Đạo Quân

Chương 1028: Chôn sống!




Rốt cuộc đại quân đã ra khỏi khu đầm bùn, Trương Hổ ngồi trên toạ kỵ hoàn toàn thành một kẻ lội ruộng, ghìm cương ngựa quay đầu nhìn lại, chờ xe ngựa của Mông Sơn Minh bò lên khỏi vũng bùn.

Các tướng sĩ lần lượt bò lên được bờ đều sũng bùn toàn thân, phần lớn đều xắn ống quần, đeo giầy thối lên vai, ai nấy đều mệt mỏi rã rời.

Các tù binh phải cõng theo đồ quân nhu lại càng không chiun nổi. Ít nhất quân Yên còn được ăn no bụng, bọn họ chỉ được uống ít nước, lại bị cắt lỗ tai, giờ phải khiêng kéo vật nặng, đã kiệt sức rồi, có người vừa bò lên bờ đã nằm vật xuống không muốn nhúc nhích.

Đây là nguyên nhân Mông Sơn Minh tạm giữ bọn họ lại, hành quân qua những nơi ẩm ướt không tiện, giữ lại số tù binh này làm lao dịch!

Thấy có tù binh nằm xuống, quân Yên áp giải lập tức bước tới quần đấm cước đá, ép bọn họ phải bò lên.

Trương Hổ coi như không thấy màn trước mắt, chỉ chờ đón xe ngựa sau lưng.

Đón xe ngựa lên bờ, đưa sang một bên, Trương Hổ thăm dò hỏi Mông Sơn Minh trong xe qua cửa sổ: “Thực sự sẽ giao những tù binh này cho triều đình để làm vốn đàm phán sao?”

Sắc mặt Mông Sơn Minh không hề thay đổi, trả lời: “Báo cho các bộ, sau khi lên bờ, chôn sống ngay tại chỗ!”

“Chôn sống?” Trương Hổ kinh hãi.

Mông Sơn Minh chậm rãi nhắm mắt lại, không nói gì. Trương Hổ hiểu mình không nghe lầm, liền đi chấp hành.

Chôn sống đó!

Với Trương Hổ, muốn giết, không bằng giết thẳng luôn, không rõ vì sao Mông Sơn Minh lại nhất định phải dùng thủ đoạn đáng sợ như vậy. Nhưng lời của Mông Sơn Minh chính là quân lệnh!

Ra khỏi Quần La Sơn, các bộ nhận được quân lệnh của Mông Sơn Minh, lập tức tập trung tù binh lại, bức họ đi đào ra vô số các hố to, sau đó, đuổi họ xuống.

Tràng cảnh sau cùng vô cùng thê thảm, đếm không hết tù binh kêu rên cầu xin tha thứ.

Nhưgn tất cả đều nằm trong tính toán của Mông Sơn Minh.

Họ đều đã bị thương, không được ăn no, đi qua vùng bùn lầy đã tiêu hao rất nhiều thể lực, lại bị bức đào hố, đã không còn chịu nổi nữa rồi, tuy có đến năm sáu chục vạn tinh nhuệ nhưng đều bị Mông Sơn Minh bức đến sụp đổ rồi, dù có tập trung lại cũng không phản kháng được.

Quân sĩ quân Yên chỉ cần đá một cái, hoặc đẩy nhẹ một cái là họ rơi xuống hố. Xuống rồi, khó mà lên nổi.

Một đám quân Yên vây quanh hố to, dùng xẻng xúc đất dội xuống. Tiếng kêu trời trách đất trong hầm vang vọng cực kỳ bi thảm, người khoẻ một chút bò lên được liền bị cung tiễn thủ bắn ngã xuống.

Trời cao trong xanh, mặt trời rực rỡ trên cao xem chúng sinh như con sâu cái kiến, hoàn toàn thờ ơ với thảm kịch dưới kia.

Sau khi tất cả hố to được lấp đầy hết, đất trời hoàn toàn yên tĩnh, người bị chôn dưới đất không kêu gào được nữa, quân Yên trên mặt đất thấy một màn này dường như cũng không muốn nói chuyện.

Với những hung thủ này, màn này, cả đời khó quên!

Đương nhiên, cũng không phải giết sạch toàn bộ, Mông Sơn Minh giữ lại một vài người còn sống, còn cho bọn họ ăn no, để họ chứng kiến tất cả, thả về mật báo kèm truyền lời!

Những tù binh đại nạn không chết này gần như lộn nhào mà chạy. Ai nấy đều kinh hãi, đến chết cũng khó quên!



Kinh thành nước Tống, triều đình đang cãi lộn. Có trung lập, có nhao nhao đỏ mặt tía tai, vì Mông SƠn Minh đã đòi quá nhiều lương thực, tình hình không khác gì Cao Kiến Thành sở liệu.

Đối mặt với uy hiếp bị quân Yên đánh vào tận trong nhà, nước Tống đã muốn đưa ra hoà đàm, kết quả, thấy bên Kinh thành nước Yên chủ động đưa ra đàm phán, biết đại quân La Chiếu uy hiếp Kinh thành nước Yên đã có hiệu quả, ngay lập tức họ ra giá phải triệt binh kèm theo điều kiện xử Thương Triêu Tông cùng Mông Sơn Minh.

Nước Tống biết nước Yên sẽ không đồng ý. Bởi vì, hiện giờ triều đình nước Yên khó mà làm gì được Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh, nhưng chính vì vậy mới có thể tăng giá.

Đàm phán vốn là vậy. Mở miệng ra một cái giá thật đắt, rồi đơi giả trá, tranh thủ điều kiện có lợi sau khi hai bên dừng tay.

Dù sao thì, ai rút lui trước, rút lui trước bao xa, thả bù binh thế nào, thả trước nhiều hay ít cũng là vấn đề, không ai yên tâm về đối phương cả.

Ai ngờ, sau khi bên này đưa ra điều kiện, Mông Sơn Minh cũng đưa ra điều kiện hà khắc, đổi tù binh lấy một lượng lớn lương thảo.

Mông Sơn Minh suất lĩnh nhân mã uy hiếp nước Tống, nếu lại cho lương thảo sung túc, một khi ông ta xé rách thư hoà đàm, thì khó mà lường được hậu quả.

Thử hỏi triều đình nước Tống làm sao có thể đồng ý được? Nhưng nếu không đồng ý, họ lại lo lắng Mông Sơn Minh sẽ lấy cớ làm loạn.

Tiến thoái lưỡng nan, thử hỏi, triều đình nước Tống làm sao có thể không cãi lộn được? Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, nhao nhao không dứt, suốt hai ngày vẫn cãi nhau chuyện này.

Đúng lúc này, có tiếng hô bên ngoài: “Báo!”

Một thái giám vội vàng chạy vào như cha mẹ chết, trong điện yên tĩnh trở lại. Thái giám kia quỳ phục xuống, hai tay dâng tấu, khóc ròng ròng bẩm: “Bệ hạ, tiền phương gửi tấu báo khẩn cấp, lão tặc Mông Sơn Minh hung ác hạ độc thủ, sáu mươi vạn binh sĩ Đại Tống ta, ngoài trăm người truyền lời, đều bị lão tặc chôn sống hết!”

Tin vừa báo, người trong đại điện đều biến sắc, ai nấy đều kinh hãi vô cùng. Chôn sống? Mông Sơn Minh đã chôn sống hết sáu mươi vạn tinh nhuệ của nước Tống?

Hoàng đế nước Tống Mục Trác Chân ngồi trên cao tái mặt, run rẩy đứng dây, gian nan hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Tổng quản thái giám Cao Thông Hạ vội vàng lấy tấu báo trên tay thái giám kia.

Thái giám quỳ dưới đất ngẩng đầu rơi lệ thưa: “Bệ hạ, sáu mươi vạn binh sĩ Đại Tống ta đã bị lão tặc Mông Sơn Minh chôn sống! Lão tặc Mông Sơn Minh nói đã nhận được tin tức triều đình chúng ta đang tranh cãi chuyện lương thảo, không định cho lão. Lão tặc còn nói, quân Tống vẫn đang tới gần Kinh thành nước Yên, căn bản không có thành ý đàm phán, nói chúng ta lừa gạt lão, nói rằng, đã muốn đánh, lão sẽ tiếp. Lão nói, nước Tống đã không tiếc thương con cháu mình chết hay sống, lão cũng không cần phải khách khí nữa, liền hạ lệnh chôn sống hết sáu mươi vạn binh sĩ!”

Đương nhiên trên đây đều là cái cớ của Mông Sơn Minh thôi. Mông Sơn Minh làm theo nhắc nhở của Ngưu Hữu Đạo, chỉ có cái cớ quân Tống đang tới gần Kinh thành nước Yên là ông ta tự bổ sung vào.

Mông Sơn Minh nhận được tin quân Tống vẫn tới gần Kinh thành nước Yên làm sao chịu nhịn, lập tức nghĩ tới thêm ý này vào, công khai chỉ trích quân Tống không giữ chữ tín, chỉ trích nước Tống không có thành ý đàm phán, thực ra là đổ hết bô cứt lên đầu La Chiếu.

Mông Sơn Minh tin tưởng Hoàng đế và triều đình nước Tống sẽ không nhận trách nhiệm này, chỉ có thể do La Chiếu nhận!

La Chiếu đã tính toán muốn giữ Kinh thành nước Yên làm vốn đàm phán, Mông Sơn Minh tới giao thủ, há có thể cho y cái gì tốt.

Đều là tướng lĩnh dẫn quân tác chiến, đương nhiên ai nấy đều biết cái gì nguy hại lớn nhất. Đương nhiên là quân tâm bất ổn!

La Chiếu là thống soái quân Tống, chụp cái mũ không để ý đến sống chết của sáu mươi vạn quân Tống, có thể hình dung được hậu quả!

Hai nước giao chiến không từ thủ đoạn, Mông Sơn Minh sẽ không khách khí, ông ta cũng đang giết chết La Chiếu!

“Bệ hạ, La Chiếu hại nước mà! Đã lệnh cho y triệt binh hồi viên từ lâu, y lại kháng chỉ không theo, ỷ vào tay cầm binh quyền, khư khư cố chấp, bây giờ hại sáu mươi vạn tinh nhuệ Đại Tống ta bị chôn sống. La Chiếu là quốc tặc đó!” Có người cất tiếng đau buồn hô to. Vị này là người đầu tiên đề nghị La Chiếu triệt binh quay về, bây giờ rốt cuộc đã tìm được cơ hội chứng minh mình đúng.

Lập tức có quan võ giận dữ mắng to: “Nói hươu nói vượn! Rõ ràng đây là Mông Sơn Minh lấy cớ. Làm sao có thể mắc lừa?”

Triều đình lại hỗn loạn.

Mục Trấc Chân đứng trước bảo toạ cầm tấu chương xem kỹ, sắc mặt khó coi, hai tay run rẩy, chợt trừng mắt gầm lên: “Im miệng lại cho trẫm!”

Triều đình lập tức im bặt. Một lúc sau, Thừa tướng Tử Bình chắp tay đứng ra: “Bệ hạ, dù là lấy cớ hay gì, hành động lần này của Mông Sơn Minh chính là không xem hai nước đàm phán. Đã thấy rõ lão muốn làm gì rồi, nên lập tức triệu La Chiếu rút quân!”