Chu Tước hoa lệ giương cánh hơn trăm dặm, cũng lớn hơn mấy lần so với Chu Tước của Diêu Tế trong ấn tượng của hắn.
Huống chi, cẩn thận quan sát, trên lưng Chu Tước kia lại còn chở một cái cây.
Không phải Diêu Tế?
Lại có thể là ai!
Rốt cuộc bộ lạc Liệt Dương đang làm cái gì?
Khương Nghị vỗ cánh cuồng kích, tốc độ nhanh đến cực hạn, giống như là một viên thiên thạch hoành hành trong tầng mây, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Hình Khôi.
- Ngươi là người phương nào! Tinh Thần Thụ Trên lưng ngươi kia, là bộ lạc Thánh Thụ bảo vệ của Liệt Dương?
Hình Khôi gầm thét, thao túng Chấn Thiên Chùy cưỡng ép chặn đánh, tinh quang bành trướng, trọng chùy giống như tinh cầu, bộc phát ra trọng lượng khủng bố, như là có thể đè sập sơn hà, vỡ vụn không gian, đánh ra uy lực hàn thiên.
Nhưng...
Thời điểm hắn đang nghênh kích, Chu Tước đột nhiên vỗ cánh bay lên, tuỳ tiện tránh khỏi quỹ tích trọng chùy, tiếp tục trùng kích phía trước.
Chỉ để lại tiếng gáy to mát lạnh, cùng liệt diễm cuồn cuộn đi sát ở phía sau.
Hình Khôi nhìn lại biển lửa đi xa, kinh hồn khó định.
Tinh thú thất giai!!
Thậm chí là thất giai đỉnh phong!!
Nhưng đây đúng là Chu Tước!!
Chu Tước có thể tới thất giai?
Hình Khôi thoáng định thần, xông về bộ lạc Liệt Dương.
Đám người Diêu Vũ mệt mỏi giằng co.
Mặc dù tinh thú của bọn hắn đều không có biến mất, nhưng toàn bộ đều lâm vào ngủ say. Không có năng lượng tinh thú, bọn hắn cơ hồ như là một người bình thường không có cảnh giới, mà còn cực suy yếu.
- Tinh Thần Thụ...
Bọn hắn run rẩy đứng lên, nhìn cái hố to bừa bộn trước mặt, ý thức trời đất quay cuồng, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Các tộc nhân quanh quẩn trong rừng rậm kêu rên, bọn hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tinh thú ngoài ý muốn ngủ say và đột nhiên xuất hiện suy yếu, để bọn hắn cực bất an.
Nhất là Tinh Thần Thụ biến mất, để ánh sáng trong sơn cốc chợt hạ xuống, càng khiến cho bọn hắn bất an hơn.
Tinh Thần Thụ, không còn nữa??
- Lão tộc trưởng, ngươi là tội nhân của bộ lạc!
Diêu Hồn mệt mỏi gầm nhẹ.
- Đừng nói nữa! Nếu đổi lại là ngươi, ngươi muốn thế nào?
Diêu Huân quát tháo.
...
Diêu Vũ hốt hoảng, vẫn khó mà tin được con tinh thú kia lại mang theo Tinh Thần Thụ của bọn hắn bỏ chạy.
Tinh Thần Thụ, làm sao có thể rời khỏi bọn hắn?
- Diêu Vũ! Xảy ra chuyện gì?
Hình Khôi khống chế Chấn Thiên Chùy vượt qua đầu chái nhà, xông về bộ lạc.
- Chúng ta bị tập kích.
Diêu Vũ liếc mắt với Diêu Hồn, ra hiệu hắn không nên nói lung tung.
Diêu Huân làm bộ đứng không vững nhào trong ngực Diêu Hồn, gắt gao bắt lấy cổ áo hắn lại, cũng là ra hiệu hắn tuyệt đối không nên để cảm xúc nắm quyền vào lúc này.
- Ai!! Ai dám tập kích các ngươi, ai dám mạo phạm Bát Tinh Bộ chúng ta!!
- Liên hệ... Liên hệ những bộ lạc khác...
- Có ý gì, hắn còn muốn đi tập kích những bộ lạc khác?
- Rất có thể.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Cứ nói... Có... Có đại địch...
- Tinh Thần Thụ đâu? Tinh Thần Thụ của các ngươi đâu! Không có Tinh Thần Thụ, làm sao cùng liên hệ những bộ lạc khác!
Bộ lạc Thanh Nham dưới tình huống không có chút phòng bị nào, bị Khương Nghị tập kích.
Khương Nghị nhấc lên liệt diễm ngập trời, điên cuồng chém giết đánh thức lão tộc trưởng.
Lão tộc trưởng là cường giả thất giai, càng là khống chế chiến binh thất giai, thực lực cực kỳ cường đại, nhưng Khương Nghị đã là thất giai đỉnh phong, càng có thể phụ trợ Tinh Thần Thụ, cho nên sau khi ác chiến hơn trăm lần hội hợp, thành công đánh tan đối phương, sau đó chống cự lại tộc nhân điên cuồng vây công, cưỡng ép dung hợp Tinh Thần Thụ nơi này.
Hắn không phải đến đồ sát, mà là đến thí nghiệm.
Hắn muốn thử nhìn Tinh Thần Thụ, có thể dung hợp Tinh Thần Thụ hay không.
Sự thật chứng minh, có thể thực hiện!!
Khương Nghị chấn phấn.
Hắn có thể thông qua dung hợp tinh thú mạnh lên, Tinh Thần Thụ còn có thể thông qua dung hợp Tinh Thần Thụ mạnh lên.
Chẳng phải là làm ít công to?
Theo Tinh Thần Thụ giao hòa, toàn bộ bộ lạc Thanh Nham phản kích càng ngày càng yếu, cho đến khi tinh thú cuối cùng ngủ say, bọn hắn mệt mỏi nằm rạp trên mặt đất.
- Ba năm sau, ổn thỏa thâm tạ.
Khương Nghị nói tiếng xin lỗi, không có thương hại lão tộc trưởng nơi này, hắn cõng lấy Tinh Thần Thụ bay lên không rời khỏi.
Nếu như thế giới này còn có tương lai, hắn sẽ phản hồi bộ lạc này.
Nếu như không có tương lai, tất cả mọi thứ ở nơi này cũng đều sẽ bị hủy diệt.
Các tộc nhân bộ lạc Thanh Nham gian nan giãy dụa, bi phẫn gào thét, nhưng tinh thú ngủ say, bọn hắn suy yếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ địch rời khỏi.
Mà, bọn hắn từ đầu đến cuối cũng không biết kẻ địch là ai, càng khó có thể tin hơn khi thấy Tinh Thần Thụ còn có thể bị dung hợp như thế này.
Trong hơn ba mươi ngày ngắn ngủi, Khương Nghị hoành hành bộ lạc Hỗn Nguyên, dung hợp tất cả Tinh Thần Thụ của Bát Tinh Bộ, gần như dung hợp tám đỉnh cấp bộ lạc.
Cảnh giới đã đạt tới đỉnh cao, rốt cuộc cũng tại một trận dung hợp cuối cùng hoàn thành đột phá, cường thế bước lên cảnh giới Nguyên Thần bát giai.
Không có bất kỳ trì hoãn gì, Khương Nghị lao tới hải vực Lạc Tinh.
Nơi này một ngày, vũ trụ trăm ngày.
Nơi này hơn một tháng, bên ngoài đã gần mười năm.
Lúc này Tu La, Khương Nghị, bọn người Thiên Nguyên đang hoành độ vũ trụ, đi đến Hoang Nguyên, không nghĩ tới sau mười mấy năm ngắn ngủi, vậy mà lại ngoài ý muốn gặp phải Vũ Trụ Thụ.
Tinh không bình tĩnh nổi lên chấn động kịch liệt, nhấc lên triều cường không gian chồng chất, như biển động sôi trào, trùng kích bốn phương tám hướng, ngay sau đó bên trong hắc ám vô tận lóe ra mênh mông ánh sáng, theo không gian cuồn cuộn đến tám phương.
Bao la hùng vĩ mà to lớn, bộc lộ ra vẻ thần bí.
Không gian càng ngày càng cuồn cuộn kịch liệt, ánh sáng rực rỡ càng ngày càng chói mắt.
Khương Nghị cùng bọn người Thiên Nguyên đều bị chấn động đến liên tiếp lui về phía sau, Chúa tể Tu La đều cần mở ra bình chướng thời không, ngăn cản trận bạo động gần như kinh khủng này.
Cũng may Dạ An Nhiên và Tu La đồng thời xác định thân phận đối phương, mới không còn khởi xướng phản kích.
- Lại là Vũ Trụ Thụ?
Thiên Nguyên đều muốn chết lặng.
Năm mươi vạn năm mới xuất hiện một lần, vị trí càng là không có chút quy luật nào.