Đào Hoa

Đào Hoa - Chương 76: Phiên ngoại 9




Trước khi bắt đầu chương này, tiểu nữ có vài lời muốn nói. Là do chương nì quá là “…” cực độ. Cả chương chính là kèm theo nguyên do và diễn biến của anh Lãng hành hung dạy nương tử trên lưng ngựa. Đã vô sĩ mà còn lì, không sợ chết. Hài + bi kịch =]]z

Cho nên tiểu nữ quyết định mang tặng cho các nàng yêu thích Đào Hoa. Đặc biệt chương này không set pass, mở sớm hơn so với tất cả các chương còn lại. Mời các vị bằng hữu lết vào xem =]]z.Hơn nữa, theo tinh thần phắn vô đối. Ở chương nì quả thực, tiểu nữ có comment hơi hơi ở trong chương…. Quý vị đồng đạo thấy muốn chém cũng đừng chém mà bỏ qua cho tiểu nữ ha =]]z

Đi thôi…

———–

Ai cũng đều biết, Thẩm Lãng chính là loại người nói một không hai.

Cái gọi là nói một không hai, là chỉ Thẩm Lãng nói là làm, một lời nói đáng giá nghìn vàng. Điểm ấy Vương công tử thật cũng không phản đối, chính là ở đây lại tự mình bỏ lên thêm một tầng ý tứ.

Chính là Thẩm Lãng nói một, hắn tốt nhất không nên nói hai, nhất là Thẩm Lãng thái độ đặc biệt nghiêm túc, vô cùng lẫm liệt, lúc đặc biệt giống đại hiệp. Loại thời điểm này chính là lúc Thẩm Lãng đặc biệt khó có thể đối phó, Vương công tử luôn luôn thông minh cho là thân hảo hán chấp nhận chịu thiệt thòi trước mắt, cũng không nên quang minh chính đại cùng y đối nghịch.

Nhưng nếu phải truy theo đuổi đến cùng, trừ bỏ lúc sống còn, thậm chí là thời khắc liên quan đến sống còn, Vương công tử cũng không qua được Thẩm Lãng, sau đó Thẩm Lãng tựa hồ cũng không đối Vương công tử làm chuyện gì đáng sợ. Cho nên Vương công tử bình thường đều chờ Thẩm Lãng đi rồi, nên muốn làm gì vẫn cứ làm. (vương công tử sợ làm trực tiếp chống anh Lãng bị xúc, đợi ảnh đi rồi tự do công tác. Bất quá sau này xong chuyện rồi, lỡ sự rồi, anh Lãng cũng im luôn đâu có truy cứu ~ tiểu Liên Hoa quen thói rồi ~ sau này nhất định sẽ biết uy phong lẫm liệt nói 1 ko 2 của đại hiệp =]]z)

Sau lưng Thẩm Lãng vừa mới ra cửa, Vương công tử chân trước liền giẫm nát cánh cửa trước đi.

Bởi vậy, bị Thẩm Lãng ôm kéo lại cũng là chuyện đương nhiên.

Thẩm Lãng nhíu mày nhìn hắn, phi thường không hài lòng hỏi: “Ngươi đi ra ngoài cũng được thôi, tại sao không chuẩn bị diện cụ đeo vào?” (diện cụ: mặt nạ)

Vương Liên Hoa cười hì hì nói: “Trời nóng quá, ta sợ ủ rôm dài trên mặt.” (trước không sợ, giờ lại sợ, tiểu Liên Hoa muốn ăn đánh =]])

Thẩm Lãng nghĩ có phần muốn đánh hắn, lại có điểm luyến tiếc.

Vương Liên Hoa nhìn bộ dáng này của y, càng tỏ ra thích ý, cuồng tiếu nói: “Ngươi cũng không phải sợ thời điểm không có ngươi, người nọ liền tới cửa đoạt ta làm áp trại tướng công đi.”

Hắn lúc này cư nhiên đem một cái việc cực hoang đường ra làm chuyện cười, tái tưởng tượng Thẩm Lãng đối việc này ngây ngốc đến ly kỳ, làm hắn càng nói càng cảm thấy được buồn cười, cười đến thiếu chút nữa khom cả thắt lưng đi, lại cũng chưa chú ý tới sắc mặt Thẩm Lãng đã muốn đen như tro đáy nồi.

Thẩm Lãng lạnh lùng thốt: “Một khi đã như vậy, thỉnh Vương công tử cứ đi.”

Vương Liên Hoa nhảy lên ngựa, nhưng ngựa lại là Thẩm Lãng hiểu rõ. Tái đắc ý dào dạt mà giơ roi, lòng tràn đầy ý niệm dự định bỏ lại Thẩm Lãng giục ngựa mà đi.

Không ngờ roi vẫy lên bị nắm lại nằm trong tay y, người của hắn cũng bị tay còn lại của người nọ cuốn lấy.

Vương Liên Hoa rất không cao hứng: “Thẩm Lãng, ngựa vốn là có nhiều, ngươi vì cái gì cùng với ta tranh đoạt?”

Thẩm Lãng cười nói: “Ngựa rõ ràng là của tại hạ, tại hạ cũng chưa có cho Vương công tử cưỡi a.”

Y nắm tay vẫy roi của Vương Liên Hoa giương lên, lực đạo dĩ nhiên cực đại, ngựa kia ăn đau, tung bốn vó vừa được khai thông chạy như điên, đảo mắt một cái đã ở hơn trăm trượng.

Vương Liên Hoa cảm thấy được lúc này lại xuống ngựa đi bộ trở về trong đầu liền dẫn đến có phần ngu ngốc, hơn nữa tay Thẩm Lãng gắt gao kẹp chặt ở bên thắt lưng hắn, muốn giãy chỉ sợ còn phải lãng phí khí lực đánh một trận.

Còn có chính là, Vương công tử rốt cục phát hiện Thẩm Lãng hình như thật sự có chút sinh khí, vì thế cảm thấy rằng vẫn là tạm thời nhẫn nhục chịu đựng một chút so ra tốt hơn.

Nhưng hắn lập tức phát hiện ra sự tình có điểm không thích hợp.

Không chỉ là không thích hợp, hơn nữa lại còn rất là không thích hợp.

Chính là Thẩm Lãng sau khi buông tay chấp roi của hắn, liền đưa tay đặt vào một nơi rất là không nên đặt vào.

Chính là ngực hắn.

Hơn nữa càng khiến người tức giận là, hai điểm ở trước ngực chính mình bị ngón tay thô ráp của y đùa hạ, rất không biết xấu hổ mà dựng lên, thậm chí ngay cả cái chỗ kia cũng có xu thế ngẩng đầu.

Vương Liên Hoa một tay chấp roi, một tay chấp cương, nhất thời không biết nên buông cái nào ra mà phản kháng cái tay kia của y. Nhịn không được thốt lên: “Thẩm Lãng, ngươi……” (nan giải quá ~ bỏ cái nào giờ =]]z)

Thẩm Lãng lại kề sát vào tai hắn, cười nhẹ nói: “Vương công tử, gọi tại hạ có chuyện gì?” Trong miệng y hơi thở ẩm ướt mà ấm áp, thổi trúng cái tai hắn liền sinh ngứa. Vương Liên Hoa vốn đang nghĩ Thẩm Lãng không cần kề sát như vậy nói chuyện, nhưng hắn lập tức phát hiện chuyện này là tất yếu. Chính là Thẩm Lãng đầu lưỡi cư nhiên lập tức luồn vào bên trong lỗ tai hắn, còn ngứa hơn lúc nãy gấp trăm lần.

Lại càng kinh hãi hơn chính là, Thẩm Lãng tay kia chậm rãi đi xuống hạ thân luồn vào trong đan y hắn, nhẹ nhàng mà cầm cái vật kia. (đan y: áo đơn)

Vương Liên Hoa liên tục run run nhỏm dậy.

Sau lưng hắn sắc quỷ kia, một bên cắn nhẹ vành tai hắn, một bên cười: “Vương công tử, ngươi dây cương cần phải nắm vững chút, thực không nên để rớt xuống đi.”

Vương Liên Hoa đau nhức rất muốn mắng y một trận, sau đó liền đem y đi đánh thành đầu heo. Đáng hận chính là, câu đầu tiên phát ra được, lại cũng là một tiếng kiềm chế không được mà rên rỉ, tiếp theo là một câu khí tức mong manh: “Hiện tại …… Là ở trên đường lớn……”

Thẩm Lãng tiếp tục kề sát vào tai hắn, gằn từng tiếng mà giảng giải: “Nơi này là sơn đạo, không có ai.”

Cúc Nguyệt các chính là sơn trang cách biệt ở ngoại thành, chốn này vốn xa xôi, trên sơn đạo cũng thật là không ai.

Chính là hiện tại không ai cũng không có nghĩa là vĩnh viễn không có ai a! Nếu hắn Vương công tử thần thái như vậy bị người trông thấy, đủ để vinh quang mười tám đời tổ tông Vương gia mất mặt đi.

Thẩm Lãng tựa như có thể nhìn trộm tâm sự đơn thuần của hắn, trên tay động tác nhất thời nhanh hơn. Cảm giác thỏa mãn run rẩy theo tay Thẩm Lãng mà lan đến phía trên thân thể hắn, quả thực là không thể ngăn chặn khoái hoạt, mà lưng ngựa này lại luật động liên hồi truyền tới, Vương Liên Hoa đầu óc nhất thời trống rỗng, thậm chí trong miệng dừng không được tiếng rên rỉ, vòng eo cũng nhịn không được mà nhẹ nhàng vặn vẹo nhỏm dậy.

“Thẩm Lãng, ta ……”

“Vương công tử, ngươi thế nào?” Sau lưng người nọ ngữ khí giống như vân đạm phong khinh.(lời nói nhẹ nhàng đạm mạc như mây gió)

Vương công tử bị người nọ nhanh chóng gắt gao ôm trụ, đào thoát không được, đành phải ở trong gió lưu lại một trận thở dốc tinh mịn.

Trong lòng cũng chính là không cam lòng, khẩu khí nhất thời có nửa phần ngạnh, cũng là chỉ có nửa phần, bởi vì nữa phần còn lại kia đều nằm trong tay Thẩm Lãng, cảm hóa giống như xuân thủy ôn nhuyễn.

“Thẩm Lãng, ngươi ……”

“Vương công tử, ta thì thế nào?” Mặt sau sức nóng người nọ giống như đã muốn bức hắn đến tận tứ chi huyết mạch, thanh âm phiêu miểu giống như ở thiên ngoại. (phiêu miểu: mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện; như có như không)

Trả lời Thẩm Lãng chính là một trận thút thít rên rỉ khóc.

Tuy là y ở phía sau, không nhìn thấy được tất cả biểu tình của hắn, nhưng lại biết gương mặt hắn hiện tại, nhất định giống như sắc hoa đào xinh đẹp, bởi vì ngay cả vành tai hắn, cùng với cổ, đều nổi lên có chút hồng nhạt.

Thẩm Lãng tay quả thực như là một cái vật kỳ dị sinh trưởng ở trên người hắn, giục ngựa tiếp tục lao nhanh đi, nghĩ tay y không cần nhanh đến vậy, liền sẽ khiến lòng người náo động, làm cho hắn dáng vẻ mất hết; nhưng khi tay y thật sự chậm lại, thân thể hắn tựa như trống rỗng mà đáng sợ, giống như ngay cả cốt tủy hắn đều bị treo ở trên cái tay kia, chỉ có y động, sinh mệnh hắn mới lưu động.

Bốn phía quang ảnh giống như cực nhanh, người đang ở thế gian, không biết này là chạng vạng hay đêm.

Vương Liên Hoa dưới thân một mảnh ẩm ướt, Thẩm Lãng lại nắm chặt chỗ của kia hắn, làm cho hắn phóng thích không được. Đã muốn nhịn không được mà mở miệng cầu xin: “Thẩm Lãng ……”

Thẩm Lãng mẫn tuệ sâu sắc mà bắt được ý nghĩ của hắn, nhưng cũng không hướng đến chỗ hắn muốn tới.

Tay kia của y linh hoạt mà xâm nhập vào thân dưới của hắn, giải khai đồn biện, một ngón tay vừa nhanh vừa chuẩn mà đâm vào bên trong thân thể hắn. (đồn biện: cánh mông =]])

Vương Liên Hoa thiếu chút nữa kinh hô lên, Thẩm Lãng lại cười nhẹ một tiếng: “Vương công tử, ngươi hãy nhìn cho rõ ràng hiện tại đang ở nơi nào, nếu không nắm chặt dây cương, chúng ta hai người chỉ sợ phải táng thân ở nơi này.” (táng thân: chôn thây.) (ô ô… anh Lãng đã vô sĩ mà còn lì….)

Vương Liên Hoa lúc này mới nhìn rõ ràng, cũng đã là đi tới bàn sơn tiểu đạo (đường nhỏ ngoằn nghèo trên núi), một bên là vách núi, bên kia chính là đoạn nhai (bờ vực) vô che vô chắn.

Tuy nói đường lộ không quá chật hẹp, nhưng nếu lúc này lập tức ngã xuống, cơ hội còn sống chỉ sợ cũng không phải quá lớn.

Phía sau người kia cố tình động thủ, một bàn tay cầm lấy dục vọng hắn, tay còn lại, ngón tay cư nhiên di chuyển bên trong thân thể hắn, hoàn toàn vẫn chưa có ý hướng lên.

Vương Liên Hoa da đầu đều đã choáng váng.

Hắn thực là loại người yêu quý tánh mạng chính mình, nhưng nhìn qua Thẩm Lãng lại hoàn toàn giống như không sợ chết.

Hắn làm sao còn dám phân tâm, đành phải moi tất cả thần chí còn trong thân thể ra, khống chế hướng đi. (thần chí: tinh thần ý chí)

Cũng do tập trung tinh thần quá độ, mà phía dưới từng đợt từng đợt sóng kích thích càng phát ra rõ ràng, từ dưới lên trên xỏ xuyên qua thân thể hắn.

Thẩm Lãng ngón tay động tác kỳ thật dị thường nhẹ.

Nhẹ thật nhẹ, cũng rất chuẩn. Tay luôn sát bên nơi đó trong cơ thể hắn, phía sau cảm giác tê dại khó có thể hình dung cùng phía trước dục vọng không thể phóng thích hợp vào nhau cùng một lúc giống như thiêu đốt. Giữa thời điểm ngón tay thứ hai của Thẩm Lãng sáp nhập, thân thể hắn quả thực giống như khát cầu mà nuốt lấy y.

Vương Liên Hoa cảm giác được phản ứng chính mình thực đáng xấu hổ, vì thế cố gắng ổn định thân thể, nhưng thân thể hắn lại nằm ở trên tay y không thể giãy dụa.

Tay Thẩm Lãng không hề động, là do ngựa động, mang theo thân thể hắn khởi lên xuống rơi vào, một chút lại một chút va chạm.

Ngón tay thứ ba rốt cục cũng len vào lúc ý thức Vương Liên Hoa đã muốn là một mảnh mơ hồ. Khoái cảm cùng sợ hãi cực độ trộn lẫn vào nhau cùng một lúc, hắn nghĩ không ra đến tột cùng kia là cái tư vị gì.

Cũng không nhớ rõ thời điểm nào tay hắn buông dây cương ra, chính là trong nháy mắt lúc buông ra nhìn thấy đoạn cảnh vật dưới đáy vực liền kinh hãi, giống như sẽ chết một cách tịch mịch cùng yên tĩnh.

Cái tay chấp trụ hắn ở phía trước trong nháy mắt buông ra, nắm chặt lấy dây cương trên lưng ngựa.

Tay đặt ở dưới hạ thân hắn cũng theo trong thân thể rời đi, gắt gao đỡ thắt lưng hắn.

Thủ hạ cực nhanh chóng.

Vì vậy hạ thân hắn liền được thả lỏng, chất lỏng ấm áp kia trong nháy mắt mạnh tuôn ra, cả thân người hắn tựa như tan ra trong lòng ngực y.

Thẩm Lãng thở dài một tiếng, dừng lại ngựa, sau đó đem hắn bế xuống dưới.

“Không phải sợ, sơn đạo đã đi qua rồi.”

Thẩm Lãng đem ngựa cột ở trên cây, sau đó cởi áo khoác chính mình đặt xuống trước, mới đem Vương Liên Hoa nhẹ nhàng thả lên.

Vương Liên Hoa cảm giác được rất không tốt.

Bởi vì chất lỏng kia đã muốn hoàn toàn lộng ướt cả hạ thân, hắn thực cảm thấy ghét chính mình giống cái tiểu bằng hữu niệu khố. Nhưng Thẩm Lãng cũng không để cho hắn duy trì cái loại sự tình nhàm chán này lâu hơn, y rõ ràng dứt khoát đem cả y phục hắn cởi xuống. (niệu khố: tè dầm =]]z)

Trên đùi hắn vẫn đang là một mảnh dính ướt, một cái nhuận hoạt (bôi trơn) dược tự nhiên. Phía sau hắn cũng đã muốn khuếch trương đầy đủ, Thẩm Lãng liền đem cái giống như hung khí kia, mang cả loại chất lỏng trơn nhẵn vào trong thân thể hắn.

Âu yếm trên lưng ngựa tuy rằng khiên hồn nhiếp phách, cùng ôn như hiện tại xuất ra, quả thực tựa như một hồi hình phạt. (Khiên hồn nhiếp phách: dắt hồn đoạt phách)

Tận tâm ôn tồn mà tiến vào, động tác cùng mức độ đều theo biểu tình biến hóa thân thể hắn mà đi vào trong, Vương Liên Hoa cảm thấy được thân thể của chính mình giống như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy thỏa mãn dị thường, trong ý nghĩ không hề cảm thấy thẹn, tâm cũng không có gì kháng cự. Không chỉ có thân thể rên rỉ mà còn do tâm muốn, khoái cảm quá độ làm cho rên xiết huyên náo cũng là theo lý thường phải làm.

Trước mắt giống như lại xuất hiện đoạn cảnh vật dưới đáy vực mới vừa rồi.

Trong lúc đó yêu cùng tử bất quá là một đường, chỉ có giờ phút này hoan nhạc vô pháp kháng cự.