Đào Hoa Trầm Vương

Đào Hoa Trầm Vương - Chương 39




CHƯƠNG 39



Trầm Lãng thính lực (khả năng nghe) luôn luôn không tệ.



Nhưng khi thời điểm y đuổi tới bên kia, lúc phát hiện trong phòng không có một người. Y cảm thấy có điểm kỳ quái, tìm khắp chung quanh phòng một lần, nhưng vẫn không tìm được Vương Liên Hoa.



Người sống lớn như vậy, chẳng lẽ liền từ trong địa cung này phong bế (đóng kín lại) tiêu thất sao?



“Vương Liên Hoa!”



Thạch bích chung quanh truyền đến tiếng vọng nhẹ nhàng, nhưng cũng không có người trả lời.





Trầm Lãng có chút đổ mồ hôi, đột nhiên liền nhớ lại thạch thất biến mất trong địa đạo kia, chỉ cảm thấy ngực căng thẳng.



Không, Vương Liên Hoa sẽ không lỗ mãng như vậy, vừa rồi bị một lần kia, nhất định sẽ cẩn thận gấp bội. Hắn cũng không phải người sẽ dễ dàng chết như vậy. Người tốt sống không lâu, ác nhân lưu ngàn năm. Trầm Lãng nghĩ nghĩ không khỏi cười rộ lên, khóe môi vừa mới nhếch lên một chút, đột nhiên trong tim liền lạnh xuống, ngay cả nửa điểm tươi cười cũng cứng ngắc ——hắn thật sự vô thanh vô tức chết như vậy sao?



Mới vừa rồi còn đổ mồ hôi, lúc này ý niệm trong đầu vừa hiện lên, đúng là chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới một trận hàn ý thấu xương, cả người đều phải run rẩy.



“Vương Liên Hoa!”



Dùng hết khí lực hét lớn một tiếng.



Bốn vách tường chấn động âm thanh ong ong, sau khi qua đi vẫn hoàn toàn là yên tĩnh.



Duy chỉ có tim đập.



Tiếng tim đập dồn dập, giống như toàn bộ huyết mạch đều cảm thụ rung động.



Không thể kinh hoảng. Trầm Lãng nhắm mắt lại, hô hấp thật sâu một hơi, đem chân khí trong cơ thể chậm rãi áp bách lưu chuyển, thẳng cảm thấy tâm tình vững vàng một chút.



Vương Liên Hoa nhất định ngay tại nơi nào đó trong địa cung này, cho dù chết, cũng phải nhìn thấy thi thể.



Cho dù không có thi thể, cũng phải có một giọt máu, thậm chí một sợi tóc lưu lại. Trên đời này vốn không có việc thiên y vô phùng (áo tiên không thấy vết chỉ khâu – ý nói biến mất mà không để lại dấu vết gì).



Cho dù cái gì cũng không có, ít nhất còn có một tiếng kêu sợ hãi kia.



Chính là gọi tên của y.



Trầm Lãng đột nhiên cảm thấy một trận chua xót khó hiểu, nhưng y lập tức đem loại cảm giác này áp lực đi xuống.





Đúng, chính là một tiếng kêu sợ hãi kia!



Hắn gọi tên của y, hơn nữa thanh âm kia nghe chính là hoảng sợ cùng cầu cứu, đều không phải là kêu thảm thiết. Trên đời người có thể giết được Vương Liên Hoa có lẽ cũng không phải quá ít (làm gì có ai *lườm* đừng có mà dìm hàng Bông of ta), nhưng tuyệt không người nào có thể giết đến can tĩnh lợi lạc (nhanh gọn) như thế. Cho nên, hắn có lẽ trúng mai phục, có lẽ là gặp nguy hiểm lớn lao, nhưng nhất định chưa chết.



Nghĩ vậy một chút, Trầm Lãng cảm thấy tâm tình của mình bắt đầu chuyển biến tốt hơn, ý nghĩ cũng bắt đầu linh hoạt nhanh nhẹn.



Nếu đó là thanh âm phát ra cuối cùng của hắn, vậy hắn nhất định còn ở chổ đó.



Trầm Lãng quyết định tin tưởng thính lực của mình.



Y trở lại trong sương phòng lúc ban đầu kia, bắt đầu tinh tế điều tra.



Đây là thư phòng lúc đó, một loạt trong tủ âm tường (tủ kê sát hoặc dính vào trong tường), trưng bày thư tịch (bộ sách) chi chít, số lượng này nhiều đủ để khiến Trầm Lãng toát mồ hôi.



Y là người thích đọc sách, tuy rằng cũng không mê mệt.



Trên thực tế, y vốn chính là đối hết thảy sự tình đều thành thạo, nhưng cũng không quá quan tâm cái loại ham thích này.



Sách trong thư phòng, nhiều chủng loại, số lượng nhiều vô kể, cùng với bộ dáng cuốn sách được lật xem kia nửa mới nửa cũ, đều làm cho người ta cảm thấy chủ nhân của nơi này không chỉ bỏ ra rất nhiều tâm huyết để tìm kiếm, hơn nữa còn đắm chìm trong sách.



Nếu chỉ là các loại sách kinh, sử, tử, tập bình thường, cũng không đến mức khiến Trầm Lãng kinh ngạc như thế.



Đương nhiên cũng có kinh, sử, tử, tập, hơn nữa số lượng rất nhiều. Không chỉ là kinh, sử, tử, tập, thơ sao (chép), các độc vật (tài liệu) ghi chép về quê cha đất tổ tầm thường cũng hơn mất ngăn tủ, tiểu thuyết diễm tình hạ lưu thô tục số lượng cũng không ít. Nhưng thân là một người giang hồ, tất nhiên không phải để ý những thứ đó.



Sách thuốc thất truyền, cuốn độc kinh “Độc vương” đỏ thắm bản viết tay đã biến mất mấy trăm năm trước, rất nhiều võ công tâm pháp bí kíp của các môn phái, sưu tập bút ký về phương pháp giả mạo độc môn ám khí.



Nếu là có người thật có thể học được những thứ này, chẳng lẽ không phải là không người có thể cản trở sao?



Nhưng Trầm Lãng xem, cũng không phải những thứ đó.



Y chính là quan sát cách đặt trưng bày những bộ thư tịch đó, dấu vết xê dịch, tới nay đoán rằng Vương Liên Hoa sau khi đến nơi này sẽ lập tức hoạt động. Y thậm chí tưởng tượng ra lúc hắn kinh ngạc nhìn thấy những bộ sách này mà vẻ mặt vui sướng, bộ dáng thật cẩn thận xem xét. Với tính tình của Vương Liên Hoa, sẽ xem những cuốn bí kíp thất truyền này trước, hay là võ công không truyền ra ngoài?



Không, hắn tìm trước tiên nhất định là thứ gì đó có giá trị. Nếu không phải như thế, những võ công tâm pháp này sao lại sắp xếp gọn gàng như thế, y dược kỳ thư, cũng không có một chút dấu vết đã thay đổi qua.



Vô địch bảo giám, cũng là một quyển sách.



Có lẽ tìm ra quyển sách này, sẽ tìm được nguyên nhân mất tích của Vương Liên Hoa?



Nhưng biển sách mênh mông này, muốn tìm một quyển sách như vậy, mặc dù không thể nói là mò kim đáy bể, nhưng cũng là thập phần khó khăn. Trầm Lãng cũng không nghĩ đơn thuần rằng quyển sách kia sẽ đặt cùng chỗ với những cuốn bí kíp võ công tầm thường. Giống như một người sưu tầm, tuyệt sẽ không đem bảo vật đồng đỉnh Triều Châu (*) đặt cùng một chỗ với bạc vụn bình thường.





Đồng đỉnh Triều Châu



Mà sau khi bọn họ từ khuê phòng đi ra, thời gian hắn đi đến cửa trước chính sảnh, cũng không phải quá dài, như vậy Vương Liên Hoa tất là rất nhanh liền tìm được thứ hắn muốn. Hắn đến tột cùng là bắt đầu từ đâu?



Vừa nhắm mắt, bộ dáng mỉm cười giảo hoạt kia, giống như ngay tại trước mắt.



Mỉm cười như thách đố.



Nếu như là Vương Liên Hoa, nếu như là Vương Liên Hoa.



Trầm Lãng kiên định bước tiến hướng qua một cái giá sách trong đó , bất quá nửa khắc đồng hồ, liền tìm được thứ muốn tìm.



Vô địch bảo giám.



Nếu thứ này thật sự là vô địch hòa thượng tự tay viết ra, bốn chữ viết ở cạnh bìa thật là xinh đẹp khiến người phải giật mình.



Nhưng quyển sách kia cũng không bị lấy ra nữa, mà hảo hảo được kẹp giữa hai bản tiểu thuyết truyền kì. Chính là kéo ra khỏi một chút. Bản bên trái kia gọi là 《 Hải Sơn Kí 》, bên phải gọi là 《 Trung Liệt Chí 》, qua bên cạnh đều là có chút kỳ kỳ quái quái, đủ loại thư danh (tên sách), trang trí khác nhau, rất nhiều ở trên phố cũng còn có thể mua được. Đặt tại chỗ này, thật là thấy không được.



Trầm Lãng vừa định vươn tay đến, nhưng dừng lại.



Suy nghĩ bên trong của y, đột nhiên liền xuất hiện một màn Vương Liên Hoa vươn tay lấy sách.



Vì cái gì sách này chỉ bị kéo ra khỏi một chút, nhưng còn ở trên cái giá sách này?




Trầm Lãng có chút khó hiểu.



Y lại tinh tế xem xét khắp vách tường thạch địa chung quanh, hoàn toàn vẫn như cũ không thu được bất cứ thứ gì.



Nếu sau sách này là một cơ hoàng nguy hiểm, vậy y hiện tại tùy tiện vươn tay đến chẳng lẽ không phải lỗ mãng sao? Có lẽ sẽ rơi vào cạm bẩy giống như Vương Liên Hoa?



Nhưng nếu tái hành động chần chừ, Vương Liên Hoa sẽ gặp nguy hiểm hay không?



Thạch thất biến mất trong địa đạo, lúc y ôm Vương Liên Hoa từ bên trong lao ra, cảm giác ngã thẳng đến trên mặt đất, giống như thân thể từ nơi nào đó lại dũng mãnh tiến ra, vô cùng chân thật.



Chân khí ở trong cơ thể cuồn cuộn cảm giác bị thiêu đốt, da thịt lỏa lồ ma xát cùng mặt đất đau đớn, thân thể Vương Liên Hoa ấm áp cùng hô hấp dồn dập.



Còn có —— mình trong nháy mắt cảm giác mờ mịt cùng trống rỗng.



Nếu hắn đã chết.



Nếu hắn đã chết.



Nếu vừa rồi cùng chết đi.



Tình cảm mạnh mẽ giống như thủy triều mãnh liệt đột nhiên bao phủ y, y đã vô pháp tái suy nghĩ tiếp nữa.



Dưới thân thạch địa đột nhiên vỡ ra, sau đó y liền rớt xuống.



Nguyên lai vừa lấy quyển sách kia ra, cơ hoàng liền triển khai, nháy mắt liền khép lại.



Lại đụng phải đá rắn chắc trên mặt đất. Trầm Lãng cười khổ nghĩ thầm rằng trừ khi còn bé bò lên trên cây bắt ve, y cả đời này thật đúng là chưa từng giống như hôm nay, chẳng những ngã nhiều lần như vậy, còn chung quy ngã đến thảm như thế.



Chung quanh rất lạnh, lạnh đến phi thường bất thường.



Chỉ cảm thấy từ trong đầu ấm áp cùng khoái hoạt chính là người kia thanh âm cùng tươi cười lại gọi y. Y thực chân thành mỉm cười, sau đó giơ giơ vô địch bảo giám cầm trong tay lên nói: “Ngươi không sao. Nhưng mà ngươi có thể nói cho ta biết hay không, vì sao ngươi rơi xuống, mà quyển sách này còn ở trên giá sách.”



Vương Liên Hoa cũng đang cười, cười đến trước sau như một không hề có ý áy náy.



“Ta lúc đó rơi xuống trong nháy mắt liền phóng nó trở về.” Hắn đương nhiên nói, “Ta cuối cùng cũng lưu một chút manh mối cho ngươi.”



Trầm Lãng cười khổ: “Cho dù kết quả là hai người cùng nhau rơi xuống, cũng sẽ không tiếc?”



Vương Liên Hoa tựa hồ thực ngạc nhiên nhìn y, hỏi: “Ngươi nếu biết quyển sách này có kì quái, vì cái gì còn làm cho mình rơi xuống đây?”



Trầm Lãng thở dài một hơi. Trên thực tế, là y căn bản còn không kịp phản ứng, liền phát hiện mình đã vươn tay lấy quyển sách kia, tựa hồ đều không phải xuất phát từ ý định ban đầu, mà chính là một cái quyết định lúc trạng thái đầu cháng váng não căng cứng. Bởi vì y khi đó toàn bộ đầu óc đều theo cự thạch từ đỉnh thạch thất sập xuống, tình huống lúc đó chỉ mành treo chuông (bằng nghĩa với câu ngàn cân treo sợi tóc), thiếu chút nữa là Vương Liên Hoa chết.



Vương Liên Hoa thấy gương mặt y hiện ra bình tĩnh không trả lời, liền tiếu ý nói: “Có thể thấy được ngươi là chính mình nguyện ý cùng ta rơi xuống, lại có thể nào trách ta. Ngươi hẳn là ở thời điểm phát hiện bất thường càng thêm cảnh giác mới phải.” Người độc ác giống như hắn, xuống địa ngục cũng nhất định phải kéo người theo, làm sao biết áy náy trong lòng.



Không ngờ Trầm Lãng lại ngẩng đầu, cười khổ nói: “Ngươi nói đúng, chính xác ta là chính mình nguyện ý rơi xuống, trách không được ngươi.” Trên nét mặt đúng là ý vô cùng cô đơn.



Vương Liên Hoa vốn vẻ mặt thần khí tinh quái, thấy y bộ dáng này, mới vừa rồi còn muốn nói vài lời khôi hài này, rõ ràng đã đến bên môi, há miệng một câu cũng không nói ra được.



Hắn thẳng ngoắc ngoắc nhìn y, hỏi: ” Ý tứ lời này của ngươi, có phải hay không nói: nếu vì ở bên ta mà chết, ngươi cũng nguyện ý chết cùng ta ở chỗ này?”