Đan Mộc Thanh Miên

Chương 5: "Tao dạy chúng mày chơi."




Nam nhìn đám học sinh tụ năm tụ bảy nói chuyện vui chơi trong sân bóng chuyền đối diện, xuyên qua lớp lưới giăng đầy dây nhợ có thể nhìn rõ được bóng dáng người thiếu niên đang đùa cợt với đám bạn.

Mái tóc buzz cut làm rõ gương mặt với đường góc cạnh sắc bén, đuôi mắt hẹp dài bên dưới có quầng thâm mờ nhạt do thức khuya hằn lên, làm cho vẻ bảnh zai trời cho xuống cấp ngay một bậc thành chủ nợ như mọi người thường nói, nói quá thì là vẻ mặt vừa khó ở vừa ăn chơi như mấy dân tổ độ thiếu máu.

Nói chung nhìn tổng quan rất chi là...

Mẹ nó, nghĩ kiểu gì thằng chó này cũng không hợp mắt thẩm mĩ của Nam, không hiểu sao con nhỏ này thích được. Nhưng nghĩ tới một số chuyện, Nam trầm ngâm một thoáng rồi nhướng mày nhìn nhỏ hỏi.

"Diệu Anh này, mày muốn xin phương thức liên lạc của thằng đó không?"

"Mày có thể sao? Sao nay mày tốt quá vậy? Ăn nhầm gì rồi hả? Nôn ra! Nôn ra! Nôn ra đi!" Diệu Anh hai mắt sáng rỡ nhưng nhớ tới tính cách kỳ quái của cậu hơi sợ, có khi nào ăn trúng gì đó không sạch sẽ hay không trời? Rất tốt bụng mà tiến tới đập lưng Nam, khiến cậu không ngừng mắng chửi.

"Cái đ** gì vậy? Đờ mờ? Diệu Anh đau!"

"Đau lắm sao? Tao nghe tiếng nhỏ lắm...hay là do tiếng nhỏ là đau? Thế để tao đập lại lần này vang to hơn đảm bảo không đau nhưng vẫn khiến mày nôn ra!"

"Đập, đập khỉ á! Đau chết bố. Mày trả đũa đúng không?" Nam nghiến răng nhìn nhỏ bực bội.

"Có đâu. Tao có ý tốt giúp mày mà..." mà cũng có thiệt:), Diệu Anh cố nhịn xuống khoé môi đang cong lên đắc ý của mình hỏi lại. "Mày thật sự giúp tao à?"

"Ờ."

"Ôi bạn tốt quá."

"Nhưng. Cuộc đời ai đâu cho không? Tới hạc cũng biết đền ơn, một con cừu như mày chắc cũng hiểu?" Nam nhìn nhỏ cười khà khà.

Mẹ, biết ngay là đíu có gì tốt cả, "Tao bao mày đồ uống một tháng!"

"Anh Long! Anh Long. Em làm."

Mộc Miên đứng bên cạnh nhìn đống trò hề của chúng nó có hơi mệt mỏi, thở dài. Cô biết Nam đang muốn làm gì, mục đích nó lấy nít face của thằng Nguyên đa phần là vì một người, một phần nhỏ là tiện tay giúp Diệu Anh cũng như lấy nhỏ làm đầu móc câu. Nói đúng hơn là lợi dụng.

Thằng này đã nham hiểm còn thâm độc, Mộc Miên đã hiểu cậu từ năm cấp hai rồi, chỉ mong nhỏ cừu không nhận ra mà thôi.



"Thế mày làm cách nào xin? Vượt rào băng vào chạy thẳng đến trước mặt Nguyên à?" Diệu Anh thắc mắc nhìn cậu, phải biết thằng Nam cái quần gì cũng dám làm miễn là trả công lao cho nó, phải nói là liều mạng đến điên người.

Lúc đầu nhỏ gặp cậu cũng rất sửng sốt nhiều hơn là sợ hãi, ai mà ngờ một cậu thiếu niên trạc cỡ tuổi mình có thể một mình cân 4 5 thằng bá dơ ở trường hay kiếm chuyện với mấy kẻ yếu thế.

"Tao làm gì? Mày nghĩ tao có thể làm gì? Mộc Miên, mày đi đâu?" Nam trề môi nói với vẻ mặt khinh thường mấy cái ý nghĩ chớm nở trong đầu nhỏ, tay bắt lấy bả vai nhỏ nhắn của Mộc Miên.

"Tao thấy khát. Muốn đi mua nước." Mộc Miên lảng tránh ánh nhìn trực diện đầy ý cười nham hiểm của Nam, kiểu gì cũng có chuyện, mà có chuyện thì phải có bạn đồng hành.

Lựa chọn rất tốt nhưng cô không tốt.

"Miên, mày-."

"Tao từ chối, bỏ ý nghĩ đó đi tao khát, bỏ tay ra." Mộc Miên dùng dằng thoát khỏi sức lực đè lên vai, cô muốn bỏ chạy trước khi chậm trễ.

"Cục cức, khát thì tí anh Long mang tên thật Diệu Anh khao. Đi theo tao." Nam một mực túm lấy nó đi về phía sân bóng, Diệu Anh lúc này cũng chợt hiểu ra.

Thằng này được, kéo cả con Miên vào chơi chết xí quách đội nó luôn đi Nam!

"Để tao gọi thêm người. Mày vào đó nói chuyện đi." Nam đẩy nó vào sân, bản thân rút điện thoại bấm vào một nhóm chat gọi đi kêu gọi anh em bạn dì tới chung vui.

Chậc, thằng chó. Chửi thì chửi trong lòng vậy thôi, nói ra lại kì kèo thêm dăm ba câu vô nghĩa làm gì.

Chuẩn bị tập kết lời nói trong lòng một lúc mới hít lấy một hơi, kiên định đi về phía đám người tụ tập đang chơi.

"Giao banh cho tao!"

"Mẹ thằng chó bên này! Đệt chệch hướng rồi!"

"Bạn gì đó, cẩn thận!"

Mộc Miên đang nhẩm đi nhẩm lại lời thoại chuẩn bị nói sao cho thật nhẹ nhàng đằm thắm, nghe có tiếng la vô thức quay đầu. Thấy banh đang bay về phía mình với tốc độ siêu sờ mát, nhanh mắt né kịp, quả bóng theo quán tính đập xuống đất rõ to rồi dộng mấy lần nữa mới an phận chầm chậm đi vào lưới bên chân.

Cú đó dính chắc đau mặt lắm, có khi gãy cả mũi không chừng ấy nhỉ?

"Thằng nào không biết chơi banh vậy?" Nam ở bên ngoài luôn trông theo cô và nhỏ cừu thấy Mộc Miên gặp nguy có hơi hoảng chạy vào đã thấy người không sao. Bên kia thì chẳng có lời xin lỗi nào chân thành cho cam hời hợt đến buồn cười.

Diệu Anh cũng chạy tới, sờ mặt nhìn chân đến lúc cảm thấy ok không vấn đề gì mới buông người ra, quay đầu tức giận trách mắng rõ to.

"Banh bóng chuyền đánh bằng tay, bị động kinh hay sao pick bằng chân? Tay bị liệt à?"

"Không phải chứ? Người đã không sao, làm quá lên thế làm gì?"

"Tao làm quá?" Diệu Anh tức đến bật cười "Thế nếu nó dính phải thì sao? Nếu Mộc Miên không tránh kịp thì làm sao? Đã sai còn nói tao làm quá?"

"Thì đã trúng đâu?" Người nọ cười khẩy chẳng có ý gì cho mình là sai.

Hai bên người một câu tôi một câu um sùm hết cả lên, cuối cùng phát triển đến tình trạng muốn kéo nhau đi đánh Một trận quyết chiến.

"À? Thế nếu mày biết đánh không trúng đến như vậy, để tao dạy mày cách đánh?" Nam nhặt bóng xoay nó trên đầu ngón tay nhìn chúng với vẻ khiêu khích.



Thanh niên thấy bộ dáng mảnh khảnh của Nam có hơi buồn cười nói khoáy "Mày ẻo lả như con gái đánh có được hay không ấy chứ?"

"Phải đánh xem mới biết như nào chứ?" Nam rất khách sáo cười với vẻ thương mại.

"Ờ? Thế chúng mày 3? Tụi tao nhường nhé?"

"Ai bảo một mình?" Minh Phát tiến vào sân, phía sau mang theo ba người nữa hùng hổ đi về phía này.

Khí thế rất hừng hực, vẻ mặt cũng rất hung dữ như sắp xông pha đi đánh trận vậy, Mộc Miên giật giật môi. Quần què gì đây.

"Đúng là oan gia ngõ hẹp, 11a6 được cái học giỏi nết thì vứt cho chó gặm rồi ha?" Minh Phát cao giọng nói to hất cằm ra vẻ ta đây.

Nam với Diệu Anh nhìn thằng chả như một thằng thiểu năng, quên hay cố ý không nhớ, hai tụi này cũng lớp lớp 11a6 đấy được chưa?

Như nhận ra mình thất lễ với hai vị, Minh Phát quay qua cười lấy lòng dịu giọng với Diệu Anh "Tất nhiên không nói hai người, hì hì."

Nhỏ dựng hết lông tơ quay sang nhìn thằng Nam đang làm vẻ mặt không biết gì, cá chắc thằng này lại lấy lý do "Anh Long bao đồ ăn cho chúng mày" ra đây để chơi một trận ra trò.

Diệu Anh lườm cậu một cái rồi quay sang nói với mấy thanh niên chẳng ra mắm trước mặt "Sao giờ bắt đầu được chưa?"

"Bên năm bên sáu?" Nam sinh lại khinh ra mặt.

"Tôi nữa?" Mộc Miên-người xém tí bị dính đạn lúc bấy giờ mới lên tiếng.

Nam sinh ngượng ngùng xoa mũi dù gì cũng ném trúng người ta nhưng vì cô mãi không lên tiếng nên cứ nghĩ không sao nên cũng quên lãng mất người này. Nhìn một lượt, ờm, dáng người có chút nhỏ ước chừng cũng được một mét rưỡi đi?

"Ờm, chơi được không đấy?" Nam sinh có hơi ái ngại hỏi "Chơi vị trí nào?"

Mộc Miên nhìn ra vẻ mất tự nhiên cũng chẳng nói gì chỉ suy nghĩ một lúc đưa ra kết luận "Chắn giữa?"

Lời vừa nói xong, không khí bỗng dưng im lặng một hồi rồi chẳng biết khứa mất nết nào cười cả đám cười theo.

Ờ, cứ cười đi bà đây lùn vậy đó. Mộc Miên vô cảm chân trước chân sau vào sân buộc tóc cao khí thế bừng bừng dục đám người mau chóng chơi. Rốt cuộc Mộc Miên không thực hiện được lời nói chắn giữa của mình bị Nam không lương tình đạp về vị trí đập biên.

Phương Nguyên đang nghỉ lấy sức phía đối diện thấy đám người lớp mình với 11a5 đi về phía sân sắp xếp vị trí có hơi thắc mắc đi ra hỏi mới biết chuyện. Lòng hơi bực mấy thằng thanh niên trai tráng đã chừng mười sáu mười bảy tuổi cứ như trẻ ranh ba bốn tuổi không biết điều. Đối phương cũng đã ngỏ lời thách đấu thì cũng không có cách nào hoà giải.

Bên nào thua, bao đồ ăn sáng một tuần bên thắng, đồng thời kèm theo một lời xin lỗi. Ván cược này nghĩ kiểu gì cũng thấy nhỉnh hơn về phía bọn Phương Nguyên, bởi bên này thực lực quả không thể đùa, từng là một trong những lớp có số lượt bình chọn ra học sinh đi đấu giải nhiều nhất.

Lớp 11a6 đa phần là học sinh phía bắc mà phía bắc thì môn này là nghề rồi, đắng đo rất lâu mới chọn lọc được cả học sinh nam lẫn nữ.

Phía nam thì ít chơi hơn, đa phần là học cho có đủ điểm qua môn là được.

Diệu Anh đứng ngoài làm trọng tài, ước lượng chừng 35 quả đội nào đạt tới đội dó thắng.

Tiếng hô bắt đầu vang lên, cả hai bên bắt đầu vào trận.

Lúc đầu bên phía Phương Nguyên dành được mấy trái dẫn trước tỉ số là 5-0, được một lúc nữa lại nhỉnh lên con số 12-7 dần dần tiếp tục bỏ xa. Đội bạn dần thả lỏng bắt đầu cợt nhả tấn công bằng mồm để công kích.



"Đánh yếu xìu như vậy cũng đòi lên sân quyết đấu?"

"Lo về nhà đắp chăn ngủ làm bé ngoan yêu dấu của bố mẹ đi."

"Có đánh nữa cũng vậy thôi. Giao lưu xã giao cho vui thôi mà? Chỉ là một lời xin lỗi thôi mồm nói một tiếng baba nghe."

Càng nói càng khó nghe, Phương Nguyên trừng người bạn rồi quay người tiếp tục chơi, nhưng mà vẫn rơi vào trạng thái lơ đễnh. Nói thật đánh kiểu này chán phèo, cứ chèo chọ chỗ này chỗ kia lại được điểm. Nhắm mắt chơi cũng được nữa là.

Bảo Nam thấy vậy nhếch khoé môi, Mộc Miên không nhịn được hơi rùng mình. Thằng này lên cơn.

Thiếu niên bên kia pick hẳn trái banh với đường cong rất đẹp, rất lợi như là muốn nói cho nè lấy đi mấy đứa.

Minh Phát câu môi cười khà khà cảm ơn đối diện rồi dớt banh lên, rất dễ tính banh đi về phía Nam là chuyền 2 chuyển bóng cho người có nhiệm vụ tấn công là Mộc Miên.

Thiếu niên chắn bóng bên kia cười rất đắc chí định bụng nhảy lên đồng thời với Mộc Miên nhưng ngoài dự đoán, cô chuyển bóng lại cho chuyền hai.

Nam nhảy lên nhẹ nhàng khều cánh tay dài trái banh đúng như ý nguyện đáp xuống sân trước khi đội bạn hoàng hồn.

Đệt?

...

Tác giả có đôi lời:

Lịch ra chương cố định dựa theo phương hướng lười của bản thân, tui đã biết một tuần là một chương:Đ, nhiều thì hai chương. Khuyến mãi sợ là không có vì tui lười.

Ờm.

Chương sau tui sẽ viết về bóng chuyền nhưng không quá chi tiết, bởi tui cũng không hiểu biết gì nhiều. Nếu sai sót mong bạn góp ý tui cảm ơn ạa.

Mà tui mới biết tuần này là mọi người trúng mấy kiểm tra thường xuyên nên cố lên nhaaa.

Cảm ơn vì đã theo dõi và đọc ạ.