Đào Hoa Trầm Vương

Đào Hoa Trầm Vương - Chương 17




CHƯƠNG 17



Nếu trên thế gian thực sự có thể ăn hối hận, Tần Tứ nương nhất định sẽ không chút do dự mà ăn hết. Nàng cũng không phải không nghĩ tới trong màn có người. Thậm chí cũng nghĩ tới người này là ai. Bởi vậy, nàng giật màn che ra, trong khoảnh khắc đó thần kinh khẩn trương tới cực điểm, tùy thời chuẩn bị ứng phó biến cố bất ngờ. Nhưng trong màn một chút động tĩnh của người cũng không có, nhìn nàng chính là thần tình hoảng sợ mà xấu hổ.



Gương mặt tuấn tú hé ra, nếu là thường ngày, trang bị xiêm y tiêu sái, chính là tướng mạo công tử phong lưu, đủ để khiến hàng vạn hàng nghìn nữ nhân tâm chiết (tâm chao đảo). Mà lúc này thì bộ dáng lại hoàn toàn bất đồng: tóc đen buông xuống, mặt phiếm hoa đào, mâu (con ngươi) như thu thủy, hai tay tuy rằng nắm chặt đệm chăn, phía trên cổ lõa lồ, không ngờ lại còn có vài vết hồng ngân, chiếu vào trắng nõn trên da thịt, giống như đóa hoa đào đột nhiên nở rộ trong tuyết, tươi đẹp đến câu nhân (mê hoặc lòng người).



Tần Tứ nương đương nhiên biết. Đóa hoa như vậy, cũng từng ở trên chính da thịt nàng nở ra. Nàng xem xem người trên giường, lại nhìn nhìn Trầm Lãng, một câu cũng nói không nên lời.



Trầm Lãng gấp đến độ tay bắt lấy ống tay áo nàng, lúng ta lúng túng nói: “Tứ nương…”



Tứ nương thấy y cầm lấy ống tay áo của nàng, trên mặt lúc đó tựu ra biểu tình giống như của một người nhìn thấy côn trùng. Toàn thân run lên, vội vàng dùng sức đem ống tay áo rút trở về. Vừa quay đầu liền chạy vội ra ngoài. Không hề để ý đến dáng vẻ kỳ lạ của mình lúc vội vàng chạy ra ngoài.



Trầm Lãng còn ở phía sau kêu: “Tứ nương, nghe ta giải thích…”



Gọi thêm hai ba lần nhưng bên ngoài không có một chút tiếng động nào.



Trầm Lãng lúc này mới chậm rãi đóng cửa lại, quay đầu hướng Vương Liên Hoa cười khổ nói: “Thế mà ngươi cũng nghĩ ra.”



Vương Liên Hoa đã từ trong chăn chui ra, cười dài nhìn hắn. Trên người mới vừa rồi mặc y phục dạ hành không kịp cởi. Chính là lúc nãy giả bộ rất giống thật, đơn giản kéo vạt áo ra làm lộ một vùng lớn bả vai trắng nõn, mặt trên thế nhưng cũng có chút dấu vết. Hắn cũng không đem quần áo kéo lên, lập tức hướng đến bên cạnh bàn ngồi xuống liền bắt đầu rót rượu. Một ly uống cạn mới ngẩng đầu cười nói: “Võ công của đám người kia so với trong tưởng tượng của ta cao cường hơn rất nhiều, nếu thật sự bị bọn họ phát giác, cũng rất là phiền toái.”



Trầm Lãng nói: “Vậy ngươi sao lại phải khổ công đi chọc bọn chúng.”



Vương Liên Hoa nói: “Tần Tứ nương võ công không phải tầm thường, lão nhân kia cũng là cao thủ hàng đầu. Nếu bọn họ thật sự là cùng Minh Sa bang có liên quan, thập phần tất là người trọng yếu. Nếu tìm được cơ hội tiếp cận thế lực của bọn họ, thứ nhất trà trộn được vào bên trong thương lữ sẽ dễ dàng cho chúng ta che dấu hành tung, thứ hai hơn nữa lúc sau có lẽ có thể dễ dàng cùng Minh Sa bang giao tiếp.”



Nghe hắn nói đến giống như khinh miêu đạm tả ( nhẹ nhàng bâng quơ), kì thực trong lòng chứa nhiều cơ biến. Trầm Lãng không khỏi thở dài nói: “Vương công tử suy nghĩ sâu xa, mưu kế chu đáo chặt chẽ, tại hạ bội phục.”



Vương Liên Hoa cười nhạt nói: “Ta cũng hiểu được chính mình suy nghĩ sâu xa, mưu kế chu đáo chặt chẽ, khác xa người ở kia. Chính là cũng không biết vì sao đến nay vẫn không thể thắng được ngươi.” Hắn nói lời này, gợn sóng không sợ hãi, lại khó nén được trong ***g ngực bất bình ý.



Thiên sinh du hà sinh lượng. (câu này ý giống như câu ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’ hay ‘núi cao lại có núi cao hơn nữa’)





Ai cũng không thích vĩnh viễn chỉ đứng thứ hai. Mỹ nhân cũng thế, anh hùng cũng thế. Huống chi Vương Liên Hoa là người kiêu ngạo như vậy.



Trầm Lãng cười khổ nói: “Nếu ngươi cùng ta so về cầm kỳ thư họa, tinh tượng y bặc ( tính toán tương lai), ta sớm thua xa ba nghìn lý.”



Vương Liên Hoa hừ một tiếng không nói lời nào, chính là uống rượu. Nếu là đoan đoan chính chính ngồi ở dưới lầu trong đại đường (phòng khách lớn ) uống, Trầm Lãng cho dù nhìn hắn uống ba canh giờ, cũng sẽ không cảm thấy được có cái gì đó không đúng.



Vấn đề là Vương đại công tử bây giờ áo choàng hở ra, bả vai lõa lồ, nhất là hắn vừa uống rượu vừa dùng đôi mắt hoa đào câu hồn tà tà mị mị nhìn y, da thịt ở dưới ánh đèn càng thêm oánh bạch như ngọc, nhiều điểm hồng ngân hiện rõ dị thường.



Trầm Lãng nhìn, cổ họng trở nên có chút xiết chặt. Nhịn không được liền nói: “Những dấu vết đó, mau lau đi.”



Vương Liên Hoa cúi đầu nhìn xem những vết hồng ngân trên bả vai mình cùng trước ngực, thấy Trầm Lãng bộ dáng xấu hổ, không khỏi cười to nói: “Đây không phải là vẽ, mà là ta mới vừa rồi dùng tay cào ra, đành phải chờ cho nó tự biến mất đi.”



Trầm Lãng cau mày nói: “Vậy sao cũng không sửa sang lại y phục?”



Vương Liên Hoa thấy y như vậy, thiếu chút nữa cười bể bụng, lại ý định trêu chọc y, giả vờ làm như không có việc gì nói: “Đều phải đi ngủ, sửa sang lại y phục làm cái gì?”



Trầm Lãng vội vàng nói: “Bây giờ đã không còn sớm, ngày mai còn phải gấp rút lên đường, ngươi sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi.”



Vương Liên Hoa nói: “Ta nếu đi rồi, bọn họ chẳng phải sinh nghi ngờ sao.” Hắn khoan thai uống rượu, một bên nhìn xem Trầm Lãng kia biểu tình cứng ngắc, trong lòng mừng rỡ, càng thêm không kiêng nể gì, phóng túng nâng chén, tự cố tự địa đi qua giường nằm, cười nói: “Cẩn thận có người theo dõi tình hình trong phòng, ta và ngươi tối nay, vẫn là phải ngủ cùng giường. Đợi đến khi trở về Lạc Dương, tại hạ chắc chắn sẽ lập cho ngài cái đền thờ, khắc bên trên bốn chữ ‘Trinh tiết liệt phu’ ( liệt phu: người đàn ông cương trực) thật to, đưa cho Trầm phu nhân, bảo nàng hảo an tâm.”



Hắn nếu như đã thế nói, Trầm Lãng sao còn có thể không biết xấu hổ mà nói thêm nữa, cũng đành tắt cây đèn, đến trên giường nằm, trong lòng cũng đang cười chính mình ngạc nhiên. Chính mình căn bản cũng là không câu nệ tiểu tiết của người tiêu sái, chớ nói Vương Liên Hoa là nam tử, cho dù là nữ tử, trong lúc này cũng không có cái loại quan hệ lợi hại kia, thành thật không có cái ý niệm không nên.



Kể đến năm đó Vương Vân Mộng, Bạch Phi Phi, đến bây giờ là Tần Tứ nương, tuy rằng mỗi người phong tư động lòng người, y lại vẫn có thể thản nhiên đối mặt mà không bị những người đó mê hoặc . Huống chi Vương Liên Hoa không chỉ là một nam nhân mười phân vẹn mười, hơn nữa so với đại đa số nam nhân trên đời tuyệt càng vĩ đại, càng có thể hấp dẫn nữ nhân.



Tuy rằng hắn cải trang nữ tử thì dung mạo vô cùng xinh đẹp, lại nói hắn tóc dài rối tung vẫn có chút ý ôn nhu, bộ dáng thậm chí có điểm kiều mị khi uống quá nhiều rượu, thêm vào trên bả vai hằn dấu vết hồng ngân tươi đẹp khiến cho lòng người cả kinh.



Thì hắn cũng chỉ là một nam nhân.



Trầm Lãng vốn là muốn dùng suy nghĩ này trấn an tâm tình hỗn loạn của chính mình, không ngờ lại càng nghĩ càng nhiều điều phát sinh. Bộ dáng trang nam tử phong lưu tuấn tú này, làm vẻ nử tử nhẹ nhàng nhăn mày cười yếu ớt, vẫn nghĩ đến mới vừa rồi Tần Tứ nương vạch trần màn che đã một màn đoán sẽ gặp được hắn. Thế mà hắn cư nhiên dùng ngón tay cào ra những vết hồng ngân, cứ vậy giống như mọc rễ trong lòng, nhắm mắt một cái liền ở trong đầu hiện ra hắn.



Mà hắn ngủ lúc đầu bất an còn có vẻ thống khổ, lại không bao lâu liền ngủ say, giống như vào mộng đẹp.



Trầm Lãng khi ngủ cùng cũng đã nếm trải qua rất nhiều thói xấu của hắn, tối nay hắn cũng không khiến y thất vọng. Ngủ được một lát, hắn liền hướng qua bên này lấn sang y, hại y đành phải hướng lui lại bên mép giường, tới mức liền muốn ngã xuống, rốt cục đầu hàng, để cho người nọ áp sát vào y ngủ say sưa.



Đệm chăn của khách *** ấm áp mà mềm mại, tựa hồ còn mang chút mùi hương của ánh nắng mặt trời, làm cho người ta như được hoàn toàn nghỉ ngơi cùng thả lỏng. Bên cạnh sợi tóc người nọ dừng ở trên mặt y chung quanh cổ cùng gò má, một bàn tay còn bắt giữ ống tay áo y.



Trái lại đôi tay dài của hắn so với nữ nhân còn tinh tế xinh đẹp tuyệt trần hơn, đầu ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc cổ tay. Y có chút không thể nhịn được nữa, rốt cục quyết định hơi nhoài người đem hắn trên người y đẩy ra. Y đẩy hắn liền có chút tỉnh, lại càng hướng vào bên trong. Ai ngờ một chút động tác này, thế nhưng lại đem vạt áo kia cọ mở.



Tối nay ánh trăng đáng chết sáng ngời.




Vài dấu vết hồng ngân đáng chết bắt mắt.



Tay của hắn như muốn đem vạt áo hắn kéo ra.



Mắt không thấy, tâm không phiền.



Bàn tay đến giữa không trung lại đột nhiên cứng đờ.



Bởi vì y đột nhiên ý thức được thân thể của chính mình đã xảy ra những biến đổi ngoài dự đoán. Bình thường khi ôm Chu Thất Thất sẽ phát sinh loại biến đổi này.



Hắn lặp đi lặp lại một chút rồi từ trên giường nhảy dựng lên. So với Tần Tứ nương vừa rồi thập phần vô cùng chật vật ly khai, này như muốn chết trân trên giường.



Người trên giường có chút mơ mơ màng màng hỏi han: “Ngươi làm gì?” Thanh âm này nghe vào trong tai hư ảo mà mê ly.



Y tức giận trả lời: “Đi ngoài.”



Ở vi hàn đêm xuân tắm nước lạnh thật sự không phải chuyện hưởng thụ gì. Trầm Lãng nổi danh là phong thái quân tử, nhưng y hiện tại lại chỉ muốn giống hương dã thôn phu mắng chửi trách móc.



“Khốn kiếp! Ta nhất định là điên rồi.”