Đạo Quân

Chương 1023: Tù binh, ta sẽ không để lại một tên! (1)




Cũng may mà khoảng cách giữa La Chiếu với hắn ta không xa, tin phản hồi của La Chiếu rất nhanh đã đến.

La Chiếu nói tình huống phức tạp, nhất thời còn chưa xác nhận được trong tay đối phương đang có sáu trăm ngàn tù binh hay không. Bên phía triều đình đoán chừng cũng không rõ, nhưng căn cứ vào phán đoán của gã ta đối với tình huống chiến sự, việc sáu trăm ngàn tù binh đó hoàn toàn có khả năng.

La Chiếu cũng nói rõ sẽ không tuân chỉ rút quân, bảo hắn ta lấy cớ nước Tống muốn xác minh chuyện sáu trăm ngàn tù binh, yêu cầu nước Yến phối hợp.

Làm như vậy cũng là để nước Tống có thể xác nhận lại tình huống tù binh, cũng là để ổn định triều đình nước Yến. Nếu chẳng may chuyện là thật, cũng tránh được nước Yến sẽ ra tay xử lý sáu trăm ngàn tù binh đó. Sau khi đại quân của gã ta vây khốn Yến Kinh, cũng có thể lấy cái đó làm vốn liếng đánh bạc cho nước Tống.

La Chiếu đã biểu hiện muốn kháng chỉ bất tuân, Tiền Liên Thắng bị buộc không thể không phối hợp. Huống chi, là người đàm phán, hắn ta cũng phải biết rõ tầm quan trọng của vốn liếng đánh bạc này. Cộng thêm việc phải xác minh lại có chuyện sáu trăm ngàn tù binh hay không, cũng không thể nước Yến nói cái gì thì phải là cái đó, chỉ có thể phối hợp với La Chiếu.

Tiền Liên Thắng đến phủ Đại Tư Không để gặp mặt Đồng Mạch. Chuyện đàm phán, Thương Kiến Hùng đã giao cho Đồng Mạch chủ trì.

Sau khi triều đình nước Tống nhận được tin tức nước Yến yêu cầu đàm phán, lúc này mới giật cả mình, mới biết được còn có chuyện sáu trăm ngàn tù binh, vội vàng phái tu sĩ đi xác minh, đồng thời gửi tin tức trở lại cho Tiền Liên Thắng, bảo hắn ta trước nghĩ biện pháp ổn định triều đình nước Yến.

......

Núi Quần La, sau chiến thắng thủy công, quân Yến nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày. Đợi đất khô ráo, tất cả mới chính thức xuất phát.

Nhận được tin tức của Mạnh Tuyên từ Yến Kinh, Cung Lâm Sách tiến vào quân trướng, thấy Mông Sơn Minh đang bố trí công việc với chư tướng, liền bước sang một bên chờ đợi.

Đợi tất cả xong xuôi, Cung Lâm Sách mới nói rõ ý đồ đến đây, nói triều đình chuẩn bị đem sáu trăm ngàn tù binh ra làm điều kiện đàm phán, yêu cầu không được đụng đến những tù binh đó.

Nghe xong, chư tướng đều xôn xao, ai nấy đều tức giận bất bình, kết quả phần lớn người đều bị Mông Sơn Minh đuổi ra ngoài.

Đợi người không có phận sự lui ra hết, Tô Khải vô cùng bất mãn nói: “Cung chưởng môn, thế cục bây giờ đang cực kỳ có lợi cho quân ta. Nước Yến cũng đã rách bươm, còn cái gì phải sợ nữa chứ? Bây giờ, nội bộ phòng thủ nước Tống đang trống rỗng, hẳn là nước Tống phải sợ mới đúng. Để bảo đảm Yến Kinh mà yêu cầu thả sáu trăm ngàn tinh nhuệ nước Tống ra, có khác gì nuôi hổ gây họa? Nhất định phải thừa thế đánh nước Tống tàn phế mới dừng tay.”

Trương Hổ cũng bất mãn: “Quân Tống muốn tấn công thì cứ việc tấn công, quan tâm đến đám người Yến Kinh làm gì, chẳng lẽ họ có chân mà không biết chạy hay sao? Khi cần bọn họ ủng hộ thì không thấy đâu, khi giữ chân được cho bọn họ, bọn họ ngược lại còn nhanh hơn so với ai khác. Đánh đến chỗ này, huynh đệ của chúng ta cũng chết không ít, vất vả lắm mới xoay chuyển được thế cục. Bây giờ, nước Tống đối mặt với quân ta chính là dê đợi làm thịt. Chiến sự là nước Tống gây ra trước, há có thể tùy tiện buông tha. Lại còn đàm phán thả người, phải chuẩn bị rút quân, ta là người đầu tiên không đồng ý.”

Những người này vốn không cùng một bọn với triều đình. Yến Kinh chết hay sống, đối với bọn họ mà nói chẳng đáng quan tâm. Bảo bọn họ vì một Yến Kinh mà bỏ mất một cơ hội xả giận rất tốt, bọn họ đồng ý mới là chuyện lạ.

Sắc mặt Cung Lâm Sách trầm xuống, nhìn thì như bô bô oán trách, nhưng lại làm cho bản thân ông ta cảm nhận được cái gì gọi là kiêu binh hãn tướng.

Đám người này dám ở ngay trước mặt ông ta, không để triều đình đang được ba Đại Phái ủng hộ vào mắt, xét theo một trình độ nào đó, chính là không để ba Đại Phái vào mắt?

“Mới đánh thắng mấy trận đã bắt đầu không coi ai ra gì?” Cung Lâm Sách lạnh lùng vứt lại một câu, trong nháy mắt đã đè ép âm thanh bất mãn trong lều trướng.

Quân trướng lạnh ngắt như tờ. Tô Khải và Trương Hổ nhìn nhau, sau đó cùng nhìn sang Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn.

“Hai người các ngươi lui ra hết đi.” Mông Sơn Minh phất tay.

Trương Hổ và Tô Khải cùng nhau chắp tay lui xuống.

La Đại An và Lộ Tranh một trái một phải đứng sau xe lăn. Ánh mắt Mông Sơn Minh bắt đầu giằng co với ánh mắt của Cung Lâm Sách.

Cuối cùng, Cung Lâm Sách là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Mông soái, ta hiểu tâm trạng của mọi người, mặc dù quyết định của triều đình hơi mang tính cá nhân, nhưng cũng là tốt cho mọi người. Muốn nói xả giận, Mông soái ra lệnh cắt lỗ tai sáu trăm ngàn tù binh, có trả đám người này về, người nào mất đi lỗ tai, cũng đều là sự sỉ nhục đối với nước Tống, có thể nói là xả được giận rất nhiều. Đám người Trương Hổ đều là thuộc hạ cũ của ngài, bây giờ cũng vẫn là thuộc hạ của ngài. Bọn họ sẽ nghe theo lệnh của ngài, mong Mông soái giải thích cho bọn họ thông cảm.”

Mông Sơn Minh vẫn bình tĩnh, gằn từng chữ: “Tù binh, ta sẽ không để lại một tên.”

Hai mắt Cung Lâm Sách nheo lại: “Mông soái, xin hãy vì đại cục mà suy nghĩ. Nếu cứ tiếp tục đánh xuống, cũng chẳng có lợi cho nước Yến, chỉ lưỡng bại câu thương với nước Tống mà thôi, đồng thời cũng bất lợi với Nam châu. Có thể đàm phán cũng là chuyện tốt.”

Mông Sơn Minh nói: “Bây giờ vẫn còn chưa đến thời điểm đàm phán.”

Cung Lâm Sách “A” một tiếng. Mặc dù không đồng ý, nhưng vẫn khách sáo nói: “Nguyện nghe cao kiến của Mông soái.”

Mông Sơn Minh nói: “Đàm phán bây giờ? Muốn để cho La Chiếu suất lĩnh ba triệu quân chủ lực thuận lợi rút về nước Tống sao? Đồng thời trả sáu trăm ngàn tinh nhuệ kia cho nước Tống, Cung chưởng môn có nghĩ đến hậu quả sau này hay không?”

Lời vừa nói ra, giống như thức tỉnh được điều gì đó trong lòng Cung Lâm Sách, khiến ông ta vô thức cau mày lại.

Mông Sơn Minh tiếp tục nói: “Trả lại sáu trăm ngàn quân tinh nhuệ, lại để cho ba triệu quân chủ lực thuận lợi rút về, tổn thất của nước Tống thật ra không lớn, chẳng qua chỉ bị tổn thất trong tác chiến cục bộ mà thôi. Ta chinh chiến cả đời, đã từng giao thủ với nước Triệu, nước Hàn, nước Tống, biết rõ tầm quan trọng của quốc lực đối với tác chiến như thế nào. Trận chiến này, quốc lực của nước Tống vẫn còn, lại còn mạnh hơn Đại Yến nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể để dành chiến một trận. Nếu để cho nước Tống có đầy đủ tinh binh, đứng trên góc độ quân nhân nước Yến mà xem, đây chính là sự uy hiếp to lớn đối với Đại Yến, và ta không cho phép điều này xảy ra.”

“Cung chưởng môn, nước Tống hùng hổ mà đến, kết quả lại đem đá đập chân mình, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ từ bỏ ý đồ sao? Nhất là trong tình huống vẫn còn quốc lực và binh lực, bọn họ sẽ bỏ cuộc? Trong mắt của ta, nếu bọn họ đáp ứng điều kiện đàm phán của triều đình mà triệt binh, cũng chỉ là tình thế bức bách nhất thời, để vãn hồi thế cục bất lời mà tạm đưa ra quyết định rút lui. Quốc lực và binh lực tổn thất không lớn, vẫn còn mạnh hơn Đại Yến chúng ta nhiều, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ nuốt cục tức này, cúi đầu nhận thua với một Đại Yến thực lực kém hơn?”

“Một khi để bọn họ hoàn thành chiến lược tạm thời rút lui, một lần nữa ổn định bước chân, tất sẽ tấn công nước Yến chúng ta lần nữa. Đây không phải là phỏng đoán nhất thời, mà là tình huống của đang bày ra trước mắt của Đại Yến, bị bọn họ giày vò, trở nên quá yếu ớt, quá dễ bị bắt nạt, chẳng khác nào đứa bé ba tuổi. Nước Yến cung cấp lương thảo cho đại quân đã khó, còn không thừa cơ hội này đánh, về sau ngươi còn có thể đánh ai nữa chứ?”

“Một khi để nước Tống ngóc đầu trở lại, muốn một lần nữa tấn công bờ sông phía Đông sẽ rất khó, chẳng lẽ Cung chưởng môn cho rằng chúng ta sẽ còn có được cơ hội như thế?”