Đào Lý Bất Ngôn

Chương 148






Sau khi An Chi từ Bội thành trở về Boston, liền tiến vào giai đoạn học tập không biết ngày đêm, mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm mấy tiếng đồng hồ, buổi tối thức đêm xem tài liệu. Nàng đang chuẩn bị làm báo cáo, bận rộn đến mức thường xuyên đang nói điện thoại với Ngôn Hề liền ngủ mất.
Cuối tuần lúc Ngôn Hề tới thăm, nàng đã thức đêm ba ngày rồi, lúc nhìn thấy Ngôn Hề liền bật khóc.
Nàng muốn thuận lợi xin học cấp bậc sau tiến sĩ, nhất định phải càng thêm cố gắng mới được, áp lực càng lớn, đối với bản thân càng nghiêm khắc.
Ngôn Hề ôm lấy An Chi khuyên nhủ một hồi, nói An Chi đi tắm rửa, hai người đi ra ngoài ăn cơm, cũng không để An Chi thức đêm nữa, cùng nàng lên giường ngủ.
An Chi bình tĩnh một hồi, lại bắt đầu bật khóc.
"Thật là khó, lúc ấy tại sao ta muốn chọn hóa học? Nếu như ta không thể tốt nghiệp thì làm sao bây giờ? Ô..."
Ngôn Hề nhìn thấy dưới đôi mắt của nàng đều thâm quầng, gương mặt cũng nhỏ đi một vòng. Vừa đau lòng vừa buồn cười: "Được rồi được rồi, sẽ không đâu, trước tiên hảo hảo ngủ đi."
An Chi vùi mặt vào trong lòng nàng, còn thút tha thút thít mà nói: "Hiếm khi ngươi tới đây, ta cũng không có sức lực để hôn ngươi nữa."
Ngôn Hề cong cong đôi mắt: "Không sao, ta hôn ngươi là được rồi."
Đôi môi của nàng chạm vào An Chi, dịu dàng hôn An Chi, lòng ngực và nụ hôn của nàng có hương thơm đầy ma lực, có thể làm trôi đi mọi bất an và lo lắng. An Chi nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ say ở trong ngực của nàng.
Ngôn Hề ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng, đau lòng mà hôn lên trán của nàng, nói nhỏ: "Hảo hảo ngủ đi, tiểu Đào Đào."
Hôm sau lúc tỉnh lại thì An Chi đã đến phòng thí nghiệm rồi, để lại một tờ giấy nói là có làm bữa sáng cho nàng, còn vẽ lên đó một trái tim.
Ngôn Hề ôm lấy chăn mỉm cười, xem ra là đã khôi phục tinh thần rồi.
Buổi chiều lúc trở về quả nhiên tinh thần đã tốt lên rất nhiều, sắc mặt cũng sáng lên.
"Báo cáo không có vấn đề gì, ta được nghỉ, cùng ngươi." An Chi nói xin lỗi.
Ngôn Hề ôm lấy nàng hôn nàng, hai người đi ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn, trở về liền thân mật.
"Để ta, ngươi nghỉ ngơi đi, lão nhân gia." Đôi mắt hạnh của An Chi cười quyến rũ, giảo hoạt mà trượt tay vào trong quần áo của Ngôn Hề.
Đẩy nàng xuống giường, Ngôn Hề "Ai" một tiếng cười rộ lên, An Chi lập tức nằm sấp trên người nàng, vùi mặt đến trước ngực nàng cọ qua cọ lại.
Đôi mắt Ngôn Hề lấp lánh tràn đầy ý cười, kéo An Chi xuống, hôn nàng.
Đùa giỡn thì đùa giỡn, sau một cái hôn này hai người rất nhanh liền khó kìm lòng nổi. Ngôn Hề kéo y phục của nàng lên, hai người hôn môi vuốt ve lẫn nhau, trong không khí tản ra một hồi ngọt ngào kiều diễm.
Quần áo lả tả rơi xuống sàn nhà, đầu ngón tay An Chi khẽ run rẩy vuốt ve tấm lưng trơn bóng của Ngôn Hề, theo động tác của nàng mà phát ra tiếng rên khẽ giống như mèo con.
Đầu giường là ánh đèn vàng rực rỡ, làm hình ảnh quấn lấy nhau của các nàng chiếu lên bức tường tuyết trắng.
Hàng lông mi của An Chi dính bọt nước chớp chớp nhìn qua nữ nhân ở trên người nàng, ngón tay cũng trượt xuống vuốt ve người kia, nghe thấy người kia phát ra tiếng rên rỉ dễ chịu.
Lúc cả hai đạt đến cực hạn, Ngôn Hề tựa lên trán của nàng, thân mật nhẹ nhàng hôn nàng, ánh mắt dịu dàng ôn tình, An Chi ôm lấy Ngôn Hề thật chặt, tham lam ngửi ngửi hương vị trên thân thể Ngôn Hề.
Qua một lát sau, lại cảm thấy Ngôn Hề đang hôn nàng, ngón tay lần nữa trượt vào giữa hai chân nàng, An Chi bối rối một chút, mở mắt nhìn nàng, Ngôn Hề phủ lên đôi môi của nàng, nỉ non giữa đôi môi và hàm răng của nàng: "Lại thật nhiều ngày nữa sẽ không được nhìn thấy ngươi, không được hôn ngươi..."
Cả người An Chi hòa tan dưới cánh môi của nàng, còn có nhiệt độ cơ thể ám áp thơm ngát của nàng.
Hoàn mỹ, chân thật làm cho người ta cũng muốn rơi lệ.
Hai năm trước khi bước vào bậc sau tiến sĩ, An Chi bận đến mức cơ bản không có thời gian trở về Bội thành, Ngôn Hề tích lũy ngày nghỉ liền tới thăm nàng một chuyến. Hai năm gần đây, Ngôn Hề cố ý chuyển qua phát triển sau hậu trường, những tiết mục phát sóng vào giờ vàng cũng không qua tay nàng nữa, trong một thời gian dài không còn xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu, đa số là dẫn những chương trình đối thoại chính thống.
Nếu nàng không ở Bội thành thì chính là ở Boston, vẫn duy trì sở thích chụp hình, hơn nữa những tác phẩm dùng thư nặc danh gửi đi cũng nhận được những khen ngợi, có một tạp chí có chút tên tuổi mời bản thảo. Ở Boston nàng còn gặp được người có cùng sở thích, đã có một vài bằng hữu có thể trao đổi lẫn nhau. Thời gian ở Boston, nàng vừa chiếu cố An Chi, vừa chậm rãi thưởng thức thành phố này.
Nàng cảm thấy rất mãn nguyện, có thể cùng An Chi, lại không quấy rầy đến người kia.
Tâm tình vẫn luôn vui sướng ấm áp.
Thời gian tốt đẹp nhất là vào giai đoạn trung niên. Nàng cười khẽ, đương nhiên chẳng qua là trong nội tâm nghĩ như vậy, không có nữ nhân vào nguyện ý thừa nhận chính mình đang già đi, hơn nữa còn có một người trẻ tuổi xinh đẹp bầu bạn bên cạnh. Nói không khẩn trương không bất an là nói dối, lúc trước nàng nói với Ngôn Dĩ Đông nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần An Chi sẽ di tình biệt luyến, trên thực tế nàng không có lo lắng quá nhiều, tình nghĩa từ năm này qua tháng nọ của các nàng sẽ không dễ dàng biến chất như vậy.
Còn có An Chi cho nàng một loại cảm giác an toàn tự nhiên mà chắc chắn, thật giống như là trời cao giành riêng cho nàng vậy.
Nàng rốt cuộc đã tìm thấy một người yêu có thể làm bạn cả đời.
Đối với An Chi mà nói, hai năm học tiến sĩ cuối cùng, nàng gần như đều trải qua ở tronphòng thí nghiệm, một lần thất bại, một lần lại một lần thử lại, những báo cáo luận văn làm không xưể, còn có những áp lực kéo tới.
Thứ nàng nhớ rõ nhất chính là những lần thức đêm cùng cafe, sandwich, còn có cái ôm và nụ hôn của Ngôn Hề.
Đợi đến lúc mùa hè tiến đến, mùa tốt nghiệp của nàng cũng liền đến rồi.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của nàng. Tiêu Vũ Đồng, Ngôn Dĩ Tây, Liễu Y Y còn có Trần Mộ Tề cũng đã đến.
Sau khi Trần Mộ Tề biết được tình cảm của An Chi và Ngôn Hề, có một thời gian rất dài không thể tiếp nhận được, phải đi gặp bác sĩ tâm lý để được cố vấn, thực hiện mấy đợt trị liệu, cuối cùng hắn chỉ có thể tiếp nhận. Hắn mua cho An Chi một căn hộ trong khu nhà vừa mới khánh thành rất xinh đẹp và hiện đại ở trung tâm thành phố Boston, đã nhận nhà cầm được chìa khóa rồi.
Một đoàn người ngồi lại ký túc xá của An Chi một lúc, liền đứng dậy muốn tới buổi lễ của trường.
Những người khác đều ở dưới lầu chờ đợi các nàng, trong ký túc xá đã dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng rồi, những thứ đồ vật đã được chuyển sang nhà mới, lộ ra khoảng không trống trãi, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
An Chi mặc trang phục tiến sĩ màu đỏ, vẫn nhìn qua gian phòng.
Ngôn Hề cười hỏi: "Lại không nỡ rời đi sao?"
"Có một chút." An Chi nói khẽ.
Ngôn Hề phi thường chu đáo mà lưu lại một chút thời gian cá nhân cho nàng: "Ta xuống lầu chờ ngươi."
An Chi có chút lưu luyến tỉ mỉ quét mắt qua gian phòng. Gian ký túc xá này không chỉ cùng nàng vượt qua năm năm học ở trường, cũng là khởi điểm tình cảm của nàng và Ngôn Hề, có rất nhiều rất nhiều kỷ niệm quý giá.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế hay ngồi thường ngày, áo tiến sĩ rũ xuống bắp chân của nàng, bất tri bất giác nàng nhớ tới buổi sáng khi nàng chuẩn bị bước vào nhà trẻ, khi đó nàng còn rất nhỏ, chân còn không với tới mặt đất.
Thoáng một cái, nàng cũng đã tốt nghiệp tiến sĩ.
Cũng đã rất cao, đã có người yêu và sự nghiệp mà nàng yêu thích.
Sắp bước vào giai đoạn tiếp theo của nhân sinh.
An Chi chớp chớp hốc mắt ẩm ướt, hé miệng mỉm cười một chút, đứng lên đi ra ngoài, chậm rãi khép cửa lại.
Từ cầu thang đi xuống, lại mở cửa lớn ra, thế giới ngoài cửa từng điểm một mở ra trước mặt nàng, nàng nhìn thấy người nhà còn có người yêu của nàng, thân ảnh cao vút thanh tao, đoan trang diễm lệ lã lướt kia.
Trong mắt An Chi, nàng vẫn là bộ dạng như lần đầu gặp gỡ, tươi cười vui vẻ đến chói mắt.
Nghe thấy tiếng vang, nàng ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười dịu dàng với An Chi.
An Chi tràn ra một nụ cười ngọt ngào, sải bước chạy tới bên cạnh nàng.
-----oOo-----
Lại hoàn thành được thêm một truyện nữa.
Vẫn câu nói cũ: Rất vui được đồng hành cùng các bạn.
Đào lý bất ngôn là một bộ truyện rất xuất sắc, ít nhất là rất xuất sắc đối với mình. Cách kể cách dùng từ của tác giả làm cho mình cảm thấy mọi nhân vật trong truyện đều rất thật và rất đáng nhớ rất ấn tượng. 

Thậm chí nhân vật Tiểu Ngôn Dĩ Bắc chỉ xuất hiện trong vài dòng của chương cuối cùng cũng ấn tượng đến như vậy. Tác giả thể hiện tính cách cậu bé rất đáng yêu rất trong sáng qua những câu nói mang đầy tình yêu và sự bảo vệ dành cho em gái của mình rồi lại kết thúc bằng một câu 'hắn vĩnh viễn dừng lại ở 9 tuổi'. Rất dễ thương cũng rất xót xa. 
Mình thích cách viết của tác giả ở chỗ trong tất cả những sự đáng yêu đó những hạnh phúc đó còn có những nốt trầm rất nhẹ nhàng nhưng da diết. Những nốt trầm không chỉ đến từ 'cái sự ngược' hai nhân vật chính làm cho người đọc cảm thấy nặng nề mệt mỏi, mà là những nốt trầm len lỏi trong những mất mát xung quanh, cũng buồn nhưng nhẹ nhàng mà lắng động lại còn gần gũi nữa. Ông ngoại của An Chi, ông bà nội của Ngôn Hề, cả Tiểu Ngôn Dĩ Bắc nữa chỉ thoảng qua thôi nhưng chân thật và rất ấm áp.
Những bộ truyện xuất sắc như thế này hẳn là không dễ tìm thấy được, vậy nên nếu các bạn có tình cờ biết được những bộ truyện hay như vậy thì làm phiền các bạn giới thiệu cho mình với nhé. Rồi chúng ta sẽ lại có dịp tiếp tục đồng hành cùng nhau. 

Ngôn Hề có một 'đôi mắt cười' đặc biệt xinh đẹp, An Chi có một 'má lúm đồng tiền' đặc biệt đáng yêu. Hai đặc điểm làm cho mình cảm thấy đặc biệt ấn tượng, đặc biệt quen thuộc, đặc biệt gần gũi. Tạm biệt Ngôn Hề và An Chi.
Nếu các bạn đã đọc tới đây rồi thì xin lỗi vì mình đã lảm nhảm quá dài kekekeke.

Chúc các bạn tết Nguyên Đán bình an hạnh phúc.
Và hẹn gặp lại.