Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 444: Đừng quá thông minh




Từ lão phu nhân ngồi ở trong phòng, ngón tay không ngừng lần tràng hạt.

Bà ta ngồi xe đến hành cung, nhưng không thấy Hàng thị và Cẩn Du, mà bị mang thẳng đến nơi này, trong lòng bà ta bắt đầu cảm thấy chột dạ.

Có phải Hoàng hậu đã xảy ra chuyện rồi không?

Không phải hậu bối Triệu gia bị giam ở Hoàng Thành Ti sao? Hai chị em dâu Triệu Đại thái thái và Triệu Tam thái thái đi đi lại lại trong trạch viện, chính là vì nhờ vả quan hệ khắp nơi.

Theo bà ta suy đoán, Triệu gia hẳn đã nghĩ được cách thoát thân.

Như vậy tại sao Hoàng hậu nương nương còn muốn đưa hộc hoa cho bà ta?

Hoàng hậu nương nương bảo vệ Triệu gia, Thái hậu nương nương muốn che chở phủ Trang Vương, hai người đều có tính toán riêng, lỡ có mâu thuẫn, bà ta phải làm sao?

Từ lão phu nhân mới vừa nghĩ tới đây, cửa liền bị cung nhân đẩy ra, ngay sau đó Từ Cẩn Du đi tới.

Từ Cẩn Du ngẩng đầu lên thấy Từ lão phu nhân không khỏi ngẩn ra, hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Tổ mẫu, sao người lại tới đây? Là ai đón người qua? Có phải trong nhà có chuyện không?”

“Không có,” Từ lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, “Con mau tới đây.”

Từ Cẩn Du vội vàng tiến lên, cung nhân lại đóng cửa vào.

Từ Cẩn Du nhào vào trong lòng Từ lão phu nhân: “Tổ mẫu, người tới rồi thì tốt, hành cung bên này xảy ra chuyện, cháu gái đang không biết nên làm thế nào.”

“Rốt cuộc là thế nào?” Từ lão phu nhân nói, “Con mau nói đầu đuôi cho ta nghe. ”

Từ Cẩn Du lập tức nói chuyện của phủ Trang Vương ra, trên mặt nàng ta là vẻ kinh hoảng: “Vì sao Thái hậu nương nương phải đối phó phủ Trang Vương chứ?” Thái hậu và phủ Trang Vương hẳn là cùng hội, tại sao Thái hậu chẳng những không bảo vệ Trang Vương, hơn nữa còn giúp Cố gia bắt Trang Vương phi, đây rốt cuộc là chuyện gì.

Từ lão phu nhân nghe xong ánh mắt lóe lên, Thái hậu là vì tự vệ, chắc chắn phủ Trang Vương có cái thóp rơi vào tay Cố Thế Hoành hoặc Bùi Khởi Đường.

Từ lão phu nhân suy nghĩ hồi lâu: “Cố Lang Hoa thì sao? Nó đang ở đâu?”

Từ Cẩn Du mím mím môi: “Nghe nói Bùi Khởi Đường đánh Trang Vương gia, Cố Lang Hoa mang người đi chữa thương cho Trang Vương gia.”

Từ lão phu nhân nghe không khỏi kinh ngạc.

Bùi Khởi Đường lại dám đánh Trang Vương gia ư. Cho dù Bùi Khởi Đường là tân quý bên cạnh Hoàng thượng, nhưng Trang Vương dù gì cũng là một Vương gia, hắn làm sao có thể tùy tùy tiện tiện động thủ với Trang Vương.

Trừ phi, Bùi Khởi Đường biết, Trang Vương đã thất thế.

Từ lão phu nhân nói: “Vậy Thái hậu thì sao? Thái hậu có nói gì không?” Nếu như Thái hậu đưa Trang Vương đi, Hoàng thượng hẳn sẽ không truy cứu trách nhiệm của Thái hậu.”

Từ Cẩn Du lắc lắc đầu: “Thái hậu gài bẫy Trang Vương phi và Tề Ngọc Hoàn, Tề Ngọc Chân đến Tây viện, vừa rồi con muốn qua xem xem, nhưng viện kia có cung nhân trông coi, con chỉ nhìn thấy phòng bếp nhỏ đưa đồ ăn thức uống vào, cũng không biết các nàng còn có thể được thả ra hay không.”

Từ lão phu nhân cẩn thận suy nghĩ.

Theo lý thuyết, nếu Thái hậu lấy được chứng cứ phủ Trang Vương tham ô rồi, hẳn nên giao Trang Vương phi và Tề Ngọc Hoàn cho tông tộc hoàng thất xử lý.

Nhưng Thái hậu lại không sắp xếp như vậy, Trang Vương cũng tạm thời không hạ ngục.

Giải thích duy nhất chính là, Thái hậu tạm thời ép vụ án Trang Vương xuống, tại sao phải ép vụ án Trang Vương xuống? Trừ phi Trang Vương còn hữu dụng đối với Thái hậu.

Dự cảm xấu trong lòng Từ lão phu nhân kia càng ngày càng mãnh liệt, bà ta vừa định nói tiếp với Từ Cẩn Du, liền nghe phía ngoài truyền tới tiếng nội thị: “Thái hậu nương nương, người ở bên trong này.”

Ngay sau đó rèm bị vén lên, Từ lão phu nhân lập tức mang Từ Cẩn Du tiến lên hành lễ.

“Đứng lên đi,” Thái hậu cười nói, “Ta cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn các ngươi phụng bồi Ai gia nói đôi câu.”

Từ lão phu nhân được Từ Cẩn Du đỡ ngồi xuống.

Thái hậu bưng trà lên nhướn môi: “Tuổi tác lão phu nhân và Ai gia không khác nhau mấy nhỉ?”

Từ lão phu nhân lập tức nói: “Lão thân đã sáu mươi tuổi rồi…”

Thái hậu gật gật đầu: “Vậy lớn hơn Ai gia mấy tuổi,” Nói rồi thở dài, “Có điều có phúc hơn Ai gia, có mấy cháu rồi, Ai gia còn chưa có…”

Từ lão phu nhân nghĩ tới án Huệ Vương, Khánh Vương mưu phản, nếu như không có những chuyện này, Thái hậu nương nương cũng đã sớm có con cháu bên cạnh, đáng tiếc, con cháu Huệ Vương, Khánh Vương đều đã bị Hoàng thượng ban chết ở trong đại lao.

Nghĩ tới đây ánh mắt Từ lão phu nhân giật giật.

Hiện giờ Thái hậu nói những thứ này, thật ra là muốn nói với bà ta, Thái hậu luôn không quên nỗi đau mà “loạn hai vương” mang lại, chỉ cần có cơ hội, Thái hậu nhất định sẽ trả thù những người đã thêm dầu vào lửa trong “loạn hai vương” năm đó.

Triệu gia vừa vặn chính là một trong số đó.

Thái hậu khẽ nâng ánh mắt lên: “Chuyện của Trang Vương lão phu nhân hẳn đã nghe nói rồi.”

Từ lão phu nhân kính cẩn nói: “Cũng chỉ là mới vừa nghe Cẩn Du nói tới, không nghĩ tới… Trang Vương gia lại hồ đồ như vậy.”

Khóe miệng Thái hậu nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh miệt, “Con người luôn sẽ thay đổi, khi Tiên hoàng còn sống, chí hướng của Trang Vương gia vẫn là thanh lọc quan lại, trừ tham ô. Có điều ngắn ngủi mấy chục năm, hắn ta ngược lại lại dẫn người thâm hụt tiền lương, vận chuyển hàng lậu ở biên cương. Tiên hoàng hẳn sẽ không thể tin được, đệ đệ khí phách năm đó của người, lại sẽ biến thành bộ dạng như vậy.”

Thái hậu đứng dậy, Từ Cẩn Du lập tức tiến lên hầu hạ.

Thái hậu đi về phía trước cửa sổ: “Những năm này có quá nhiều biến hóa, Ai gia cũng sắp không nhận ra Đại Tề này nữa rồi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Đại Tề còn phải đi về phía trước.”

Từ lão phu nhân đáp lời.

Thái hậu xoay đầu lại: “Ai gia nhớ lần đầu gặp Hoàng hậu, nàng ta cũng không lớn hơn Cẩn Du mấy tuổi, khi đó nàng ta cũng rất ngoan ngoãn. Triệu gia chẳng qua chỉ là quan nhỏ, không ai nghĩ tới Hoàng thượng sẽ giữ lại Triệu thị, bây giờ nghĩ lại mới thấy chẳng phải là duyên phận sao.”

Từ lão phu nhân biết, Thái hậu luôn không thích Triệu thị, cảm thấy gia đình Triệu thị quá nhỏ bé, nhưng Hoàng thượng vẫn cứ muốn đưa Triệu thị lên hậu vị.

Trái tim Từ lão phu nhân “bịch bịch” nhảy loạn, Thái hậu nương nương sắp nói đến mấu chốt rồi.

Thái hậu nói: “Cho nên việc mà Trang Vương phi nói ra khiến Ai gia rất kinh ngạc.”

Ánh mắt Thái hậu trở nên thâm trầm: “Trang Vương phi nói, Từ Như Tịnh là bị Hoàng hậu hại chết, Từ lão phu nhân có biết chuyện này không?”

Từ lão phu nhân chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng, ánh mắt Thái hậu như đao đâm vào ngực bà ta, muốn lôi bí mật giấu trong lòng bà ta ra nhìn cẩn thận.

“A Tịnh,” Mặt Từ lão phu nhân kinh ngạc, “Không phải A Tịnh trượt chân rơi vào cái ao mới… làm sao lại có liên quan đến Hoàng hậu nương nương được, chuyện này…” Lời còn lại bà ta không nói ra được, bà ta cũng không dám nói.

Bà ta biết Thái hậu nương nương muốn nghe cái gì, nhưng bà ta không thể nói.

Bởi vì chuyện này liên quan đến Hoàng hậu và Hoàng thượng, Thái hậu muốn báo thù, bà ta lại không thể làm vũ khí sắc bén trong tay Thái hậu, bởi vì rất có thể sẽ có đi mà không có về.

Bà ta không thể mạo hiểm như vậy.

Thái hậu dường như rất thất vọng: “Năm đó Từ gia các ngươi vào cung xử lý hậu sự cho Từ Như Tịnh, cũng không phát hiện điều gì khác thường sao?”

Từ lão phu nhân lắc lắc đầu: “Không có, lúc ấy có cung nhân nhìn thấy A Tịnh đi hái hoa sen, sau đó khám nghiệm tử thi, cũng thực sự không có vết thương.”