Đạo Quân

Chương 1025: Binh lâm thành hạ




Thì ra cái này là cố ý. Ngoại trừ chiến lược nói với Cung Lâm Sách trước đó, Mông Sơn Minh còn muốn cắt đứt đường lui của các binh sĩ tấn công nước Tống, bức bách các tướng sĩ anh dũng tử chiến.

Không ngờ sát phu cũng có thể trở thành một phương thức cổ vũ sĩ khí.

Hắn ta hiểu, phía sau có quá nhiều nguyên nhân như vậy, khó trách Mông soái không tiếc mang tiếng xấu, gây áp lực với ba Đại Phái cũng khăng khăng phải làm như vậy.

Đại quân rời khỏi núi Quần La, áp giải đám tù binh cùng đi theo. Tù binh phải gánh quân nhu của đại quân, có thể giải phóng được sức lực cho nhân mã nước Yến.

Nơi đã bị ngâm qua trong nước, mặc dù mặt đất đã khô lại không ít, nhưng ven đường vẫn còn đọng rất nhiều vũng bùn, đi lại hơi khó khăn một chút.

Tù binh gánh đồ, Mông Sơn Minh không muốn lãng phí lương thực trên người bọn họ, chỉ cấp cho ít nước canh để húp, thể lực không tốt lại còn phải gánh đồ nặng, tình huống khó khăn là có thể nghĩ.

Mà đám tù binh này, người nào cũng bị thương, mất đi một lỗ tai, gương mặt ai nấy đều có vết máu chảy xuôi.

Mặt đất đầy bùn khiến tốc độ đại quân tiến lên khá chậm.

“Đạo gia, Công Tôn Bố gửi tin đến, còn có Hầu tử mặt đỏ. Tin tức hai bên gần như đến đồng thời.”

Trong núi, Quản Phương Nghi lấy ra hai phong thư.

Ngưu Hữu Đạo xem của Công Tôn Bố trước, cũng không có gì khác, chỉ thông báo đại quân nước Yến ở núi Quần La đã xuất phát.

Về phần tin tức Viên Cương truyền đến, là chữ viết chỉ hai người quen thuộc, Ngưu Hữu Đạo lập tức biết đây chính là tin tức tuyệt mật.

Xem ra, Cao Kiến Thành ở Yến Kinh đã có câu trả lời.

Tin tức của Cao Kiến Thành đến muộn cũng có thể hiểu. Ngoại trừ việc cần phải giữ bí mật, hắn không thể để cho đám người Quản Phương Nghi biết hắn có liên quan đến Cao Kiến Thành. Tin của Cao Kiến Thành gửi về chỗ Viên Cương trước, đến chỗ hắn trễ cũng là chuyện bình thường.

Ngưu Hữu Đạo tập trung xem qua ý kiến của Cao Kiến Thành, rất đúng trọng tâm.

Trước tiên, Cao Kiến Thành nhắc đến chuyện Yến Kinh chuẩn bị đem sáu trăm ngàn tù binh làm vốn liếng đánh bạc, trước để cho Ngưu Hữu Đạo có cái mà đo đếm.

Về sau, Cao Kiến Thành cũng không nói sáu trăm ngàn tù binh đó có nên giết hay không, chỉ nói ra ý kiến để Ngưu Hữu Đạo có thể tham khảo.

Dù sao cũng có đến sáu trăm ngàn tù binh, giết một lượt sáu trăm ngàn người thì không nói, nhưng ảnh hưởng danh dự của Mông Sơn Minh là có thể nghĩ. Ít ra cái danh “cuồng sát nhân” là chạy không thoát.

Không giết, nuôi tốn lương thực hiển nhiên là không cần thiết, chi bằng đưa cho triều đình làm vốn đánh bạc.

Nếu muốn giết, cũng có thể giải thích. Tốt nhất đừng nên giết quá trực tiếp, sau khi đem ra làm vốn đánh bạc, giết sẽ phù hợp hơn.

Vốn đánh bạc này không chỉ dùng cho triều đình mà còn dùng cho Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh.

Ý của Cao Kiến Thành là, Mông Sơn Minh dùng thứ này để yêu cầu lương thảo từ quân Tống. Tin tức truyền về Tống Kinh, triều đình Tống Kinh tất sẽ chia thành hai phe để tranh luận. Một phe sẽ vì sáu trăm ngàn tinh nhuệ này mà đồng ý, phe còn lại sẽ từ chối.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, Yến Kinh lấy sáu trăm ngàn tù binh làm điều kiện yêu cầu quân Tống triệt binh kèm theo lương thảo. Tống Kinh chắc chắc sẽ ngại điều kiện của bọn họ quá hà khắc, cũng lo sau khi Mông Sơn Minh có được lương thảo sẽ như hổ thêm cánh. Một khi đổi ý sẽ gây nguy hiểm cho nước Tống. Bởi vậy, triều đình Tống Kinh sẽ không thể tránh khỏi việc có hai phe trở lên tranh luận với nhau.

Làm như vậy, chỗ tốt sẽ có mấy điểm.

Một khi sát phu, triều đình truy cứu, Mông Sơn Minh có thể vịn vào lương thảo không đủ để tố khổ, ngăn cản triều đình truy trách. Ai bảo bọn họ không được tiếp tế đủ lương thực, trong khi triều đình lại không cách nào cung cấp.

Một cái khác, Mông Sơn Minh có thể nói nước Tống không có thành ý, khiến ông ta nổi giận mà giết chết, nhiều ít cũng có thể làm tiêu tan ảnh hưởng trái chiều của việc sát phu, có thể đẩy trách nhiệm cho nước Tống, chỉ trích nước Tống không muốn cứu tù binh, làm yếu đi lòng người và sĩ khí quân Tống.

Chỗ tốt cuối cùng, một khi tù binh bị giết, những người chủ trương đồng ý cung cấp lương thực trong triều đình Tống Kinh sẽ chỉ trích những người không đồng ý, khiến cho sáu trăm ngàn tù binh bị ngộ sát, có thể khiến cho triều đình Tống Kinh tranh chấp, đấu đá nhau.

Ý của Cao Kiến Thành nói cho cùng, làm chuyện xấu cũng phải tìm lý do để biện minh mình không phải người xấu, còn phải tận lực thừa cơ hội tạo phiền phức cho đối thủ.

Sau khi xem xong ý kiến của Cao Kiến Thành, Ngưu Hữu Đạo nhếch miệng, phát hiện đúng là người đắm chìm trong triều đình quá lâu, một bụng toàn suy nghĩ xấu, phương diện này quả nhiên chơi rất mượt.

Ngưu Hữu Đạo vẫn là thái độ kia, không tất yếu, hắn sẽ không can thiệp vào chuyện trên chiến trường. Chuyện chuyên môn nên giao cho người chuyên nghiệp làm. Hắn chỉ chuyển ý kiến của Cao Kiến Thành cho Mông Sơn Minh.

Đương nhiên, hắn sẽ không để lộ bất cứ dấu hiệu nào hắn có liên quan đến Cao Kiến Thành, toàn bộ đều chuyển thành ý kiến của mình.

Hai bên cách nhau không xa. Công Tôn Bố rất nhanh nhận được thư của hắn, đem mật tín dịch ra, rồi giao cho Mông Sơn Minh.

Trên con đường đầy bùn, khi Mông Sơn Minh nhận được tin chính là lúc đang ngồi trong xe ngựa chậm rãi tiến lên. Tin là do Công Tôn Bố từ cửa sổ đưa cho La Đại An, còn Lộ Tranh thì trở thành xa phu khống chế xe ngựa.

Sau khi xem qua tin tức, Mông Sơn Minh vuốt râu lắc đầu, tặc lưỡi thở dài: “Đạo gia chính là Đạo gia, ngay cả miếu đường cũng muốn tranh thủ một tay.”

Ông thật sự bội phục Ngưu Hữu Đạo từ tận đáy lòng. Mặc dù ông ta đánh trận lợi hại, nhưng đối với chuyện triều đình, chẳng khác nào người ngoài, không quá am hiểu.

Nói chính xác, không phải ông ngu, mà là ông không quá coi trọng, cũng chẳng muốn dồn quá nhiều tinh lực để suy nghĩ. Tinh lực của con người có hạn, phân tán quá nhiều sẽ không cách nào tinh thông được một môn. Khi Ninh vương còn sống, ông chỉ tập trung tinh thần nghiên cứu đánh trận, còn chuyện trên triều đình, ông chẳng quan tâm, tất cả đều có Ninh vương đỡ hết. Bây giờ, ông lại càng chẳng có lý do gì phải quan tâm suy nghĩ của triều đình.

Còn Ngưu Hữu Đạo, từ đầu đến cuối, chuyện chiến sự chẳng có bất cứ trói buộc gì với hắn. Hắn chỉ cung cấp sự trợ giúp hữu ích, khiến cho Mông Sơn Minh cảm thấy rất dễ chịu, không giống như ba Đại Phái cứ thích chen chân vào.

Có người tài giỏi luôn ở đằng sau kịp thời hóa giải những nguy cơ, ông cảm thấy đây đúng là một chuyện may mắn.

Ví dụ như chuyện bình định trước đó, nguy cơ đến gần, Nam châu không có ai phát hiện ra, chỉ có Ngưu Hữu Đạo nhận ra triều đình đang định ra tay với Thương Triều Tông, lập tức điều mười vạn thiết kỵ sắp lâm vào kiếp nạn ra khỏi Nam châu, để Mông Sơn Minh ông suất lĩnh mười vạn thiết kỵ kịp thời thoát khỏi hiểm cảnh.

Để Thương Triều Tông một mình gặp nạn, lúc đó đối với người coi trọng tình cảm như Mông Sơn Minh khó mà tiếp nhận được. Mông Sơn Minh muốn dẫn người đi cứu, cũng là Ngưu Hữu Đạo phái người cản lại.

Chuyện cho đến bây giờ, ngẫm lại, xét theo một trình độ nào đó, chỉ cần Mông Sơn Minh và thực lực Nam châu vẫn còn, triều đình sẽ không dám làm gì Thương Triều Tông.

Xét theo một góc độ khác, Thương Triều Tông ở lại gánh chịu hậu quả, là chịu tội, chuyện giết Thi Thăng cũng xem như giảm nhẹ.

Nhìn tình huống lại một lần nữa, Ngưu Hữu Đạo là người lý trí và tỉnh táo nhất. Kết hợp với tình hình của Thương Triều Tông lúc đó, thậm chí có thể nói là lý trí đến đáng sợ.

Nếu không có Ngưu Hữu Đạo, hậu quả như thế nào là có thể tưởng tượng được. Lúc trước, hô hào muốn xuất binh cứu nước Yến cũng là bọn họ, nhưng bình định chướng ngại và đề phòng nguy hiểm khi xuất binh cho bọn họ lại là Ngưu Hữu Đạo. Nếu không có Ngưu Hữu Đạo đứng đằng sau ra tay, chỉ dựa vào chuyện Thương Triều Tông giết Thi Thăng, hậu quả cũng khó mà tưởng tượng, làm sao có được cục diện như bây giờ.