Đan Hoàng Võ Đế

Chương 3946: Chung Chiến (7)




- Ngươi có thể không trả lời, nhưng chúng ta tuyệt đối không khuất nhục chờ chết! Nếu thế giới này không còn cần chúng ta, chúng ta có thể trực tiếp chịu chết, nhưng cũng không phải chết ở trong tay của ngươi, biến thành đồ ăn của ngươi.

- Ngươi đừng mơ tưởng lại thôn phệ chúng ta, càng đừng nghĩ dung hợp Tinh Thần Thụ!

Không gian đại bạo động, Tu La và đám người toàn bộ trở về đến xung quanh Tinh Thần Thụ, bày ra một bộ tư thế muốn hủy diệt bản thân, thậm chí mang theo Tinh Thần Thụ cùng một chỗ hủy diệt.

Khương Nghị cúi xuống lại ngẩn đầu lên, nhìn về phía đám người Tu La.

Đôi mắt của hắn vô cùng lăng lệ, bên trong là biển lửa sôi trào, lại ẩn hiện tinh hải cuồn cuộn, lộ ra uy nghiêm vô tận.

Rốt cuộc...

Hắn cũng mở miệng.

- Đối với cách làm của ta, ta cảm thấy có lỗi sâu sắc. Ta không cố ý hủy diệt thế giới này, cũng không cố ý là địch cùng chư vị, càng không cố ý nhục nhã các ngươi. Ta... Bất đắc dĩ...

Rốt cuộc đám người Cửu Tướng cũng đã được đáp lại, lại không phải tuyên ngôn bá đạo, ngạo nghễ trào phúng, mà là lời xin lỗi trầm thấp.

Các vị Nguyên Thần cùng cường giả dưới Tinh Thần Thụ cũng hơi nhíu mày, lời này là có ý gì?

- Ta không thuộc về thế giới này. Ta đến từ vũ trụ, cũng chính là tinh không mà các ngươi mượn dẫn tinh năng. Ta không cố ý săn giết các ngươi, chỉ là muốn cứu vớt vũ trụ của ta, cứu vớt thế giới nơi này.

- Ta không muốn nhiều lời, là sợ nói chuyện hành động chạm đến khế ước giữa các ngươi cùng Tinh Thần Thụ, chạm đến chủ nhân thế giới này.

Toàn thân Khương Nghị cuồn cuộn liệt diễm, tư thái bá đạo tuyệt luân, nhưng thanh âm lại trầm thấp chậm chạp, lộ ra sự kiềm chế cùng bất đắc dĩ.

Cửu Tướng, Tu La và mọi người đều nhíu mày, thể hiện quái dị.

Đến từ tinh không?

Trong tinh không lại còn có sinh linh?

Giết chóc là vì cứu vớt vũ trụ cùng thế giới này? Cái này là cái lí lẽ gì vậy?!

- Tên của các ngươi, giống tinh cầu cấp Chúa Tể cùng cấm khu trong vũ trụ. Mỗi một vị Nguyên Thần, đều ứng với một Chúa Tể cùng cấm khu trong vũ trụ. Năng lượng các ngươi mượn dẫn, chính là tới từ bọn hắn.

- Trong vũ trụ, Tu La... Ngươi là bằng hữu duy nhất ta có thể dựa vào. Trước đó, Thương Thiên càng là tồn tại đối ứng với ta.

Giọng Khương Nghị lần nữa xúc động rất nhiều Nguyên Thần.

Tên đều giống nhau?

Năng lượng đến từ tinh không đối ứng với tinh cầu?

Cửu Tướng và bọn hắn còn nhìn về Tu La, bên trong thế giới khác, bọn hắn lại còn là bằng hữu?

Khương Nghị tiếp tục áp chế bọn người Quỷ Bí, thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong liệt diễm đang oanh động, xoay quanh giữa đất trời hỗn loạn.

- Các ngươi có nghĩ tới, thế giới này là sinh ra như thế nào hay không? Các ngươi có nghĩ tới, vì sao thế giới này chỉ có mười mấy vạn năm thời gian hay không? Trước đó thì sao, sau này thì sao?!

- Các ngươi có nghĩ tới, tiền tuyến các ngươi thủ vững là cái gì, kẻ địch các ngươi đối kháng lại là cái gì, ý nghĩa các ngươi tồn tại là ở đâu hay không?

- Ta đến nói cho các ngươi biết, thế giới của chúng ta, là một ao năng lượng, thế giới của các ngươi, là luyện binh tràng, đối kháng tại tiền tuyến... Tuy nhiên lại chỉ là trò chơi của các Tiên Tôn mà thôi!

- Bởi vì một ít nguyên nhân, bất luận là thế giới của các ngươi, hay là vũ trụ của chúng ta, cũng sẽ ở thời kỳ nhất định... Hoàn toàn biến mất... Tất cả… tất cả… đều sẽ tiêu vong, tất cả… tất cả… đều sẽ lại bắt đầu lại từ đầu.

- Tại thế giới của các ngươi, một đại lục chỉ có mấy ngàn người. Tại vũ trụ của chúng ta, tinh cầu có đến hàng vạn người, tùy tiện một tinh cầu đều có mấy trăm triệu sinh linh. Một trận tử vong chính là một trận đại diệt tuyệt. Chúng ta không cam lòng bị hủy diệt, mưu toan ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt hai thế giới.

Khương Nghị không tiếp tục nhiều lời nữa, hắn chỉ cho một lời giải thích đơn giản, cũng là thực sự không đành lòng.

Dù là làm như vậy có khả năng bừng tỉnh Tiên Tôn, nhưng đã đến thời khắc thế này, xem như đánh cược lần cuối.

Hắn dùng một trận giải thích, trấn an những Nguyên Thần gần như sụp đổ này.

Dùng tư thái của mình, tiêu trừ xao động muốn hủy diệt bản thân của bọn hắn.

Nếu không...

Một khi Tu La và bọn hắn tự bạo, mang nữa tập thể Tinh Thần Thụ hủy diệt, thì tất cả những gì hắn làm cũng không có ý nghĩa gì.

Nguyên Thần phía trên Tinh Thần Thụ cùng các cường giả phía dưới đều rơi vào trầm mặc.

Hồ năng lượng?

Luyện binh tràng?

Chiến đấu nơi tiền tuyến chỉ là một trò chơi?

Mấy tỷ sinh linh trong tinh cầu?

Tử vong? Diệt tuyệt?

Bọn hắn giống như đã hiểu ra cái gì đó, lại hình như càng hồ đồ rồi.

Thậm chí là, tiềm thức không thể nào tiếp thu được.

Bọn hắn chiến đấu không sợ chết, làm sao có thể chỉ là một trò chơi.

Bọn hắn dốc hết khả năng bảo vệ thế giới cùng con dân, làm sao có thể không có chút ý nghĩa nào.

Bọn hắn phấn đấu và thủ vững, không thể nào lại hèn mọn như vậy.

Bọn hắn sinh ra cùng diệt vong, không thể nào lại yếu ớt như vậy.

Vạn Cổ lão tổ lớn tiếng quát hỏi:

- Săn giết chúng ta, chính là phương pháp ngươi cứu vớt thế giới? Dùng cái chết của chúng ta, đổi lấy cuộc sống của các ngươi? Cái này còn không phải hủy diệt, đồ sát! Ngươi là tại cứu vớt tinh không của ngươi, hay là chúng ta?

Một tiếng rống to, bừng tỉnh tất cả mọi người.

Đúng vậy, ngoài miệng nói cứu vớt chúng ta, trên tay lại là muốn giết chúng ta.

Cái này hợp tình hợp lý sao?