Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 249




Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu biến về kích cỡ bình thường rất đáng yêu, ngây thơ vô hại. Lưỡi hồng thè ra liếm môi, mèo con màu trắng tai gập đáng yêu lười biếng ngáp một cái như không có chuyện gì xảy ra.

Mọi người ngơ ngẩn.

Chuyện này... Là sao?

Một con mèo... Sao có thể... Nuốt một nam nhân cao hai thước?

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu này trông chỉ cỡ hai bàn tay, bụng không phồng ra, làm sao nó nuốt được khổ người to như vậy? Không elx mèo con màu trắng tai gập đáng yêu là yêu ma? Yêu ma cao cấp?

Đinh Hạo cũng trợn mắt há hốc mồm.

Từ lần trước trong di tích thượng cổ tông môn mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nuốt hồn thể bóng sáng màu lam âm u luôn biểu hiện không bình thường, ủ rũ như ngủ đông. Đinh Hạo đoán mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đang tiêu hóa năng lượng từ hồn thể cường giả thượng cổ, sau khi tiêu hóa xong không chừng nó sẽ tiến hóa.

Đinh Hạo đã suy đoán đủ loại.

Ví dụ như thân hình mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tăng vọt, đầu mọc sừng, hắn thậm chí đoán khả năng lạ lùng như lưng nó mọc đôi cánh.

Điều duy nhất Đinh Hạo không nghĩ đến là mèo con màu trắng tai gập đáng yêu biến đầu to khủng bố một hơi nuốt một cao thủ nhất khiếu võ sĩ cảnh.

Cái quái gì đây?

Đinh Hạo thói quen mắng một câu:

- Ngươi có biết bẩn hay không? Thật buồn nôn, cái gì cũng ăn, không biết là không tốt cho tiêu hóa sao?

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu mở miệng nói:

- Meo, ngươi nói vậy ta mới thấy vị thịt người đúng là khó ăn.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu lắc đầu lại biến to ra, há mồm phun ra một đoàn sáng xanh.

Đó là nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình.

Nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình còn sống nhưng rất thảm, giáp đen bị loại chất lỏng bạc ăn mòn sạch, cơ chân, tay bị ăn mòn một chút. Nếu không nhờ đấu khí hộ thể chắc nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình đã sớm bị dịch dạ dày của mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tiêu hóa thành bãi chất lỏng.

Nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình bị hù sợ, thần kinh gào thét:

- A a yêu ma... Yêu ma!

Nhưng không ai quan tâm đến nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình.

Ánh mắt mọi người tập trung vào mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.

Đinh Hạo đứng ngây như phỗng.

Cái quỷ gì đây?

Sao... Ta vừa rồi... Nghe thấy... Con mèo... Đang nói chuyện?

Chết tiệt, nó thành tinh rồi sao?

Kiếm Tổ cười gian:

- Ha ha ha ha ha ha! Ta đã nói rồi, cái con này lai lịch không tầm thường, bây giờ ngươi đã biết rồi đi?

Kiếm Tổ nhìn Đinh Hạo giật mình ngây người thì rất làk hoái.

Đinh Hạo nhức đầu nói:

- Tại sao một con mèo bỗng dưng cái đầu to ra, biết nói chuyện? Cái này quá sức rồi đi?

- Ngu, ai nói nó là con mèo?

Đao Tổ cười trách:

- Lại nói nó nuốt hồn thể cường giả thượng cổ kia, dung hợp trí tuệ nên biết nói không khó khăn. Hì hì, Tiểu Đinh Tử, Đao Tiên Tử ta sớm nói rồi, ngươi rất may, thu được một vật nuôi hiếm thấy. Yên tâm, đây chỉ là bắt đầu, sau này còn có nhiều việc rung động, ha ha ha ha ha ha!

Tâm tình Đao Tổ rất tốt, hiếm khi không tự xưng lão nương.

Kiếm Tổ bắt được cơ hội mỉa mai:

- Chết tiệt, mấy chục vạn tuổi còn không biết ngượng tự xưng là tiên tử. Làm ơn đi, lão tử sắp ói hết cơm trong bao tử.

- Lão nương muốn, liên quan gì tiện tổ nhà ngươi?

Đao Tổ nổi giận:

- Lại nói mấy chục vạn năm ngươi không ăn cái gì lấy đâu ra cơm trong bụng? Thật giả dối!

Kiếm Tổ:

-...

Đinh Hạo:

-...

Nữ nhân quả nhiên là động vật không thể nói lý.

Đinh Hạo không yên tâm hỏi:

- Phải rồi, tiểu tử này chắc không phải là yêu ma cao cấp gì biến thành hình mèo con gạt người đi?

Hai lão quái vật đồng thanh kêu lên:

- Yên tâm đi, không phải yêu ma, ha ha ha ha ha ha!

Đinh Hạo yên lòng gật đầu, quay lại thấy mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đáng thương nhìn hắn.

Mặt Đinh Hạo đen như lọ nồi nói:

- Sau này không được ăn thịt người, quá bạo lực và dễ bị tiêu chảy.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu gật gà gật gù:

- Meo meo, ta cố gắng.

Đinh Hạo nhìn mắt mèo con màu trắng tai gập đáng yêu gian xảo, bỗng cảm thấy sau này khó thể quản lý nó.

Khi Đinh Hạo và mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nói chuyện thì mười bốn kỵ sĩ giáp đen còn lại teo tim, thừa dịp hắn không chú ý rón rén mang theo nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình bỏ chạy. Nhưng sao Đinh Hạo chịu bỏ qua cho họ?

- A? Bây giờ thì co vòi? Muốn chạy? Không kịp!

Đinh Hạo lắc người chặn đường đám kỵ sĩ giáp đen.

- Ha ha ha ha ha ha! Cướp bóc! Đứng tại chỗ không được nhúc nhích, ngươi, ngươi và ngươi, mau lên, trên người có huyền tinh thạch huyền khí gì không? Ngoan ngoãn giao ra hết cho bản miêu, không thì cắn chết các ngươi!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhảy tới nhảy lui trên vai Đinh Hạo.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nói rồi nhe răng lộ ra răng sữa sáng lấp lánh.

Một con mèo ăn cướp?

Trông buồn cười làm người ta thác loạn.

Khi đám kỵ sĩ giáp đen nhìn thấy nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình bị nuốt trọng thì chúng không cười nổi, cảm giác duy nhất là lạnh run. Kỵ sĩ giáp đen ngoan ngoãn đứng tại chỗ, sợ tiểu tông này mất hứng nuốt mình vào bụng.

Đối với thứ chưa biết luôn dễ khiến người sợ hãi.

Đinh Hạo trán nổi gân xanh.

Chuyện quái quỷ gì đây? Chúng ta là đệ tử danh môn sao có thể nói trắng trợn ăn cướp như thế? Thật mất phong độ. Nhưng... Được rồi, dù sao đám kỵ sĩ giáp đen không phải thứ tốt lành gì, cướp của bọn chúng xem như thay trời hành đạo.

Đinh Hạo bỗng thấy đang học xấu theo mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.

Kỵ sĩ giáp đen bị mèo con màu trắng tai gập đáng yêu hù sợ muốn chết, nếu bọn họ có huyền khí hay huyền tinh thạch thì còn cần trời lạnh đi tìm đám cỏ cướp bóc sao? Sẽ thua Đinh Hạo sao? Nhưng sợ mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nên đám cướp ngoan ngoãn móc ra thứ đáng giá nhất trên người.

- Ngân phiếu? Kim phiếu? Bạc vụn?

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu khều chiến lợi phẩm, rất là đại gia hét to:

- Huyền tinh thạch đâu? Huyền khí đâu? Thiên tài địa bảo đâu? Meo meo, dám lấy đồ bỏ ra lừa ta? Đáng ghét, cắn chết hết, cắn chết hết!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nói rồi nhe răng nhanh sắc bén ra, đầu có xu hướng trướng to.

Bùm!

Đám kỵ sĩ giáp đen sợ vỡ mật quỳ xuống, run cầm cập, mặt như đưa đám suýt nói một câu: Anh hùng, tha chúng ta đi, thật sự chỉ có bấy nhiêu...

- Cởi ra, cởi áo giáp ra, mau!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nổi khùng lên, mất trí gào thét:

- Các ngươi giấu báu vật trong quần áo đúng không? Cởi ra hểt, trần truồng!

Thế là trong gió rét căm căm một đám kỵ sĩ giáp đen ai oán cởi áo giáp, quần áo, run cầm cập như gà bị nhổ lông. Bao gồm nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình nửa hôn mê cũng bị thuộc hạ lột sạch.

Các thôn dân Thung Lũng thôn trên tường thành kiềm không được cười to.

Trán Đinh Hạo nổi gân xanh. Mèo con, ngươi muốn quậy cái gì đây?

- Đồ bỏ, đồ bỏ, đồ bỏ, hết thảy đều là rác rưởi!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhảy tới nhảy lui trong đống quần áo, hít hà như chó săn.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu không tìm được thứ mình tchíh, tức giận quát:

- A a a, một đám khốn kiếp, ta sẽ cắn chết các ngươi!

Đinh Hạo kiềm không được xách cổ mèo con màu trắng tai gập đáng yêu lên ném sang một bên.

Quá mất mặt.

Không lẽ mèo con màu trắng tai gập đáng yêu kiếp trước là ăn cướp đầu thai?