Đào Hoa Mãn Lâu

Đào Hoa Mãn Lâu - Chương 20-1




Mưa phùn mênh mông bay xuống phần mộ mới xây, Hoàng Dược Sư lẳng lặng đứng trước mộ phần, khói nhẹ mỏng manh bay theo từng hơi thở, hắn, đờ đẫn.

Hoa Mãn Lâu cầm ô, yên lặng đứng đằng sau che cho hắn.

“A Lâu……”

Thật lâu sau, Hoàng Dược Sư mới cúi đầu khẽ nói một tiếng.

Hoa Mãn Lâu nghe thấy hắn gọi, nhẹ nhàng thở ra. Nhớ lại lúc A Hành mới mất, hắn đẩy cửa ra, nghe được bọn Khúc Linh Phong nói, Hoàng Dược Sư cứ như vậy ôm di thể A Hành, lệ rơi đầy mặt, tiểu Hoàng Dung bên cạnh khóc đến lợi hại. Loại bi thương này, dù là y cũng thấy đau đến thấu tim.

Nói xong, Khúc Linh Phong lại nghẹn ngào: “Hoa tiên sinh, tiểu sư muội chúng ta sẽ chiếu cố thật tốt, sư phụ, sư phụ xin nhờ người lo lắng……”

Lúc sau, y nhờ bà đỡ vẫn còn trên đảo chăm sóc đứa nhỏ, thuận tiện dạy bọn Khúc Linh Phong Lý Nguyệt Ảnh cách bế trẻ con.

Sau đó, y vẫn luôn ở bên cạnh Hoàng Dược Sư, nhưng Hoàng Dược Sư an táng cho A Hành xong, đến tận bây giờ, một lời cũng chưa nói, Hoa Mãn Lâu thật lo lắng, loại đau đớn mất đi người yêu này, y cũng từng biết đến, khi đó bên người có bạn tốt bên cạnh khuyên nhủ, hơn nữa hoàn cảnh của y cùng Hoàng Dược Sư hiện tại không giống nhau, bởi vậy y không biết nên nói gì cho phải, đành một mực yên lặng làm bạn cùng hắn.

Hiện giờ, nghe thấy Hoàng Dược Sư nói chuyện, tuy đã qua hai ngày, nhưng trong lòng Hoa Mãn Lâu vẫn có chút nhẹ nhõm. Nhưng thanh âm hắn khàn khàn, vẫn như cũ lại làm y lo lắng.

“A Lâu, A Hành từ nhỏ trí tuệ hơn người, tâm địa thiện lương.” Hoa Mãn Lâu không lên tiếng, y biết, hiện giờ Hoàng Dược Sư cần một người nghe.

“A Lâu, ta là một đứa con riêng, từ nhỏ, chỉ thấy phụ thân một vài lần.” Hoa Mãn Lâu kinh ngạc, trước kia, thời điểm xem Anh hùng xạ điêu, nói đến Hoàng Dược Sư học thức hơn người, trên biết thiên văn, dưới tường địa lý, không gì không biết, không gì không hiểu. Nhưng lại không nói đến thân thế của hắn.

“Từ nhỏ, không ai chơi cùng ta, còn thường bị mọi người khi dễ.” Hắn thần sắc lạnh nhạt, giống như đang nói về một người khác.

“Nhưng khi đó A Hành sống gần nhà ta, nàng không giống những kẻ khác xa lánh ta, còn thường đi theo sau, gọi ta ca ca, ca ca.”

“Hồi đó, nàng cũng mẫu thân ta giao khăn tay hẹn ước, chỉ hôn cho hai ta, dù phụ thân nàng không thực đồng ý.”

“Sau mẫu thân ta qua đời, ta theo sư phụ học võ. Nhiều năm như vậy, ta nghĩ nàng đã lập gia đình……” Phụ thân Phùng Hành khinh thường hắn là con riêng, hắn biết, ngoài miệng hai nhà đồng ý nhưng bên trong lời nói lại rỗng không, lần này hắn trở về, vốn tưởng rằng nàng đã thành thân. Chỉ là muốn nhìn một chút……

“Ai biết, nha đầu ngốc kia, còn nói cái gì mà Giang Nam đệ nhất tài nữ, vậy mà lại giữ lời hứa của một đứa nhóc con. Nếu ta không trở về, có phải hay không cả đời này nàng cũng định không xuất giá? Ngươi nói, đúng một nha đầu ngốc phải không.” Hoàng Dược Sư như nghĩ đến cái gì, nhẹ nhàng cười. Hoa Mãn Lâu vẫn không nói, đây, không phải điều y có thể xen vào.

“Nha đầu kia vậy mà thấy ta, còn nhận ra ta, không lo trưởng bối trong nhà phản đối, sống chết đi theo ta, cuối cùng trốn nhà bỏ đi.” Phùng Hành thấy hắn, không để ý cha mẹ phản đối, không từ chối hắn, còn trộm sau lưng đi theo, thiếu chút nữa bị người……

Nếu không phải hắn phát hiện sớm, chỉ sợ với thể chất như vậy, đã sớm mất mạng.

“Nha đầu ngốc đó, ta đã nói không yêu nàng, vì sao còn ngốc như vậy?” Nàng không phải nữ nhân giang hồ, cứ như vậy ngây ngốc đi theo, danh tiết cũng không để tâm. Rơi vào đường cùng, cha mẹ nàng đành phải chấp nhận……

“Ngươi không yêu?” Hoa Mãn Lâu trong lòng không biết như thế nào, khiếp sợ, khổ sở, còn có một loại cảm xúc không tên. Lời Hoàng Dược Sư nói không thể là giả, y có thể nghe được. Quả nhiên, nội dung của Anh hùng xạ điêu không thể hoàn toàn tin tưởng nha……

“Ta đối nàng hữu tình, nhưng không phải yêu. Ta cũng không lừa nàng, nàng đến giờ vẫn biết, nhưng vì sao lại ngốc như vậy? A Hành, nàng quá tốt.”

“Đã thông suốt?” Lẳng lặng một câu, Hoa Mãn Lâu hỏi, mặc dù không đầu không đuôi, nhưng Hoàng Dược Sư vẫn hiểu được.

“Ừ, đã thông suốt. Đây là lựa chọn của A Hành, nếu ta cứ tự trách như vậy, sẽ làm khó nàng. Ta vẫn còn tiểu Dung nhi……”

“A Lâu, ngươi sẽ luôn ở bên ta chứ?” Luôn bên cạnh ta, không rời bỏ ta, làm bạn với ta cả đời.

“Ưm, cho dù tẩu tử không nói, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi.” Nhìn thấy ngươi, nhìn thấy Hoàng Dung lớn lên, ừm, còn có, nội dung vở kịch cũng đã bắt đầu rồi, có kịch vui để xem, đứa ngốc mới buông tha. Hơn nữa, tiểu Dung nhi đáng yêu như vậy…… Hoa Mãn Lâu đã mấy ngày chăm sóc đứa nhỏ.

Hiển nhiên, hai đáp án khác nhau về ý nghĩa, sinh ra hiểu lầm nghiêm trọng……

Ngươi muốn hỏi bọn Khúc Linh Phong? Mấy đứa nhỏ có thể tự chăm sóc mình là đã tốt rồi, nói gì đến chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh, mấy ngày nay bà đỡ trong nhà có việc cũng đã đi hết rồi, chăm sóc cho đứa nhỏ chủ yếu là Hoa Mãn Lâu, y số khổ, đại nhân cùng tiểu quỷ đều phải chăm sóc……

Tới, chúng ta vỗ tay tán dương Hoa Mãn Lâu hoàn mỹ một chút……

Suy nghĩ tác giả: Ôm mặt, chương tiếp theo là thời kỳ mấy người đàn ông chăm trẻ, Hoàng Dược Sư thì cái gì cũng có thể……

Chờ mong không? Chờ mong không?

Đáng tiếc, tác giả ngày mai có việc không thể đúng hạn……

Cho nên ta sẽ cố gắng, mong các vị thông cảm…….

Hoa Hoa, cố gắng nha, ta là mây bay nơi chân trời……