Đạo Quân

Chương 1020: Chắc là không cần rút lui nữa (1)




Chu Thanh trên xà nhà dần dần không còn động đậy, hai hàng nước mắt chảy xuống, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng. Nhớ đến khi nàng còn phong quang, Bệ hạ sủng ái đủ kiểu, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng phải nể mặt nàng ba phần. Đúng là xa hoa như mộng, chuyện xưa như sương khói.

Gã Thái giám dẫn đầu đưa mắt nhìn xà nhà, nói: “Để lại hai người, sau khi xác nhận đã tắt thở thì đến tìm ta. Những người còn lại theo ta đến nhà khác.” Dứt lời, gã ta vội vàng rời đi.

Qua một thời gian, rất nhiều xà ngang trong hậu cung phủ đầy thi thể, hoặc những thi thể sắc mặt bầm đen nằm trên sàn nhà.

Đứng trên gác cao trong cung, nghe tiếng cầu khẩn khóc lóc trong hậu cung, Chưởng môn Linh Kiếm sơn Mạnh Tuyên nhắm mắt, mặt không biểu tình. Đối với chuyện này, ông ta tuyệt không nhúng tay.

Cách đó không xa, Hoàng hậu nương nương dẫn theo một đám hậu cung giai lệ, sắc mặt ai nấy đều khó coi, bao gồm cả Hoàng hậu, đều bị hù dọa.

Ngay cả thị nữ bên cạnh Hoàng hậu cũng bị xử lý không ít. Ngoại trừ bốn thị nữ Hoàng hậu có thể mang theo, các nương nương còn lại, mỗi người chỉ có thể mang hai người. Những người còn lại đều được tiễn lên đường ngay trước mắt, hỏi sao các quý nhân không sợ hãi, không bị hù chết chứ.

Sau khi đã xử lý xong, một đám Thái giám rất nhanh tập trung đến một tòa đình viện để phục mệnh.

Ai ngờ, người vừa đến xong, một đám cấm quân đã bao vây, cung tên từ trên lầu bắn xuống như mưa. Đám Thái giám gào thảm ngã xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng, bao gồm những tên Thái giám đã ra tay với Chu Thanh trước đó.

Về sau, cấm quân lại tới bổ đao vào thi thể, một người cũng không buông tha.

Đại điện triều đình trống rỗng, chỉ có Thương Kiến Hùng đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ.

Đại tổng quản Điền Vũ bước vào, đến bên cạnh Thương Kiến Hùng, thấp giọng nói: “Các quý nhân đều đã lên đường. Những quý nhân nào vô lễ, nô tài cũng đã xử lý sạch sẽ. Bệ hạ, thời gian cũng không còn sớm, có thể hạ chỉ xuất phát.”

Cơ mặt Thương Kiến Hùng hơi nhúc nhích. Ông ta đứng dậy, bước xuống bậc thang, Điền Vũ đi đằng sau tùy hành.

Hai người vừa mới bước đến cửa đại điện, đã nghe bên ngoài có người hô to: “Tin chiến thắng, tin chiến thắng. Bệ hạ, tin chiến thắng.”

Chỉ thấy Đại tư mã Thương Vĩnh Trung quơ tin chiến thắng chạy như bay đến, ngay cả tư thái tối thiểu cũng không để ý, hốt hoảng chạy lên đài, thở hổn hển báo tin vui: “Bệ hạ, quân ta đại thắng. Hai triệu quân tinh nhuệ phòng thủ bờ sông của nước Tống đã bị tiêu diệt hoàn toàn.”

Lão ta vui đến phát khóc. Mẹ nó, Hoàng đế bảo lão ta suất lĩnh mười vạn đại quân thủ hộ kinh thành ngăn cản kẻ địch từ chết đến lết, lão ta không đồng ý cũng không được.

Nhưng thật sự không tìm được ai thích hợp hơn so với lão ta. Ai bảo lão ta là Đại tư mã nước Yến.

Để mất quốc đô là chuyện trước nay chưa từng có của Đại Yến, còn là chuyện nhục nhã vô cùng. Thương Kiến Hùng cần một tấm màn che, chọn tới chọn lui, chỉ có Thương Vĩnh Trung là thích hợp nhất. Lão ta vừa là thân vương hoàng thất, lại là Đại Tư Mã phụ trách quân sự của nước Yến.

Để Thương Vĩnh Trung ở lại kháng chiến, bất luận đối nội hay đối ngoại đều có thể bàn giao. Còn có ai thích hợp hơn so với lão ta chứ?

Đồng Mạch và Cao Kiến Thành đều hiểu tâm ý của hoàng đế, cùng nhau tiến cử Thương Vĩnh Trung. Thương Vĩnh Trung thiếu chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán, cũng thiếu điều hỏi thăm tổ tông của Đồng Mạch và Cao Kiến Thành. Nhưng ông ta cũng biết, hai người kia bất quá cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Quyền quyết định chân chính vẫn nằm trong tay hoàng đế.

Lão ta nào dám ở lại kháng chiến chứ? Như vậy chẳng khác nào muốn chết. Lão ta tìm đến Hoàng đế để từ chối, nhưng từ chối không được, bởi vì Thương Kiến Hùng không đồng ý.

Thương Kiến Hùng nói sẽ đảm bảo an toàn cho gia đình của lão ta, sẽ mang gia đình lão ta đi cùng, để lão ta không còn lo lắng, yên tâm mà giữ vững kinh thành. Nhưng Thương Vĩnh Trung nghe như thế nào cũng giống như Hoàng đế đang lấy vợ con lão ta ra làm con tin.

Thương Kiến Hùng còn nói, chỉ cần lão ta ở lại trấn thủ kinh thành, xem như lão ta đã lập công, lấy công chuộc tội, không truy cứu sai lầm lúc trước.

Hoàng đế đã nói đến như vậy, Thương Vĩnh Trung cũng hiểu, lão ta đã không còn đường lui. Lúc này, Hoàng đế giống như dã thú, nếu bị chọc giận sẽ ăn thịt người ngay.

Bất đắc dĩ, lão ta đành phải đồng ý, còn ổn định quân tâm của những người ở lại, nói với bọn họ rằng, có ta ở đây, không có gì phải sợ, viện quân chẳng mấy chốc sẽ đến...

Đây cũng là một trong những tác dụng của lão ta để Hoàng đế giữ lão ta lại trấn thủ.

Cũng không còn cách nào, Thương Kiến Hùng đã khống chế vợ con lão ta trước. Nếu lão ta dám không đồng ý, tác chiến sai lầm trước đó chính là cái cớ tốt nhất để tàn sát lão và gia đình lão ta.

Lúc này, lão ta vui mừng đến phát khóc, rốt cuộc cũng đã tránh thoát được một kiếp. Hai tay lão ta dâng tin chiến thắng, mời Thương Kiến Hùng ngự lãm.

Thương Kiến Hùng không có ý tiếp nhận, lặng lẽ nhìn lão ta: “Ngươi cảm thấy đây là tin chiến thắng mà quả nhân cần sao? Có thể khiến cho quân Tống lui binh sao? Đây là tin chiến thắng của Thương Triều Tông.”

Nhắc đến Thương Triều Tông, Thương Kiến Hùng nghiến răng nghiến lợi.

Trước đó, ông ta vẫn luôn ôm lấy hy vọng cuối cùng, nhưng khi đến cuối cùng, hy vọng đó đã hoàn toàn tan vỡ. Một trăm ngàn thiết kỵ binh của Thương Triều Tông vẫn một mực đồng hành với quân Tống.

Ông ta vẫn kiên trì, rốt cuộc cũng không thấy Thương Triều Tông có ý định tấn công quân Tống, khiến cho ông ta không thể không chạy khỏi Yến Kinh. Thương Triều Tông rõ ràng muốn ngồi nhìn Hoàng đế Đại Yến là ông ta bỏ nước mà chạy trốn.

Thương Triều Tông khiến ông ta hy vọng, nhưng rồi lại dập tắt hy vọng đó. Y đối với ông ta sao mà tàn nhẫn quá. Lúc này, ông ta thật sự hận Thương Triều Tông thấu xương!

Bốp! Thương Vĩnh Trung đưa tay vỗ trán, biết mình còn chưa nói rõ ràng, để Hoàng đế hiểu lầm, vội giải thích: “Bệ hạ, không những là hai triệu quân tinh nhuệ phòng thủ bờ sông của nước Tống bị tiêu diệt, mà còn bắt được sáu trăm ngàn tù binh. Mông Sơn Minh đã bắt sáu trăm ngàn quân tinh nhuệ của nước Tống làm tù binh. Có sáu trăm ngàn tù binh này, chúng ta đã có vốn đánh bạc. Bệ hạ, có nước nào lại không quan tâm đến sáu trăm ngàn quân tinh nhuệ của nước mình chứ? Có sáu trăm ngàn tù binh trong tay, quân Tống nào dám tiến đánh kinh thành của chúng ta?”

Nghe xong, nét lạnh lùng trên gương mặt Thương Kiến Hùng hoàn toàn biến mất, ngay cả Điền Vũ cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Thương Kiến Hùng dường như không tin: “Hai quân giao chiến, lại là quân tinh nhuệ của nước Tống, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể bắt được sáu trăm ngàn tù binh?” Vừa nói, ông ta vừa giật lấy tin chiến thắng trong tay của đối phương để xem.

Thương Vĩnh Trung tặc lưỡi, nói: “Ai nói không phải, nhưng không thể không thừa nhận, cái tên tàn phế Mông Sơn Minh đánh trận đúng là rất có nghề. Sau khi công phá bờ sông, ông ta đã nắm đầu quân Tống quay tới quay lui đến hồ đồ, rơi vào cạm bẫy của ông ta. Ông ta đã phá đê, nhờ nước sông nhấn chìm quân Tống ở núi Quần La mà không cần tốn một binh một tốt, về sau bắt tù binh như nhặt hạt đậu, bắt được sáu trăm ngàn người, còn chiếm được lương thảo của quân Tống. Bệ hạ, bây giờ xem ra, trước đó Mông Sơn Minh kiên trì tấn công Tống như vậy không phải là không có nguyên nhân. Hóa ra đằng sau ẩn giấu độc thủ, đúng là lợi hại. Bây giờ có sáu trăm ngàn tù binh trong tay...”

“Câm miệng cho ta.” Thương Kiến Hùng nhướng mắt, trầm giọng nói: “Ngươi đứng bên nào?”

Điền Vũ bên cạnh cũng nhìn Thương Vĩnh Trung, phát hiện người này hơi bị cao hứng quá mức, ngay cả miệng của mình cũng không quản nổi.

Nhưng điều này cũng có thể hiểu. Lão ta đã có được cơ hội tránh thoát một kiếp.

“A...” Thương Vĩnh Trung sửng sốt, kịp phản ứng, đổ cả mồ hôi, thiếu chút nữa vả cho mình một bạt tai. Lão ta phát hiện mình đã vui mừng đến mức hồ đồ, lại nói mấy lời hay ho cho Thương Triều Tông, vội cúi đầu ngậm miệng.