Đạo Quân

Chương 1022: Tướng ở bên ngoài có thể không nhận quân mệnh




Bọn họ tiến đánh Yến Kinh, tất nhiên cũng muốn chú ý đến tình huống nội bộ của Yến Kinh, cho nên đã sớm thành lập liên lạc với Tiền Liên Thắng.

Sở dĩ Tiền Liên Thắng gửi tin tức hỏi thăm, thứ nhất La Chiếu là người chủ trì chiến sự, chắc chắn sẽ nắm được tình huống chiến đấu. Tiếp theo, người của La Chiếu đã đến gần Yến Kinh, khoảng cách gửi và nhận tin tức rất gần, có thể biết được tình huống chính xác trước tiên.

Thân là đại diện nước Tống chủ trì sự vụ tại nước Yến, hắn ta tất nhiên cũng phải tìm hiểu rõ sự việc, khi đó mới có thể cò kè mặc cả với nước Yến.

Đương nhiên, cùng một thời gian, Tiền Liên Thắng còn gửi tin tức về nước hỏi thăm, cũng xem như báo cáo tình huống. Chỉ là La Chiếu đang ở khá gần, cho nên đã nhận được tin tức của Tiền Liên Thắng trước tiên.

Đám người Văn Du đều lắc đầu. Bọn họ chỉ biết tình huống quân bảo vệ bờ sông bị chiến bại, trong thời gian ngắn còn chưa biết rõ Mông Sơn Minh bắt được bao nhiêu tù binh.

Nhưng có một điều có thể khẳng định, tù binh nhất định vẫn phải có. Dù sao cũng có nhiều người chiến bại như thế, sao có thể không có tù binh chứ? Còn về phần bao nhiêu, tạm thời chưa xác định được.

Chủ yếu là khi quân Tống bị đánh bại ở núi Quần La, phạm vi khá rộng, tù binh cũng là do người của Mông Sơn Minh bắt chung quanh núi Quần La, cũng không giam giữ cùng một chỗ. Người ngoài tạm thời còn chưa biết được số lượng thống kê tù binh, trừ phi có gián điệp bên trong trung tâm chỉ huy của Mông Sơn Minh.

Trên lưng ngựa tiến lên không phải là chỗ có thể bàn những chuyện này. La Chiếu ra hiệu tách ra khỏi đoàn, ngừng lại trên một khoảng đất bằng. Đám người Văn Du cũng đi theo ra ngoài.

Mọi người nhảy xuống ngựa. Tô Nguyên Bạch hỏi: “Sáu trăm ngàn? Quân Yến có thể bắt nhiều binh sĩ của chúng ta làm tù binh như vậy sao? Có lừa gạt gì bên trong hay không?”

La Chiếu lắc đầu: “Chắc không, tám chín phần mười là thật.”

Tô Nguyên Bạch kinh ngạc: “Tại sao lại có thể khẳng định như vậy?”

La Chiếu đáp: “Bọn họ yêu cầu đàm phán, cũng biết nhất định chúng ta sẽ xác minh lại, cũng không cần thiết phải giở trò lừa bịp. Chiến pháp bình thường rất khó bắt được nhiều tù binh như thế, nhưng Mông Sơn Minh dùng thủy công, đại quân bị nước cuốn đi, không cách nào tập kết lại để phản kích, cũng sẽ mất đi quân tâm và sĩ khí, bị bắt sáu trăm ngàn người không phải là không thể.”

Đây chính là điểm khác biệt giữa người hiểu chiến sự và không hiểu chiến sự. Chuyện mà người khác không thể hiểu được, gã ta vẫn có thể đưa ra phán đoán.

Gã ta vừa nói xong, tâm trạng mọi người có chút nặng nề, không nghĩ đến nước Yến lại có thể nắm trong tay vốn liếng đánh bạc như thế.

Đông Ứng Lai nói: “Đại đô đốc, nước Yến đang giữ sáu trăm ngàn binh sĩ nước Tống chúng ta làm con tin, sợ rằng chúng ta không cách nào ra tay với Yến Kinh được rồi.”

Đúng lúc này, một tướng phi ngựa đến: “Đại đô đốc, ý chỉ triều đình đến.”

Cái gọi là ý chỉ, chỉ là một văn kiện đưa tin khẩn cấp. Lúc này không phải là lúc có thể thường xuyên phái người ra chiến trận đường đường chính chính tuyên chỉ. Đại quân tác chiến, hết thảy đều giản lược.

La Chiếu xem qua ý chỉ, có chút trầm mặc, sau đó đưa cho những người khác.

Mọi người đều biết, không nằm ngoài sở liệu của La Chiếu, triều đình quả nhiên muốn bọn họ rút quân hồi kinh để chặn đánh đại quân Mông Sơn Minh.

Thường Phi nói: “Tin tức chúng ta truyền về đoán chừng còn đang trên đường.” Ý của ông ta là ý chỉ của triều đình đã đến trước.

La Chiếu nheo mắt nói: “Tin tức Tiền Liên Thắng truyền về kinh về việc nước Yến yêu cầu đàm phán hẳn cũng còn đang trên đường.”

Tô Nguyên Bạch nói: “Đại đô đốc, nếu quân Yến thật sự nắm giữ sáu trăm ngàn tù binh của chúng ta, nước Tống ta không thể nào ngồi yên không quan tâm, tiếp tục tiến quân đến Yến Kinh hoàn toàn không thích hợp, chi bằng tuân chỉ rút lui, cũng tránh cho ngươi vướng phải tội danh kháng chỉ.”

Gương mặt La Chiếu căng ra, gằn từng chữ: “Tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không nhận.”

Mọi người nhìn nhau, Đông Ứng Lai tiếp tục khuyên: “Đại đô đốc, tội gì phải khư khư cố chấp như thế? Ngài cũng biết trong triều bè lũ xu nịnh như thế nào. Chiến sự bất lợi vốn đã cho người ta có được cái cớ. Bây giờ ngài kháng chỉ, sợ là sẽ có không biết bao nhiêu người muốn bỏ đá xuống giếng. Chúng ta cũng chỉ vì tốt cho ngài mà thôi.”

La Chiếu thở dài: “Đã đánh đến nước này, ta có chết muôn lần cũng không xóa được hết tội. Những hậu quả đó, ta cũng không quan tâm nữa, muốn xử lý như thế nào cũng được. Ta không phải quan văn, cũng không cầu ổn thỏa, chỉ cần không có chuyện là có thể thực hiện. Ta là võ tướng, trên chiến trường có thể trộn lẫn sao? Cho nên, suy nghĩ của đám quan văn không cách nào chân chính hợp mưu với tướng sĩ sa trường như chúng ta. Rút lui? Bây giờ làm sao mà rút lui? Nếu thế cục trên chiến trường đang có lợi cho nước Yến, vì sao nước Yến lại còn muốn đàm phán với Đại Tống chúng ta? Đơn giản, bởi vì đại quân ta uy hiếp Yến Kinh, bọn họ không thể không đàm phán!”

“Hiện tại rút lui mới thật sự muốn chết! Một khi uy hiếp của Yến Kinh được giải trừ, ngươi cảm thấy đối phương cần thiết phải đàm phán với chúng ta sao?”

Một câu điểm trúng điểm mấu chốt, khiến cả đám đều ngưng trọng.

“Kết quả đàm phán có thể giải quyết được bao nhiêu? Có cơ hội tiêu diệt ba triệu quân chủ lực nước Tống, là quân địch ai mà không đỏ mắt chứ. Nếu ta là Mông Sơn Minh, một khi uy hiếp của Yến Kinh được giải trừ, ý chỉ của triều đình hoàn toàn có thể coi như đánh rắm, tất sẽ vạch mặt. Quân Tống chúng ta đừng hòng mơ tưởng đến việc có thể qua sông phía Đông một cách dễ dàng. Hao tổn cũng là lương thảo của chúng ta, bọn họ sẽ mài chết chúng ta.”

“Mười vạn thiết kỵ binh của Thương Triều Tông tới lui như gió, như chó sói nhìn chằm chằm chúng ta là có ý gì? Bọn họ đang tìm cơ hội tốt nhất để ra tay, muốn phối hợp với Mông Sơn Minh để đẩy ba triệu người của chúng ta vào chỗ chết.”

“Trong tay người ta đang nắm sáu trăm ngàn tù binh, còn trên tay chúng ta một phần vốn liếng dùng để đánh bạc cũng không có, cứ như vậy mà rút lui? Chúng ta còn có thể nói gì? Một khi uy hiếp của Yến Kinh được giải trừ, bọn họ buông tha cho chúng ta mới là lạ? Đến lúc đó, có cơ hội tiêu diệt chúng ta, cho dù Mông Sơn Minh kháng chỉ vạch mặt, Yến Kinh cũng sẽ mắt nhắm mắt mở. Đàm phán? Người ta lập tức quên sạch, với số lương thảo còn lại của chúng ta, chúng ta có thể quay lại uy hiếp Yến Kinh nữa hay không?”

“Cho nên, chúng ta không thể rút lui. Chỉ có nắm Yến Kinh trong tay mới có thể đàm phán. Huống chi, trước mắt triều đình còn chưa biết đang có sáu trăm ngàn người bên phía chúng ta rơi vào tay nước Yến. Tin tức của Tiền Liên Thắng còn chưa về đến triều đình, triều đình còn chưa biết chuyện đàm phán, cứ như vậy mà rút lui sao? Các người, ai có thể nói cho ta biết, làm sao mà rút lui?”

Kể một ngàn nói một vạn, gã ta vẫn đang tranh thủ sự ủng hộ của ba Đại Phái.

Bên trong sứ quán nước Tống trú đóng tại Yến Kinh, Tiền Liên Thắng đang lo lắng chờ tin tức đồng thời nhận được ý chỉ từ Tống Kinh truyền đến cùng một lúc với La Chiếu.

Ý của Tống Kinh yêu cầu hắn ta hòa đàm, với điều kiện nước Yến triệt binh khỏi cảnh nội nước Tống, nước Tống sẽ không tiến đánh Yến Kinh, đồng thời rút quân khỏi cảnh nội nước Yến.

Thật ra, đàm phán cũng không nói nước Tống muốn triệt binh. Nước Tống không có cách nào giống nước Yến vò đã mẻ không sợ rơi, không có khả năng bỏ mặc Mông Sơn Minh làm loạn bên trong cảnh nội nước Tống, huống chi là đem nước Tống đẩy đến tình trạng sinh tử tồn vong.

Mục đích của nước Tống là ôm hy vọng, cũng có thể hy vọng trợ giúp La Chiếu suất lĩnh ba trăm vạn đại quân thuận lợi lui về.

Trong tin tức không hề đề cập đến chuyện sáu trăm ngàn tù binh. Tiền Liên Thắng cảm thấy kỳ quái, triều đình vẫn chưa biết chuyện này hay là nước Yến đang nói hươu nói vượn? Bằng kinh nghiệm của hắn ta, triều đình nước Yến sẽ không dám đem chuyện này ra nói hươu nói vượn mới đúng.