Đan Mộc Thanh Miên

Chương 7: Tôi đều chứng kiến




Khi kết thúc trận đấu, trời cũng dần về khuya, không khí dần trở mát lạnh hơn vào mỗi dịp cuối hạ.

Công viên bắt sáng với ánh đèn trắng, soi chiếu những bóng hình chồng chất lên nhau, có người đi cùng người thương, có nhóm bạn cười đùa với nhau cũng có cả những kẻ cô đơn, hiu quạnh lang bạt khắp ngã đường.

Mộc Miên vừa đi vừa cắm mắt vào điện thoại trả lời tin nhắn từ người mẹ của mình, hết nghĩ rồi lại xoá cuối cùng đáp lại một câu như thường lệ, cảm thấy không đủ liền dùng thêm mấy nhãn dán, mà mẹ đã gợi ý tải về để thể hiện cảm xúc.

Vô tình thế nào va phải người đã đứng đây từ trước, cô vội xin lỗi rồi đi sang bên cạnh. Lựa một hồi chỉ lấy chai nước lọc lạnh, theo thói quen đút tay vào túi để lấy ví nhưng nhận ra không có ở đây.

Phải rồi nhỉ, cô để ví trong áo khoác ở nhà.

Mộc Miên thở một hơi nhẹ vừa muốn đặt lại trong tủ, liền bị ngăn lại bởi một bàn tay của một người. Hơi lạnh bỗng chốc vươn đầy nơi cánh tay, khiến cô không tự chủ rùng mình.

Thấy được phản ứng như thế, người kia liền bỏ ra trở tay đút vào trong túi áo.

"Sao thế? Quên đem tiền à?" Thanh Nghi dịu nhẹ lên tiếng.

Mộc Miên lúc này mới nhìn rõ người trước mặt là ai, hơi ngớ ra một lúc rồi sực nhận ra phải trả lời người ta bèn gật gật đầu.

Thanh Nghi cười khẽ nhìn dáng vẻ có phần bối rối của cô có hơi muốn chọc ghẹo một tí, nhưng trong giọng nói vẫn đạm bạc như thể không phải chuyện của nàng.

"À, thế sao. Thế tôi ngỏ ý giúp cậu có được không?"

"Hả? Như vậy có được không?" Mộc Miên hơi tròn mắt nhìn nàng rồi quay đầu nhìn về phía kệ hàng, hỏi "Không sợ tớ sẽ lấy của rồi ôm đồ bỏ chạy à?"

Cũng chưa thân quen đến mức cho mượn tiền như thế đâu nhỉ, Mộc Miên nghĩ.

Thanh Nghi nhẹ giọng cười "Chà, không đâu. Mộc Miên nào làm thế, đúng không?"

Nàng nghiêng đầu hỏi khẽ khàng.

"..." Mộc Miên mấp máy môi rồi mím chặt lại nơi khoé miệng, vừa định từ chối người kia liền chặn ngang.



"Dĩ nhiên, nếu có việc đó. E rằng, tôi phải chịu thiệt hơi nhiều nhưng tôi vẫn sẽ đợi, đợi người tới trả nợ."

Nếu không thì sao. Mộc Miên vừa định hỏi, liền nín bật khi thấy ánh mắt của nàng nhìn cô.

Trong đôi mắt đen huyền đầy sâu thẳm chứa đựng bóng mình của cô, Mộc Miên, như thể bị tắt máy giữa chừng, lòng cô dâng trào một thứ cảm xúc khó mà kìm nén.

Ánh mắt khi người nhìn cô trông rất giống với một người, à không có khi hơn thế nữa.

Nếu ánh mắt của mối tình đầu là tràn ngập niềm vui thích, thì người ở trước mặt lại là một điều khác. Vừa lung linh vừa huyền ảo như muốn đem cô chứa đựng vào trong một thế giới, thế giới đó tuy chật hẹp nhưng chỉ có mỗi cô. Mỗi mình cô với những tâm tình chưa nói hết.

Nhưng cũng chỉ là cảm giác thoáng qua, bởi Thanh Nghi đã cụp mắt dấu nhẹm vào một góc của lòng mình. Mộc Miên lắc đầu cho rằng bản thân nghĩ quá nhiều.

Lúc phản ứng lại, Thanh Nghi cũng đã trả tiền xong xuôi, tay cầm chai nước lọc lạnh vặn nắp đưa cho cô.

"Cảm ơn." Mộc Miên cảm thấy không đủ liền đệm thêm "Ngày mai tớ trả cho nhé, cảm ơn cậu."

"Không sao, bao giờ trả cũng được." Thanh Nghi nhàn nhạt đáp.

"Ò." Mộc Miên nhỏ giọng lại cảm ơn thêm lần nữa, đúng lúc tiếng thông báo của mess vang lên cô thuận mắt coi dọc thông báo.

Là tin nhắn của anh bạn lúc nãy, Hùng Kiện.

Mộc Miên nhìn một lúc sau đó tắt màn hình không trả lời cũng không thèm xem nam sinh đó nhắn gì.

"Không trả lời lại sao?"

"Hả?"

"Tôi không cố ý nhìn đâu nhưng mà..." Thanh Nghi nói được một đoạn rồi dừng hẳn, ngoại trừ ánh mắt chứa đựng ý cười đang bán đứng nàng ra, thì cũng không có gì khả nghi cả.

Mộc Miên hiểu được, nghẹn họng có hơi bực mình nhìn nàng. Chiều cao không thể so bằng mắt đâu!

"Không xem!"

Chà, xù lông rồi.

Thanh Nghi phì cười rồi điều chỉnh lại hỏi "Đã không xem sao lại cho người khác thông tin?"

"Chỉ là muốn hỏi này kia thôi." Mộc Miên xoa vành tai theo thói quen nói.

"Thế à?" Thanh Nghi lại theo đà hỏi.

"Phải." Mộc Miên nói rồi ngửa đầu uống nước, qua loa lau miệng hỏi "Sao đằng ấy hay hỏi thế?"

"Tôi hay tò mò lắm chuyện ấy mà." Thanh Nghi cười, tay móc từ trong túi áo ra một bịch khăn giấy loại nhỏ đưa cho cô, chỉ chỉ bên mép nói tiếp.



"Trông như mấy bà hàng xóm hay hóng chuyện ấy."

Mộc Miên cảm thấy việc này hơi quen rất giống ở tiệm sách hôm nọ không nói gì làm theo, sau đó đưa mắt nhìn sơ lược từ trên xuống dưới.

Nàng, với mái tóc buông lơi được vấn gọn bởi chiếc kẹp dài màu nâu, thân hình thanh mảnh, cao hơn cô tận một cái đầu. Mặc một chiếc áo hoodie dạng kéo khoá màu ghi và quần ống suông rộng cùng màu, song trông hơi to so với nàng một tí tuy tạo cảm giác lười biếng nhưng lại sạch sẽ, gương mặt còn rất thanh tú dễ tạo thiện cảm cho người nhìn.

Nghĩ kiểu gì cũng không phải.

"Trông không giống lắm." Mộc Miên thành thật nói.

"Ồ? Thế sao?" Thanh Nghi nhếch môi có hơi hứng thú, đi trước vài bước quay đầu chặn đứng Mộc Miên hỏi "Thế trông tôi như nào? Trong mắt cậu ý."

Đột nhiên khoảng cách thu hẹp lại còn là phía đối diện, Mộc Miên không tự chủ lùi hai bước. Thanh Nghi biết, bản thân hơi lỡ làng, dời chân bước cách ra nhiều hơn cô vài bước cho tới khi đủ tầm một mét rưỡi mới ngưng.

Nàng đứng yên đó với gương mặt mang màu thanh thoát sau cơn mưa, khoé môi cong gợi vẻ kiều diễm tựa như hoa mỹ quyến, đôi mắt đen huyền cuốn hút với hàng lông mi dày, phủ đi cái sắc nhường phần cho sự mềm mại, dịu dàng nhiều hơn.

"Trông rất xinh đẹp?" Mộc Miên vắt óc suy nghĩ nhưng chỉ nghĩ ra những từ ngữ thông thường không tài nào nói hết được "Không phải, mà là...là.."

Thanh Nghi đoạn nhướng mày nghiêng đầu hỏi "Mà là sao?Hửm?"

Nàng biết gương mặt này khá có giá trị, nên lúc cần đều luôn tận dụng nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Với người khác thì không nói nhưng với người trước mặt cần phải thăm dò từng bước trước, rồi mới nói tới chuyện sau này.

Mộc Miên dù không mê sắc đến mấy lúc này cũng vì nàng mà đỏ mặt.

Ai nói vẻ ngoài không quan trọng?

Tới nhanh cũng đi nhanh, Mộc Miên là thế. Thích gương mặt đẹp và thích người như nào là hai chuyện khác nhau. Phải, cô đinh ninh như thế và tâm hồn cũng dần ổn định lại, đoạn hắng giọng nói.

"Tớ không biết phải nói như nào nhưng mà tóm lại là cậu rất đẹp."

Thanh Nghi ồ một tiếng thôi chọc cô, thành thực đi bên cạnh.

Tới ngã rẽ Mộc Miên mới nhận thức được một chuyện, nàng đã ở đây từ bao giờ? Sao lại biết chuyện Hùng Kiện có thông tin liên lạc với cô?

"Tôi á? Đi dạo cho khuây khoả." Thanh Nghi ngẫm nghĩ nhớ lại nói "Tầm bảy giờ mấy."

Bây giờ đã là chín giờ bốn mươi mấy, tức là nàng dạo ở đây tận gần ba tiếng á? Nói chạy bộ tập thể dục tới đây mua nước cô còn tin, chứ ai đâu đi dạo công viên tận hàng tiếng đồng hồ như vậy.

Mộc Miên bóp chai nước còn dư lại chút hơi mát nhớ lại cái chạm tay lúc nãy, nghĩ rằng người này rất lạnh lạnh đến độ não cũng ngưng hoạt động, liếc cái áo hoodie mà nàng vác mặc vào đêm hè tối muộn cũng chẳng đủ làm ấm lòng bàn tay, tự hỏi nó làm từ chất liệu gì mà vô dụng đến vậy.

"Nhìn gì thế?" Thanh Nghi luôn chú ý đến nữ sinh bên cạnh, thấy cô cứ liếc nhìn về cái áo khoác của mình có phần thắc mắc.

"Không gì đâu." Giờ chẳng nhẽ đứng chê chất lượng quần áo của người ta? Mộc Miên không có cái gan đó.

"À."



Đi thêm vài bước, Mộc Miên bắt gặp thân ảnh quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cô chẳng thể nào quên vào những năm cấp ba.

Là mối tình đầu và bạn thân của cô.

Không.

Nói đúng hơn đều là người cũ. Mối tình đầu xưa và bạn thân cũ ngày ấy.

Trông rất thân thiết, cả hai người đó đã như vậy kể từ khi cô quen thân với cả hai.

Người bạn ấy cũng có dáng vẻ nhỏ nhắn như Mộc Miên nhưng lại nghiêng về phần đáng yêu mềm mại hơn, còn Mộc Miên lại nghiêng về vẻ trưởng thành trước tuổi luôn mang đạm nét đẹp xưa cũ. Tính cách của bạn ấy cũng giống như vẻ ngoài rất hiền và dễ thương, người gặp người muốn bảo vệ.

Ngày trước người bạn nói với cô rằng, nó không thích người mà cô để ý, quá ích kỷ và nhiều điều khác nữa. Còn rất hay ra mặt binh cho cô mỗi khi cô chịu uất ức, nhưng rốt cuộc lại chơi thân với đối tượng của cô hơn.

Còn mối tình đầu, với chiều cao được coi là lý tưởng của mọi cô gái, nét đẹp cuốn hút người nhìn, vận vốn hoa đào nhưng lại chẳng biết giữ khoảng cách đúng mực. Tính tình trẻ con lại hay dở những trò ấu trĩ nhưng cô vẫn tin, yêu chiều và làm theo để rồi dần dần bị dắt mũi.

Đối tượng đó cũng từng nói với cô không thích người bạn thân ấy lắm, hay hờn dỗi vô cớ chẳng có nguyên nhân, tự nhiên hờn giận chuyện này lại trút sang người khác. Ấy mà, bây giờ vẫn thân thiết đến lạ.

Thân đến độ cô còn ngỡ đối tượng của cô thích bạn thân cô.

Còn bạn thân cô lại nghĩ đối tượng của cô ấy thích cô, mặc dù cô chẳng tiếp xúc gì cho cam.

Thanh Nghi từ đầu đến giờ vẫn luôn để ý Mộc Miên, biết cô đang nhìn ai, đang suy tư về điều gì. Tất cả những gì về cô ngày ấy, Thanh Nghi có lẽ không biết hết, không thấu được lòng Mộc Miên nhiều như bây giờ. Nhưng có một sự thật, rằng, nàng đã chứng kiến những chuyện này từ những ngày lớp mười, từ những ngày mưa phùn mùa xuân.

....

Tác giả có lời muốn nói:

Đính chính vụ việc áo hoodie: em ấy vô tội:(, tội là ở người mặc ẻm, chỉ người chủ là Thanh Nghi, cơ thể đã ốm yếu còn hay ra gió thử sức với đời.

Não nàng ta bị kích thích hóng gió kiểu như nào, gặp crush bay luôn hồn phách chứ đừng nói là não.