Đan Mộc Thanh Miên

Chương 9: Trúc mã




Tiếng thông báo vang lên làm cô giật mình, cánh tay mò mẫn tìm kiếm điện thoại trên đầu giường. Mộc Miên đặt đầu Na trên gối, bản thân rút cánh tay đã tê rần vì chịu sức nặng hồi lâu ra, xoa xoa rồi mới ấn màn hình mở tin nhắn.

[Minh Hằng: @MộcMiên có tham gia thi học sinh giỏi không? Sẵn tớ lập danh sách gửi cho thầy luôn.]

[Cừu đáng yeww: Ê mày có gì hôm nào đó hẹn gặp ôn bài đi, sắp kiểm tra thường xuyên lần một rồi mà tao không hiểu cái choá gì hết.]

Mộc Miên giật khoé miệng tay ấn vào đoạn tin nhắn của lớp phó học tập Minh Hằng trả lời.

[Mộc Miên: Có, môn sinh hoặc hoá. Bên nào ít người thì thêm tớ vào cũng được.]

Dường như lớp phó cũng đang online phản hồi rất nhanh.

[Minh Hằng: Ò, thế bên sinh còn thiếu người cậu đi nhé?]

[Mộc Miên: Ừm, tớ sao cũng được. Không kén chọn lắm.]

[Minh Hằng: Cậu đúng là cứu tinh của lớp này đó! Nguyên một dãy khối 11 có mỗi lớp mình thuộc khối B chuyên toán hoá sinh. Không hiểu kiểu gì thành chuyên văn sử địa. Chúng nó cứ đùng đẩy nhau mãi mới chọn được năm người, tính thêm cả cậu nữa là được có sáu thôi.]

Lớp phó như tìm được chỗ trút hết nỗi lòng nói một lèo, khiến Mộc Miên cũng phải phì cười.

[Minh Hằng: Còn phải nói, nhìn mấy lớp kia đi. Đi đàn đàn tụm tụm, đặc biệt là lớp 11a1 với 11a2 thiếu điều đi cả lớp! Nhìn mà ham!!]

Minh Hằng ức chế đến độ tin nhắn xen kẽ nhau, liên tiếp gửi chẳng có điểm dừng, múa tay bay chữ như điên. Chắc hẳn bị thầy chủ nhiệm bắt ép kiếm người tài trong đám quỷ rừng ở cái lớp này rồi.

Kiếm thì dễ, thuyết phục mới khó. Ít ai trong lớp chịu đi, dường ngại vì đi thi sợ không giải bị chê cười, dường lười vì phải vừa học vừa ôn thi trong mớ hỗn độn của kiến thức khó nhằn năm lớp 11.

Mộc Miên ăn ủi đôi ba câu rồi chuyển qua đoạn tin nhắn với Diệu Anh, đắng đo một hồi mới gõ xuống.

[Mộc Miên: tuần tới sợ là tao sẽ bận hơi nhiều, nếu mày không chê có thể đến tiệm sách chờ tao làm xong lại ra học với mày.]

Không để cô chờ lâu, nhỏ đáp ngay.

[Cừu đáng yeww: Ok luôn! Mà làm xong không mệt hả? Tại mày làm ca chiều xong, phải quay qua chỉ bài cho cái đứa chỉ cần rớt bút là mất gốc hoá như tao hơi bị mệt luôn. Hay thôi khỏi tao ở nhà tự ôn cũng được.]

Mộc Miên có thể biết rõ khi nhắn câu cuối gương mặt áy náy của Diệu Anh hiện rõ như thế nào, cô thở dài rồi mỉm cười bật nút nhắn bằng voice, giọng điệu dịu dàng hệt như người mẹ đang dỗ dành đứa con hay lo nghĩ về nhiều chuyện, để ý về những tình tiết chẳng đáng có xung quanh ra sao.

"Không sao đâu, Cừu cứ tới đi. Mộc Miên không mệt lắm, dù gì làm xong cũng học mà học một mình thì chán lắm có Diệu Anh ở cùng thì Miên cũng vui lây. Hoá thôi ấy mà, không làm khó được Miên đâu."

[Cừu đáng yeww:...]

[Cừu đáng yeww: Nếu Miên nói thế thì tui cũng ok! Cảm ơn Miên trước nha kakakaka.]

Mộc Miên mỉm cười nhìn đoạn tin nhắn, như cảm thấy có gì đó đang nhìn chòng chọc, liền lia mắt ra phía cửa. Bảo Nam tay cầm dĩa bánh vừa mới làm xong đang dựa vào cửa nhìn cô với gương mặt ghét bỏ.

"Làm sao?" Thằng cha này lại khó ở chỗ nào nữa? Mộc Miên nhíu mày nhìn cậu hỏi.

"Không gì." Nam lắc đầu, đi tới cạnh Mộc Miên đặt dĩa bánh trên bàn được kê cạnh giường miệng nói "Cừu bảo học nhóm à?"

"Ừm." Mộc Miên nhìn mấy cái bánh quy đậu phộng được nặn đều đặn đặt cùng với một phần bánh quy hạt cafe được xếp gọn có chút thèm.

Tính ra sáng cũng không ăn bao nhiêu giờ có đồ ăn đặt trước mặt không tránh khỏi có chút đói, hương thơm ngòn ngọt béo béo, bùi bùi của đậu phộng rang cộng thêm hương cafe nhàn nhạt khiến Mộc Miên không kìm được lòng bốc một miếng.

Chát.

"Đệt? Không phải mày đem lên cho tao hở?" Mộc Miên xoa cánh tay nơi bị đánh, ngước mắt nhìn cậu hỏi.

Nam miệng cười nhưng mắt không cười "Mày ăn sáng chưa?"

"Cũng ăn rồi..." Mộc Miên nhớ lại tô mì ăn liền ăn được một nửa liền nôn ra không khỏi có chút suy tư giọng điệu cũng nhỏ lại.

Bảo Nam day day cái trán thô bạo lôi cổ áo cô ra khỏi giường đẩy vào phòng tắm "Mày đi rửa mặt rồi xuống ăn sáng, ở dưới tao làm ba phần bánh mì mày chọn một cái mà ăn. Tao gọi con Na."

Nói rồi vứt cho cô một chiếc khăn lau mặt và bộ đánh răng mới, nhìn đồ trên tay cũng biết Nam vừa mới đi mua về. Mộc Miên cảm ơn một tiếng, nhìn phòng tắm hơi đắng đo cuối cùng lựa chọn xuống lầu dùng phòng cho khách.

Nam thấy thế cũng chẳng nói, kéo được cục tạ trên giường xuống lôi thẳng vào phòng tắm làm một loạt công tác vệ sinh cho nhỏ em.

"Nhanh cái chân lên, lề mà lề mề trông có giống ai không?" Nam nhíu mày nhìn bước chân lập bà lập bập như con rùa của Na hơi bực, trực tiếp túm cổ áo con nhỏ kéo bay xuống cầu thang.

Na được trải nghiệm cảm giác như có như không trên không trung không những không sợ mà còn cười khúc khích đòi thêm lần nữa.

"Em coi lại em đi, bộ như con heo mập bỏ xừ!" Nam ghét bỏ túm Na đặt lên ghế còn bản thân ngồi bên cạnh chê bai.

"Anh không được nói con gái là heo đâu nhá!" Bé Na phồng phịu lên án lời nói của cậu "Như thế chẳng khác nào là cái đồ thô lỗ, bất lịch sự!"

Bảo - thô lỗ, bất lịch sự - Nam giật giật khoé môi, gương mặt lập tức tối sầm rồi chuyển sang cười đểu trông đến tức ăn tức ở khiến Na không tự chủ hơi rùng mình.

Ông anh này lại lên cơn quái gở.

"Tối nay đừng có hòng ngủ, tăng lượng bài tập xem xem mày sống như thế nào." Nam nhếch môi nói.

"Anh..anh hai không thể lấy việc thù riêng mà trả thù lên đống bài tập của em như vậy." bài tập viết chữ còn tràn lan cả mớ, viết muốn rụng tay còn tới môn toán gì đó nữa số đếm khó bỏ xừ.

Na mếu mỏ muốn khóc lắm rồi.

Mộc Miên bên cạnh nghiêng người vỗ vỗ lưng Na an ủi nói "Nếu khó chị sẽ giúp cho nha, cứ gọi chị, chị bảo kê em."

"Còn mày nữa, ăn hiếp em hoài." Mộc Miên nhìn về phía Nam lên tiếng "Tao thấy Na nói cũng đúng lắm."

Nam nhíu mày "Mày thấy tao là người lỗ mãng á?"

"Ờm, nếu xét về gương mặt thì chưa tới mức đó." Mộc Miên làm vẻ suy tư "Nhưng nói về giọng điệu với cái nết mày cũng kha khá giống."

"Giống gì."

Mộc Miên híp mắt "Lưu manh."

Nam cười khẩy chẳng nói gì.

Cô nhìn cậu như có như không tủm tỉm ý vui nơi khoé mắt. Không có vẻ gì thương hại hay xem thường chỉ có sự vui thích khi khám phá được phần nào khía cạnh trong cậu.

"Trễ rồi, để tao dắt Na đi học cho. Hôm nay tiện đường." Mộc Miên đứng dậy, tiện tay dọn đồ trên bàn ăn đem đi rửa.

Nam nhìn bóng lưng cô chẳng nói gì, đăm chiêu một lúc mới đứng dậy khôi phục tâm trạng xách cặp đeo lên cho Na, bản thân cũng chuẩn bị đi làm thêm vào cuối tuần.

"Đi học cho ngoan, không khóc nhè cũng không đòi hỏi gì chị Miên nghe chưa?" Nam nhéo mũi Na dặn dò một chút, mới nhỏm người đứng dậy phủi bụi trên quần.

"Có sao đâu, dù gì cũng là chị em đúng hông Na?" Mộc Miên chìa tay với Na nói với giọng dỗ dành trẻ nhỏ.

Na vừa mới nãy còn đang bực bội ông anh hai, chớp mắt đã được dỗ ngọt bằng mấy lời thật lòng cùng với mấy tán kẹo ngọt do Miên đưa tới. Tức khắc, bé cừ khì khì với chiếc mũi ửng đỏ.

Trông đáng yêu hết nấc.

"Chị ơi, hay sau này chị cưới anh em đi để em có thể bám theo chị dài dài á!" Na ngước mắt nói với giọng mong mỏi, bé muốn chị Miên lắm rồi cóc thèm ông anh hai chẩy thay chẳng ra nết này đâu.

Mộc Miên với Nam hơi bất ngờ rồi nhìn nhau cười, mơ à, dù cho thế giới có chồng chuối để đi làm đi nữa cũng không có chuyện cô và cậu sẽ để ý nhau.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, trúc mã khó lường.

"Nếu anh em không chê, chị cũng không ngại." Mộc Miên vờ như hư tình giả ý với Nam.

Nam ấn đầu Na chỉnh lại mũ kết nhạt miệng trả lời "Không có chuyện đó đâu. Đi đây."

Nam dắt xe ra khỏi cổng đi liền một mạch bỏ lại hai người sau làn khói bụi.

Cô cụp mắt nhìn chìa khoá nhà trên tay mình, chà, sao có thể không cảnh giác với người bên cạnh như vậy.

Nghĩ vậy rồi trở tay khoá cửa, giấu vào một góc quen thuộc dắt theo Na băng băng trên đoạn đường buổi sáng đầy người qua kẻ lại.

...

[Mẹ: Đã uống thuốc chưa?]

[Mẹ: Mẹ nghe thầy chủ nhiệm của con gọi điện nói tiết Lý con nghỉ vào phòng y tế. Con lại làm sao, có cảm thấy gì lạ trong người không?]

[Mẹ: Sắp thi giữa kỳ, nếu thấy không khoẻ thì dời lịch thi. Mẹ sẽ nói giúp con.]

[Mẹ: Sao con không bắt máy? Con muốn mẹ lo chết sao? Con thương mẹ một chút cũng không được sao?]

Thanh Nghi nhìn mấy dòng tin nhắn trải dài hàng loạt trên màn hình, kéo lên hay kéo xuống đều có thể thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ từ Zalo đến gọi bằng đường liên lạc bình thường. Thông báo mới nhất của mẹ cũng chỉ cách đây vài chục phút, nhiêu đó cũng đủ biết người bên kia đã sốt ruột đến nhường nào.

Nàng dừng cọ nhấc gọng kính đem nó đặt xuống bàn, nhắm mắt đặt cánh tay đè lên một lúc, lần nữa mở mắt nhìn trần nhà một màu trắng nhạt nhẽo hơi mỏi mệt thở một hơi.

Bàn tay hết nắm rồi lại mở đè nén cảm xúc có vài phần bực dọc trong lòng, mở lên giao diện nhắn tin Zalo trả lời từng cái.

[Nghi: Con đã uống rồi.]

[Nghi: Con không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt nên xuống ngủ một lúc.]

[Nghi: Không cần đâu mẹ, con ổn.]

[Nghi: Dạo này con bận ôn thi học sinh giỏi, lúc nào rảnh con lại gọi cho mẹ. Mẹ yên tâm, con không sao.]

Đợi một lúc cũng không có phản hồi, hẳn là mẹ đang bận. Thanh Nghi cũng không có ý định gọi lại cuộc nào, liền dứt khoát để điện thoại ở chế độ không làm phiền.

Thanh Nghi đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ hơn. Đứng dậy vươn vai một lúc, trở người đi vào phòng tắm rửa tay rửa mặt để trôi đi phần nào lớp màu dính phải.

Lúc trở ra cũng đã lựa một bộ đồ mới để thay, áo sơ mi trơn màu trắng thả ngoài cánh tay áo được xăng lên đến khuỷu tay, quần dài ống rộng màu đen tạo cảm giác lười biếng. Nàng vuốt tóc, vấn đơn giản bằng kẹp tóc bên trên còn có hai sợi dây đính kèm hạt cườm nhỏ cuối đường.

Thanh Nghi đứng trước gương săm soi một hồi rồi cong môi, nhìn bản thân đầy chế giễu nhấc áo khoác bước ra ngoài.