Đan Hoàng Võ Đế

Chương 3752: Không tiếc nuối




Sau năm ngày, Khương Nghị dung hợp tất cả tinh thú trong thạch điện, tinh giai tăng vọt đến đỉnh phong thất giai.

Đỉnh phong thất giai, tương đương với đỉnh phong Thiên Đế.

Nhưng muốn bước lên cảnh giới Nguyên Thần, không chỉ cần phải cố gắng ở nơi này, cũng cần hành tinh mẫu thân trong không gian vũ trụ trưởng thành.

Khương Nghị không kịp chờ đợi muốn bắt được liên lạc cùng nơi đó.

- Lại săn giết hai lần nữa, các ngươi liền che giấu, chuyển biến tốt nhất chuyển qua hải vực khác, có thể không bại lộ hãy cố gắng không bại lộ. Nếu như ta thật sự liên hệ được với Vũ Trụ Thụ, ta sẽ tới hội hợp cùng các ngươi.

Khương Nghị một lần nữa hóa thành hình người, che khuất tinh tuyền trên người, áp chế ánh sáng tinh văn, tiếp tục che giấu tinh giai.

- Không cần lo lắng cho bọn ta, trước khi Tinh Thần giới bạo động toàn diện, chúng ta đều có thể ứng phó. Ngươi mau chóng bắt được liên lạc cùng Vũ Trụ Thụ, để chân thân tại vũ trụ triển khai hành động, lưu cho thời gian của chúng ta không nhiều lắm.

Chúa Tể Vô Vọng không muốn rời khỏi, hạ quyết tâm muốn ở chỗ này săn giết tinh thú, càng nhiều càng tốt.

Dựa theo mong muốn tươi đẹp của bọn hắn, Khương Nghị dung hợp càng nhiều tinh thú, thì cướp đoạt năng lượng Tiên Tôn càng nhiều.

Thậm chí nàng còn hạ quyết tâm, thời khắc cuối cùng muốn dẫn ba vị Thiên Đế khác cùng một chỗ tế hiến cho Khương Nghị.

- Nhất định phải nhanh!!

Ba vị Thiên Đế đều trịnh trọng nhắc nhở.

Hành động của bọn hắn chắc chắn sẽ khiến cho hai thế giới kịch biến, lúc nào cũng có thể bừng tỉnh Tiên Tôn.

Một ý chí của Tiên Tôn có thể để bọn hắn... tan thành mây khói...

Thậm chí sẽ chọc cho giận Tiên Tôn, khiến cho hai thế giới sớm sụp đổ.

Cho nên, phải nhanh!! Có thể bao nhanh nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, đừng có trì hoãn bất cứ cái gì!!

- Mọi người bảo trọng.

Khương Nghị rơi xuống trên lưng Côn Bằng, thi lễ một cái với Chúa Tể Vô Vọng.

- Cáo từ.

Tiêu Dương một khắc cũng đều không muốn chờ lâu ở chỗ này, chào hỏi xong liền khống chế Côn Bằng xông ra bảo điện.

- Ngủ say một trăm ngàn năm, là thời điểm hoạt động gân cốt một chút.

Chúa Tể Vô Vọng đưa mắt nhìn bóng dáng Khương Nghị biến mất trong đáy biển thâm thúy, một lần nữa dấy lên đấu chí.

- Một trăm ngàn năm, không biết những Nguyên Thần kia còn nhớ cho chúng ta hay không.

- Năm đó chúng ta là giả chết, bọn hắn chắc chắn là tin tưởng, trong thời gian ngắn hẳn là còn không nghĩ tới là chúng ta.

- Trước khi bọn hắn kịp phản ứng, tốt nhất có thể săn giết một hai Nguyên Thần.

Ba vị Thiên Đế đều phun trào lên chiến ý cường thịnh, nhớ năm đó, bọn hắn liên chiến tất cả ngõ ngách Tinh Thần giới, khiêu chiến tất cả bộ lạc; nhớ năm đó, bọn hắn đã từng hoắc loạn thiên địa này, đã dẫn phát Chiến tộc cùng bí cảnh liên thủ vây bắt; nhớ năm đó, Chúa Tể bọn hắn dùng sức một mình ác chiến với tứ đại Nguyên Thần, lại toàn thân trở ra.

- Chúng ta phải làm chuẩn bị cho tốt. Chuẩn bị chỉ còn mười năm tuổi thọ. Chuẩn bị nghênh đón Tiên Tôn chế tài. Nếu đều phải chết, chúng ta còn có cái gì để e ngại?

- Giết!! Giết đến long trời lở đất, giết đến máu khắp Lạc Tinh Hải!! Giết tới... Cam nguyện chịu chết, không tiếc nuối!

Giọng của Chúa Tể Vô Vọng quanh quẩn trong đại điện trống trải, cũng triệt để đốt lên ý chí sát lục của ba vị Thiên Đế.

Đúng vậy, nếu phải chết.

Trước khi chết đương nhiên muốn oanh oanh liệt liệt, đương nhiên kinh thiên động địa, đương nhiên muốn nhẹ nhàng vui vẻ, đương nhiên nếu không để lại tiếc nuối, đương nhiên muốn tại một khắc trước khi chết này... Lên tiếng cười to, khẳng khái chịu chết!

Sau khi Tiêu Dương chở Khương Nghị rời khỏi đáy biển, trái tim treo cao cũng đã được hạ xuống.

- Các ngươi... Rốt cuộc muốn làm gì? Ta đã dùng Tinh Thần Thụ phát thề thì khẳng định sẽ phối hợp với ngươi, nhưng tóm lại ngươi phải để ta biết chúng ta muốn làm gì đi.

- Để cho trong lòng chúng ta có chút lực lượng, biết được phương hướng, chúng ta phối hợp mới có thể biết phân tấc.

Thanh Liên cũng khẩn trương nhìn Chu Tước trước mặt, thời điểm bọn hắn vừa mới giao lưu, vậy mà nói muốn giết Nguyên Thần?

Nhớ tới liền tê cả da đầu, Nguyên Thần là dùng tới giết sao?

Đây không phải chưởng khống giả của thế giới sao?

- Nhiệm vụ của các ngươi bây giờ rất đơn giản, chính là bảo hộ ta.

- Chúng ta? Bảo hộ? Ngươi?? Ngươi cũng là tinh thú thất giai, còn cần chúng ta bảo hộ?

- Ta phải vào bộ lạc Liệt Tinh. Nơi đó có thể sẽ không hoan nghênh ta, cũng có thể sẽ mưu hại ta, việc các ngươi cần làm chính là tại thời điểm ta minh tưởng bảo đảm ta không bị quấy rầy, không bị tổn thương.

- Chỉ đơn giản như vậy?

- Nếu như bọn hắn không có tâm tư khác, nhiệm vụ này rất đơn giản, nếu như bọn hắn thật muốn động tâm, sẽ rất nguy hiểm.

- Sau đó thì sao? Sau khi ngươi kết thúc minh tưởng thì thế nào? Ngươi rời khỏi bộ lạc Liệt Tinh sao?

- Chỉ cần ta mở mắt ra, thì cũng không lại cần các ngươi.

- Thật??

- Ta nói lời giữ lời.

- Vậy chúng ta...

- Có thể trở về tộc, phong bế toàn tộc, không còn lộ diện, cũng có thể tạm thời đi theo bên cạnh ta, đi theo ta chứng kiến một số việc. Tùy cho các ngươi lựa chọn, tuyệt đối sẽ không khó xử. Nhưng, trong khoảng thời gian bồi ta này, các ngươi nhất định phải tận trung cương vị công tác.

Tiêu Dương cùng Thanh Liên trao đổi ánh mắt, đều nhẹ nhàng thở ra.

Nếu quả như thật chỉ là như vậy, bọn hắn ngược lại là có thể phối hợp được.

Nhưng, chờ hắn thức tỉnh, bọn hắn lập tức rút lui.

Về tộc, phong bế!!

Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, đều mặc kệ!!

- Hắn trở về!

Trong bầu trời bên ngoài ngàn dặm, An An đột nhiên chỉ vào phía trước.

Bọn người Diêu Vũ lập tức nhìn sang.

Nơi đó hải triều cuồn cuộn, tinh văn lấp lóe, sau một lát, một con tinh thú Côn Bằng khổng lồ phá tan mặt biển, mang theo bọt nước phù diêu lên trời, lao đến phía tầng mây bọn hắn ẩn nấp.

Khang Ninh kinh ngạc nói:

- Là Tiêu Dương kia? Sao bọn hắn lại đi cùng với Khương Nghị.

- Không thể chủ quan, không thể bị hắn mê hoặc.

Diêu Huân cưỡi Liệt Diễm Mãnh Hổ nghiêm túc nhắc nhở lão tộc trưởng Diêu Vũ.