Nhưng, một người cô đơn như Thiên Đế bọn hắn, giống như không có bằng hữu đặc biệt a.
- Khí tức Chí Tôn?
Sâu trong cao nguyên, Tần Diễm cùng bọn Cửu Anh lần lượt dừng lại, tra xét rõ ràng thâm không phương xa, nơi đó có loại khí tức cường thịnh đang đánh thẳng vào hư không cùng Hỗn Độn, đến mức Hư Không Đại Đạo cùng năng lượng Hỗn Độn tại cao nguyên Thiên Kiếp đều oanh động kịch liệt.
- Là ai tới?
Đông Hoàng Thiên Du hứng thú nhìn qua, thật sự là càng ngày càng có ý tứ.
Không gian cuồn cuộn, như đại dương cuồng kích sóng lớn, sau đó trời đất rúng động, không gian vỡ vụn, một mảnh sóng triều Hỗn Độn sôi trào trên bầu trời giống như biển động, rơi xuống đại dương bao la rộng lớn.
Trong Hỗn Độn bạo động vô biên vô tận, một con cự thú giương cánh ngàn dặm cưỡng bức nện vào trong tầm mắt tất cả ánh nhìn nơi xa kia.
Quá lớn!
Giương cánh hơn nghìn dặm, che khuất bầu trời, cái đầu to lớn chật ních cả trời đất, đôi mắt tinh hồng giống như hai mặt trăm máu rơi xuống, treo ở giữa triều cường Hỗn Độn cuồn cuộn.
Khi cự thú đong đưa cơ thể, hoàn toàn hiển lộ trong tầm mắt tất cả mọi người, bất luận là Thiên Nguyên Đại Đế hay là Thanh Đồng Quỷ Tượng đều hít vào từng ngụm khí lạnh.
Lúc trước đến, mười tám cái cánh lớn triệt để che khuất bầu trời, cái đuôi đong đưa nhấc lên Hỗn Độn Cương Phong, giống như là ngàn vạn cự thú vờn ở xung quanh.
Chiều dài chỉ sợ hai ngàn dặm, vỗ cánh một cái, chính là vọt mạnh hơn nghìn dặm, tốc độ này đều để Không Gian Đại Đế vì đó mà líu lưỡi.
- Ngọa tào, là hắn?
Thiên Nguyên Đế Tổ và đám người quá sợ hãi, nhất là Tam Sinh Đế Tổ của Thiên Võ tinh họ lần nữa nhớ lại hình ảnh đã từng có trong ký ức.
Đây không phải là Hỗn Độn cự thú Thiên Võ Đế tộc bọn hắn trấn áp sao!!
- Bọn hắn tới?!
Đông Hoàng Thiên Du có chút hoảng hốt, ngay sau đó toàn thân nổi lên cơn sóng nhiệt, kích động đến nổi cả mặt đều ửng hồng.
Bọn hắn không phải tiến về lỗ đen sao?
Làm sao lại tới nơi này!!
Chẳng lẽ bộ phân thân của Tần Diễm kia sớm tìm tới Khương Nghị rồi?
Thời gian không đúng!
Hay là nói, Khương Nghị sớm phát hiện tình huống nơi này, trước khi tiến vào lỗ đen đã ném cự mãng ra, hay là... Khương Nghị tới?
- Ha ha, ha ha, ha ha ha...
Tần Diễm lên tiếng cười to tại cao nguyên, đồng bạn thật sự, đến rồi!!
- Là Chí Tôn tinh cầu Tu La sao?
Cửu Anh mơ hồ nghe được tiếng cười to sâu trong lôi đình, cũng lộ ra mấy phần ý cười.
Chỉ cần là ở bên này thì tốt.
Thập Bát Dực Hỗn Độn Cự Mãng hoành hành giữa thế gian, thân thể hai ngàn dặm tráng kiện khổng lồ, những nơi đi qua, gió lốc gào thét, không gian cuồn cuộn, giống như là bàn tay vô hình đang xé rách sơn hà.
Số lượng lớn cây rừng đột ngột nhảy lên, vô số núi cao bị phá thành mảnh nhỏ.
Một cảnh tượng diệt thế.
Loại cự thú này sinh ra bên trong Hỗn Độn tinh cầu, vốn cũng không hẳn là xuất hiện ở trong thế giới.
Đám người Đông Hoàng Thiên Du đứng ở trên đầu cự mãng, ngắm nhìn cao nguyên Thiên Kiếp.
Lôi triều sôi trào bao phủ cao nguyên, liên tiếp đến bầu trời, táo bạo hỗn loạn đến cực độ, càng là chiếm cứ thiên uy để cho người ta hít thở không thông.
Như nơi đó là chỗ ở của chủ nhân Thế Giới.
Nhưng bọn hắn chú ý rất nhanh đã bị cường giả tụ tập phía trước cao nguyên hấp dẫn.
Đầy trời tất cả đều là Đại Đế, Thần Linh thì đều dạt sang hai bên.
Toàn bộ Đại Đế phóng thích đế uy, giơ cao nâng Đế binh, đằng đằng sát khí.
Thần Linh thì trấn thủ tinh bia, ẩn nấp giữa chân thực cùng hư vô.
Ba bộ Hỗn Độn Chiến Khu đều là Chí Tôn cấp, năng lượng Hỗn Độn kịch liệt diễn biến, như là bọn hắn đều là thế giới biến thành, có thể diễn biến thành tinh cầu bất cứ lúc nào.
Nhưng kích thích bọn hắn hơn chính là những pho tượng trước mặt kia.
Thoạt nhìn như là pho tượng với chất liệu đồng màu xanh, hình thái khác nhau, lớn vài trăm dặm, trấn áp sơn hà, giơ cao nâng đỡ bầu trời, nhỏ đều cao trăm mét, điêu luyện uy mãnh.
Nhưng khí tức... Đều rất khủng bố...
Những pho tượng này và những gì bọn hắn nhìn thấy trong Thanh Đồng Thiên Điện không khác nhau lắm, tuy nhiên nơi này khí tức sát phạt đầy người, bộ dáng rất hung hãn.
- Thật náo nhiệt.
Hồng Hoang Thiên Long nhìn đến nhếch miệng, không hổ là tinh cầu Chúa Tể, không hổ là chiến trường cấp Vũ Trụ.
Nhìn đội hình này, Thần Linh đều phải đứng sang một bên, Chí Tôn đều thành bầy xuất hiện.
Yếu thật, bọn hắn vẫn yếu thật, đến nhắc nhở Khương Nghị không kiêu không gấp, từ từ phát triển.
Chênh lệch này so với người ta, lớn quá.
- Thánh Chủ!
Đông Hoàng Như Ảnh chỉ phía phương xa, kiều nhan như ngọc lộ ra nụ cười thản nhiên.
Sau khi đi đến bọn hắn đều đuổi theo khí tức của Thánh Chủ, Thánh Chủ mang theo tín vật Đông Hoàng tộc, chỉ dẫn phương hướng cho nàng.
- Ha ha, Thánh Chủ! Nhớ chúng ta không?
Đại Vương nện móng vuốt nặng nề, chạy đến trước mặt cự mãng, chào hỏi Đông Hoàng Thiên Du đang phất tay bay lên không ở nơi xa.
- Thánh Chủ!!
Bọn hắn Ngu Chính Uyên đều phất phất tay.
Trên đường đi chỉ sợ Thánh Chủ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, dù sao vũ trụ kịch chiến trận hỗn loạn lại nguy hiểm, mà Thánh Chủ lại là Thánh Hoàng cảnh, bọn hắn đều rung động Khương Nghị thật sự là to gan, cũng không sợ xảy ra chuyện bất trắc.
Còn tốt, Thánh Chủ ở đó, sống rất tốt, xem ra giống như là đang xem kịch.
Thật hăng hái.
Trước cái nhìn soi mói của Thiên Nguyên cùng Thanh Đồng Quỷ Tượng, Thập Bát Dực Hỗn Độn Cự Mãng bãi động thân hình khổng lồ, lướt qua gần bọn hắn, trực tiếp nhào về phía không gian phương xa.
- Đến hay lắm, tới tốt lắm, rất nhớ các ngươi.
Đông Hoàng Thiên Du kích động vượt qua không gian, đón nhận Hỗn Độn Cự Mãng.
Đây là thật không nghĩ tới, thậm chí đều không có hy vọng xa vời qua.
Vậy mà có thể ở chỗ này nhìn thấy người nhà.
Cảm giác này thật sự là kích động lại cảm động, hốc mắt đều đỏ lên.