Đan Hoàng Võ Đế

Chương 3682: Hoang Nguyên Triệu Hoán (2)




Bọn hắn áp chế pháp tắc, che giấu ánh sáng, tận hết khả năng che giấu, để tránh sau khi Chúa Tể Thương Thiên chạy tới nơi này lại săn giết bọn hắn.

Chỉ cần Thiên Nguyên cùng viên tinh cầu phụ thuộc kia còn trong phạm vi giám sát, không đến mức mất dấu, là được.

Khương Nghị cùng Chúng Diệu Thiên cũng không biết nguy cơ thật sự của Hoang Nguyên, vẫn cứ tiếp tục bước lên hướng Hoang Nguyên.

Ở phía xa nhìn ra, Hoang Nguyên vừa mỹ lệ vừa thần bí, nhưng sau khi dần dần tới gần, cảnh tượng Hoang Nguyên lại làm cho bọn họ chấn kinh và khẩn trương.

Hoang Nguyên càng giống như một vòng xoáy khổng lồ mà lộng lẫy, nhưng hình dáng cũng không phải là hình tròn, mà là hình hai đầu mũi khoan lanh lảnh, cho nên thoạt nhìn như một con mắt có chút nheo lại.

Chính là bởi vì hình dáng bất quy tắc như thế này, ở xung quanh khu vực Hoang Nguyên xoay tròn hình thành ba động vặn vẹo hỗn loạn, giống như là tầng tầng lớp lớp không gian đại mạc dây dưa cùng một chỗ, để mấy triệu dặm thâm không bên ngoài đều lâm vào trong mê loạn phức tạp mà kinh khủng.

Nếu như bị cuốn đến bên trong, tất nhiên vừa đi vừa về chuyển đổi trong các tầng không gian khác biệt, tốc độ càng lúc càng nhanh, không gian càng ngày càng sâu.

Cuối cùng không phải là bị vô tình xé nát, chính là càng lún càng sâu.

Bọn người Khương Nghị ngừng tại chỗ cách biên giới Hoang Nguyên chừng một triệu dặm, năng lượng không gian nơi này bị xé rách đã vô cùng cường đại, ảnh hưởng đến Hỗn Độn hư không của bọn hắn.

- Ở chỗ này không sai biệt lắm, bọn hắn cũng không dám cùng vào...

Tinh Nguyên Chúng Diệu Thiên quay đầu nhìn ra xa, đột nhiên phát hiện... Truy binh không có?

Hơn ba mươi năm theo đuổi không bỏ, nói biến mất liền biến mất?

Hoang Nguyên uy hiếp mạnh như vậy sao?

Hay là đám tinh cầu kia thôi diễn ra cái gì rồi?

Thiên Nguyên cẩn thận nhìn ra xa, thật đúng là không nhìn thấy bóng dáng.

Dạ An Nhiên kỳ quái:

- Bọn hắn kiêng kị Hoang Nguyên, ta có thể hiểu được. Nhưng... Chạy?

Thiên Nguyên cũng nói:

- Có một khả năng, bọn hắn hẳn là đoán được chúng ta muốn chờ đợi Tu La ở chỗ này. Nếu như Tu La tới, chính là thời khắc chúng ta phản kích, đến lúc đó thân phận con mồi và thợ săn liền thay đổi.

- Bọn hắn kiêng kị Hoang Nguyên, không thể vào tới. Bọn hắn càng kiêng kị Tu La, cho nên dứt khoát rời khỏi.

Dạ An Nhiên đồng ý, khả năng này rất lớn.

Tinh cầu không phải sinh linh, không có cái gọi là lòng tự trọng hay ý chí chấp nhất, mà là hành vi pháp tắc chủ đạo. Nếu như biết chuyện không thể làm, đồng thời có khả năng gặp phải nguy cơ, thì sẽ dùng pháp tắc thôi diễn ra lựa chọn an toàn nhất.

Thiên Nguyên nói:

- Còn có một loại khả năng, bọn hắn chỉ là rời xa, ẩn tàng, tránh cho bị lùng bắt, sau đó chờ đợi Chúa Tể Ô Mông.

- Tính toán thời gian, Ô Mông cùng Hằng Vũ hẳn là đánh Thương Thiên đến tàn phế chạy, có khả năng sẽ liên thủ tiếp tìm kiếm Tu La.

Chúng Diệu Thiên nói:

- Nếu như chỉ là Chúa Tể Ô Mông tới, hẳn là cũng kiêng kị Hoang Nguyên. Nhưng nếu như mang theo Chúa Tể Hằng Vũ đuổi tới, sợ rằng bọn hắn sẽ thử khiêu chiến Hoang Nguyên.

- Thật ra ta có một đề nghị, trực tiếp rời khỏi nơi này, tìm kiếm Tu La. Người thật sự có thể bảo hộ chúng ta, chỉ có thể là Tu La. Khương Nghị, ngươi nói xem? Khương Nghị?

Khương Nghị đang thất thần ngắm nhìn Hoang Nguyên phương xa, không nhìn đến không gian ba động rối loạn mà mãnh liệt ở xung quanh, cũng không có để ý tới truy binh phía sau.

Một loại cảm giác kỳ diệu đang sinh sôi bên trong thế giới.

Cái gọi là cảm giác, tự nhiên là Vạn Đạo pháp tắc va chạm.

Vạn Đạo pháp tắc của hắn là năng lượng thần bí bên trong Thời Không Trường Hà kích phát ra tới, là hoàn toàn mới, cường thịnh, tiềm lực to lớn, gần với Chúa Tể. Nhưng giờ khắc này, theo Khương Nghị ngóng nhìn Hoang Nguyên, pháp tắc thế giới lại bất chợt xuất hiện xao động.

Là Vạn Đạo pháp tắc không bình thường, mất tự nhiên va chạm ra cảm giác kỳ diệu.

Cùng lúc đó, bên trong thế giới Địa Ngục cũng bất chợt xuất hiện số lượng lớn chỉ đen và tơ máu.

Bọn chúng từ trong địa tầng lan tràn đi ra, từ trong hư không thẩm thấu ra.

Bọn chúng từ trong bóng tối diễn biến đi ra, từ bên trong pháp tắc chảy tràn đi ra.

Bọn chúng có số lượng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều...

Dưới cái nhìn soi mói hồi hộp của đám quỷ vật dần dần treo đầy toàn bộ thế giới.

Chỉ đen, đen giá lạnh, yên tĩnh, giống như là vết nứt không gian.

Bọn chúng tràn ngập tuyệt vọng, ai oán cùng mê mang nồng đậm.

Tơ máu, đỏ như máu, như tương, như nước mắt, tỏa ra tia sáng yêu dị.

Bọn chúng tràn ngập bi thống, tức giận, thù hận.

Số lượng chỉ đen cùng tơ máu càng ngày càng nhiều, chật ních các ngõ ngách thế giới, bao gồ cả không gian cùng pháp tắc, đã dần dần dẫn phát pháp tắc Địa Ngục cuồn cuộn kịch liệt, cũng va chạm ra cảm giác kỳ quái.

Mới đầu Khương Nghị chỉ cảm giác kỳ quái, giống như bên trong quang hải vô tận ở sâu trong Hoang Nguyên có cái gì đó đang khiến hắn xúc động.

Nhưng theo pháp tắc thế giới cùng pháp tắc Địa Ngục tiếp tục va chạm, hắn đã dần dần hiểu đến tột cùng hai loại cảm giác đó là cái gì.

Pháp tắc thế giới mang tới là khẩn trương! Giống như đang nóng nảy nhắc nhở hắn, nơi đó gặp nguy hiểm, không thể đi đến!

Pháp tắc Địa Ngục mang tới thì là xao động! Giống như đang cuồng nhiệt thúc giục hắn, tranh thủ thời gian xông vào, nơi đó có sứ mệnh của ngươi!

Sâu trong thế giới, Thiên Hậu mở ra đôi mắt giống như tinh thần bao phủ, cách vũ trụ mịt mờ, ngắm nhìn Hoang Nguyên.

Bên trong không gian bao quanh xung quanh nàng như xiềng xích đại dương, mênh mông lại sáng chói, nhìn như lộn xộn, lại ngay ngắn trật tự.

Nhân Quả Tỏa Liên nổi lên gợn sóng, va chạm giao kích lẫn nhau, diễn biến ra hình ảnh ầm ầm sóng dậy phức tạp, tại nơi cực sâu trong hình ảnh, chìm nổi lấy quang ảnh thần bí.

Thiên Hậu cố gắng muốn nhìn rõ ràng, nhưng quang ảnh rõ ràng là ở chỗ này, lại như là ngăn trở nhân quả đụng vào.

- Khương Nghị!!

Tinh nguyên Chúng Diệu Thiên đột nhiên bộc phát ra ánh sáng mênh mông, giống như là một mặt trời đột nhiên tại nở rộ trong thế giới Khương Nghị, khuấy động Vạn Đạo pháp tắc.

Từ vận mệnh nhân quả thời không lại đến vạn kiếp trật tự, vân vân… tất cả pháp tắc của thế giới Khương Nghị đều nhận trùng kích.

Khương Nghị bỗng nhiên bừng tỉnh:

- Thế nào?