Đào Hoa Trầm Vương

Đào Hoa Trầm Vương - Chương 15




CHƯƠNG 15



Nữ nhân thích uống rượu cũng không nhiều lắm.



Nữ nhân uống rượu, thường là vì khiến cho nam nhân say thật.



Thế nên mới có câu “Quý phi say rượu”.



Vì khi say hai má đỏ bừng, nhãn tình long lanh, dáng đi uyển chuyển, đều đủ khiến người khác ý loạn tình mê. Điểm tốt nhất khi nữ nhân uống say là, có thể táo bạo câu dẫn nam nhân, mà không tổn hại gì đến phong thái rụt rè tao nhã thường ngày.



Uống một ngụm một ngụm rượu, khi cần còn có thể cau mày một cách khả ái, thể hiện ra việc không chịu được vị cay nồng của rượu. Uống đến một lúc nhất định, liền có thể dùng nhãn tình len lén nhìn nam tử từ trên xuống, mục quang ( ánh mắt ) cần phải nhu mị e lệ.



Cứ như thế, nam tử tám chín phần mười sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói, còn có thể phi thường khờ dại nghĩ rằng chính mình dùng rượu đem nữ nhân thu vào tay, hoàn toàn không hề tự nhận ra rằng mình mới chính là con mồi.



Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa vừa lúc cũng không phải là loại nam nhân dễ dàng rơi vào trò này, những thủ đoạn này của nữ nhân, bọn họ đã thấy quá nhiều rồi. Chính là Tần Tứ Nương bất đồng, nàng lúc bắt đầu uống rượu thật sự là không quá giống nữ nhân, thế nên mới chân chính khiến bọn họ bị dọa thật.



Một chén lớn, từng ngụm từng ngụm uống, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.



Này không phải là cách uống của một nữ nhân thiên kiều bá mị, hoàn toàn hệt như một đao khách phóng khoáng đã vài ngày không uống rượu đang muốn say.



Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa nhìn nhau cười khổ, đem chén rượu nhỏ tinh mỹ trong tay đẩy qua bên cạnh, cũng cầm chén lớn bắt đầu uống rượu.



Trong cuộc đấu rượu mà bại bởi nữ nhân, vốn chính là một trong số những chuyện cực kỳ mất mặt của nam nhân. Không lâu sau liền cạn hết hai vò. Khi tiểu nhị đi lấy vò thứ tư đến, Tần Tứ Nương lúc này mới buông chén rượu, cười nói: “Ta đã lâu rồi không được uống sảng khoái đến thế, nhị vị thật sự là tửu lượng tốt, lại sảng khoái.”



Vương Liên Hoa cười nói: “Bồi mỹ nhân uống rượu, dù là nam nhân không quen uống rượu thì cũng muốn lôi ra vài phần hào khí chống đỡ.” Y mở miệng, lúc ngọt ngào hệt như có thể tích ra mật.





Tần Tứ Nương quả nhiên hưởng thụ cười nói: “Nhị vị e là không phải nhân sĩ vùng này phải không? Nơi đây gần biên quan, hiếm nhân sĩ nào phong nhã được như nhị vị đây.”



Vì thế hai người lại dùng lý do thoái thác lừa Đổng Anh ngày trước nói lại. Tần Tứ Nương nói: “Mới rồi nhị vị nghe người nơi đây nói, vùng Lan Châu này cũng không phải là nơi bình yên, chỉ sợ nhị vị phải cẩn thận mới được.”



Trầm Lãng cười nói: “Mới rồi tại hạ cũng nghe người ngồi đây nói, Tần cô nương không sợ, chúng ta thân là nam nhân, sao lại có thể sợ hãi đạo phỉ.”



Hai người cố ý che dấu võ công, lại thêm khí chất nho nhã, lời nói xúc động, Tần Tứ Nương thầm nghĩ đến lương nhân trong phố phường, mỹ ngọc trong bùn đất, không khỏi tâm sinh vài phần thưởng thức, lập tức nói: “Nhị vị quả nhiên khí độ phi phàm.”



Vương Liên Hoa vội nói: “Cô nương mới đúng là nữ trung hào kiệt.”



Hắn khi che dấu bản tính, tao nhã hữu lễ, nét mặt khiêm tốn, nữ tử hiếm khi không sinh lòng thương yêu. Tần Tứ Nương cười to nói: “Ta có một đệ đệ, tuổi cùng các ngươi không chênh lệch lắm, thật muốn gọi hắn đến cùng các ngươi gặp một lần, nếu hắn được nhã nhặn hữu lễ như các ngươi, người làm tỷ tỷ như ta đây, liền không cần luôn lo lắng cho hắn không được tìm cô nương tốt.”





Trầm Lãng chỉ là cười cười, nói vài lời khiêm tốn, trong lòng thật ra lại nghĩ: “Nếu Tần Tứ Nương này vẫn có một đệ đệ, vì sao lại muốn một nữ tử như nàng ra ngoài bôn ba?”



Không nhịn được đưa mắt quan sát nàng, không nghĩ đến nàng cũng đang nhìn y.



Mục quang đúng là thực mềm mại mà khí khái, quyến rũ lại câu hồn, cùng nữ tử hào sảng vừa rồi dùng chén lớn uống rượu thật là không hề phù hợp. Nàng bản thân có một vẻ đẹp phóng đãng, vô luận là tư thái nào, bất quá càng khiến cho khí chất này càng thêm rung động lòng người mà thôi. Mà khi nàng nhìn người như vậy, liền khiến người cảm thấy trước mắt chỉ có một mình nàng, không nơi nào không phải là phong tư của nàng.



Đương như khi hoa mai ẩn trong tay áo thì, một tiếng rống to sát phong cảnh vang lên, khiến mọi người trong đường ( phòng khách), đều nhìn về phía trước cửa.



“Tần Tứ Nương, tiện nhân kia, giao hàng của ta ra đây!” Một đại hán vận trang phục thanh sắc nhanh bước vào trong đường, thẳng hướng Tần Tứ Nương hét lên: “Ta nói lần trước bị người ta vạch trần hành tung, ngươi liền không dám ở trong này lộ diện, không nghĩ đến ngươi vẫn làm loại việc này!”



Tần Tứ Nương bỗng nhiên đứng lên. Cười lạnh nói: “Cừu Kính, ta đã sớm nói với ngươi, lượng hàng kia là của ta, ngươi vu khống, đổ tội cho một nữ nhân gia, thật không đáng là hành vi của nam tử hán đại trượng phu.”



Cừu Kính hét lên: “Hàng của ngươi thế nào lại nhận không ra! Đừng nghĩ đến ngươi cùng kẻ cầm đầu thổ phỉ Minh Sa cấu kết, ta liền sợ ngươi!”



Vương Liên Hoa một bên hỏi tiểu nhị: “Tên kia là ai?”



Tiểu nhị lặng lẽ đáp: “Đó là người tiểu nhân vừa nói, ngày đó nàng bị người ta phá bảo hàng là Minh Sa bang cướp tang vật về, người này cứ mãi ồn ào nói hàng này là của hắn.”



Lão nhân áo xanh từ bàn kia đi tới, cực kỳ nén giận đối Cừu Kính cười nói: “Cừu đại gia, ngày đó không phải đã nói rõ ràng rồi hay sao? Ngươi cứ luôn dây dưa như vậy, chúng ta cũng thực là phiền lòng a.”



Cừu Kính dường như đối lão nhân áo xanh có vài phần kiêng kị, cũng không gào lên nữa, chỉ cười lạnh nói: “Tại hạ cam đoan không hề dây dưa. Chính là ngươi lúc này diễn kịch, ta hôm nay liền phải vạch trần trước mặt mọi người.” Nói xong liền hướng ra ngoài cửa vẫy tay, nói: “Khiêng vào đây!”



Được khiêng vào là một cái rương gỗ, bên trên có một chữ Tần thật to được viết bằng chu sa, đoán chừng là rương hàng do Tần Tứ Nương vận chuyển.



Tần Tứ Nương biến sắc nói: “Ngươi đã vu ta là đạo phỉ, bản thân ngươi lại còn trộm hàng của ta.”



Cừu Kính cười nói: “Này thật là hàng của ngươi?”



Tần Tứ Nương nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng đứng lên cười nói: “Cái rương này giống như là của ta, chính là hàng không biết có bị ngươi cướp hay không thôi.”



Cừu Kính mặt lúc đỏ lúc trắng cười lạnh nói: “Chúng ta mới nhìn qua, trong rương bất quá chỉ là một rương cát. Thật không hiểu ngươi vì sao lại chuyển cát đi quan ngoại, chỉ sợ lúc chuyển đi chính là cát, lúc chuyển về lại là đồ trộm cướp phải không?”



Tần Tứ Nương mặt cũng không đổi sắc chỉ cười nói: “Vậy ngươi ở trước mặt mọi người mở ra nhìn xem, có phải là cát hay không.”



Cừu Kính cả giận nói: “Nhìn xem ngươi còn nói được cái gì!”



Bên trong rương rõ ràng là đồ sứ Giang Nam, ánh xanh biếc, suối rồng được điêu khắc lộ ra, cũng chẳng phải là vật sang quý gì, chỉ là đồ bá tánh quan ngoại thích dùng, mỗi thương khách từng đi quan ngoại buôn bán khó tránh khỏi có một vài rương hàng như vậy.



Xung quanh vốn là một mảnh tĩnh lặng không tiếng động, lúc này lại ồ lên, Cừu Kính sớm đã không nói nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn thứ này. Sau một lúc lâu, đột nhiên hồi phục tinh thần, hét lên: “Tên tiểu nhị thay ta mang cái rương lên đâu? Hắn, hắn …”



Có người cười nói: “Người ta mang đồ lên xong liền đi rồi, Cừu đại gia ngươi đổ oan cho người khác, còn chối cái gì?



Cừu Kính hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại chạy thẳng ra ngoài, giống như muốn đuổi theo người vừa mang cái rương lên. Những người xung quanh lại cười ầm lên một hồi.



Tần Tứ Nương hướng mọi người xung quanh nói: “Các vị cũng tận mắt nhìn thấy, chúng ta là dân làm ăn đứng đắn. Mong mọi người từ nay về sau đừng nên nghe lời đồn đãi bậy bạ.” Dứt lời liền tự nhiên ngồi xuống, hướng Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa mỉm cười nói: “Người này luôn tìm ta phiền toái, quấy nhiễu nhị vị, xin nhị vị chớ trách.”



Vương Liên Hoa lòng đầy căm phẫn nói: “Người này thân là nam nhi, lại khi dễ một cô nương nữ tử đơn thân, thật sự là bại hoại.”



Trầm Lãng đưa mắt nhìn về bàn bên kia, quả nhiên thấy một tiểu nhị trẻ tuổi đang từ phòng trong hướng ra, hệt như là vừa đi nhà xí, trong lòng lại hiểu rõ thêm vài phần.



“Lý (họ giả mạo của Trầm Lãng) công tử, không phải ngươi sợ ta đây là nữ phỉ chứ?” Tiếng cười đùa khe khẽ, lại cười đến phong tình vạn chủng, làm cho lòng người phải ngứa ngáy.



Trầm Lãng chỉ cười khổ trong lòng.



Cũng không phải là sợ đào hoa bất thình lình, mà là nhìn thấy Vương Liên Hoa ngồi bên cạnh, từ cái cười mỉm đến ánh mắt mỉa mai.