Thiềm bị vô tình tung bay bên ngoài mấy trăm dặm.

Sau khi hạ xuống, suýt chút nữa ngất đi.

Tam Túc Thiềm gian nan chống thân thể be bét máu thịt lên, khó có thể tin được mà nhìn tôn cự thú khủng bố giống như thiên nhạc kia, hai cánh giơ cao giống như là tường thành tiếp trời, gánh vác năng lượng Chí Tôn bạo động, chín cái đầu đang nhấc lên so với Cự Long còn muốn khổng lồ hơn, giờ phút này nó gào thét kinh khủng, từng luồng từng luồng năng lượng hủy trời diệt đất điều động từ toàn thân, xông về chỗ miệng chín cái đầu.

Cửu Anh?

Cửu Anh đến rồi!

Rốt cuộc huynh đệ quê quán cũng... Rốt cuộc cũng... Tới...

Đây không phải đang nằm mơ đấy chứ?

Đây không phải ảo giác trước khi chết đấy chứ?

- Đến rồi!! Đến rồi!! Cửu Anh... Tới...

Tam Túc Thiềm lắc lư cơ thể to béo, tiếng oanh minh cuồng liệt quanh quẩn nội bộ đại dương mênh mông, đánh thẳng vào bọn người Triệu Tử Mạt đang hôn mê.

Rống!!

Cửu Anh nâng chín cái đầu lên gầm thét, dành dụm từ toàn thân phóng thích trong nháy mắt, dâng trào ra triều dâng diệt thế tuyệt vọng, toàn bộ đánh về phía Kim Dịch mất khống chế.

- Cửu Anh?

Kim Dịch bỗng nhiên biến sắc, ánh sáng hoàng kim bao phủ cự thú chín đầu kích thích linh hồn của hắn.

Cự yêu chín đầu, khí tức Chí Tôn.

Trong vũ trụ mịt mờ, chỉ có hai cái!