Đạo Quân

Chương 1033: Tập Kích Lúc Nửa Đêm (2)




Nội tình và tiềm lực của một trong bảy đô thành lớn trong thiên hạ quả thật không thể khinh thường được!

Quân Tống bên ngoài thành cũng phát động đợt tấn công toàn diện khắp bốn phương tám hướng, lập tức khắp nơi trong kinh thành đều vang lên âm thành giết chóc vang trời!

Đội quân mà Thương Triêu Tông cầm đầu chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại, chỉ thấy xung quanh tường thành ánh lửa ngút trời, xa hơn một chút thì bốn phía đều tối đen như mực, căn bản không thể nhìn rõ tình hình, Thương Triêu Tông không dám mạo muội cho người đánh sâu vào trong.

Ca Miểu Thủy ở trên tường thành kéo lấy áo choàng, dẫn đầu một đội thái giám ra tay giết địch.

Dân chúng trong kinh thành trải qua một đêm trong sự lo âu thấp thỏm, không ai ngủ được.

Các đại thần như Đồng Mạch lo lắng hãi dùng ở chịu đựng bên cạnh Thương Kiến Hùng cả đêm, đám con trai đã trưởng thành của Thương Kiến Hùng đều theo thái tử dẫn dắt, mặc áo giáp cầm vũ khí canh giữ trong cung.

Các phi tử trong hậu cung đều nơm nớp lo sợ, có người còn sợ đến phát khóc, lo lắng sau khi thành bị phá, chưa bị quân địch làm gì đã sợ bị Hoàng Đế xử lí trước.

Hoàng Hậu thong thả đi ra đi vào căn phòng, trong hoàng cung, không ai có thể cởi áo tháo thắt lưng ra yên ổn đi ngủ được.

“Nương nương, hình như tiếng chém giết ngừng rồi!” Một thị nữ hô lên.

Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn về phía ánh nắng ban mai ló lên phía chân trời, nàng nhanh chóng phái một tên thái giám đi tìm hiểu tình hình.

Khi trời dần dần sáng lên, đội quân đánh nhau cả một đêm cũng mệt mỏi, bỏ lên trên bước tường thành cao vút khi đã phải cố sức rồi, tinh thần của binh sĩ mỏi mệt, không nên tấn công lần nữa, La Chiếu hạ lệnh thu binh.

Tu sĩ của nước Yến đang chém giết bên trong thành cũng không chịu nổi, đều bay vọt qua tường thành, quay trở về doanh trại của quân Tống, rút lui theo đại quân.

Trên tường thành, một lượng lớn thi thể chồng chất, có không ít thi thể dính phải khói lửa, tỏa ra mùi thối rất khó chịu.

Trang phục bị rách, tóc tai bù xù, Ca Miểu Thủy bị dính máu khắp người đã mất đi sự đoan trang vốn có, hắn ta đứng trên cửa chính phía đông, thu lại thanh kiếm trên tay, thay thành đại đao vịn vào mà đứng, nhìn quân địch rút lui như thủy triều, sát khí trong đôi mắt đã giết người đến đỏ lên khó mà biến mất.

Bản thân hắn ta cũng không biết đêm qua mình đã giết bao nhiêu người, sau khi giết đã quên luôn chuyện pháp lực với không pháp lực gì đó, chỉ cần không phải người phía mình, hắn ta sẽ gặp thì liền giết, đây là lần đầu tiên người yêu sạch sẽ như hắn ra tay giết nhiều người như thế.

Phía sau lưng hắn, một đám thái giám, ai ai cũng mệt mỏi không chịu nổi, đều kiệt sức rồi.

“Phủ lệnh, đại tổng quản bảo tiêu nhân đưa điểm tâm mà các nương nương ở hậu cung đích thân làm cho ngài.” Một gã thái giám quần áo sạch sẽ tránh khỏi những người đang khuôn vác thu thể, đi tới bên cạnh Ca Miểu Thủy, sau lưng gã là một đám thái giám được chọn đưa đồ tới.

Nhìn thấy thi thể chồng chất ở bên ngoài, còn cả mùi xác thối sau khi bị đốt cháy, khiến mấy tên thái giám vừa lên thành muốn nôn.

Ca Miểu Thủy đột nhiên quay đầu lại, trầm giọng nói: “Nô tài có tài đức gì, sao có thể ăn điểm tâm mà các chủ từ đích thân làm được?”

Tên thái giám kia thấy hắn như vậy, lập tức đỏ mắt quỳ xuống, gã biết người này thích sạch sẽ, không ngờ hiện giờ hắn ta lại chật vật như vậy, có thể thấy được tình hình chiến đấu thảm thiết đến mức nào, gã lau nước mắt nức nở nói: “Đại tổng quản nói, đây là tâm ý của các nương nương! Đại tổng làm muốn để các huynh đệ toàn lực giết địch sau khi an tâm hưởng dụng, ngài đừng phụ tâm ý các nương nương, cũng đừng để người bên ngoài coi thường người trong cung.”

Nếu đã là lời của Điền Vũ, Điền Vũ cũng là sư phụ của hắn ta, Ca Miểu Thủy trầm mặc.

Tên thái giám kia lập tức ngoắc tay, lệnh cho mọi người mang hộp thức ăn lại đây, mở hộp đồ ăn ra, gã cầm bằng hai tay, quỳ xuống đất dâng lên.

Ca Miểu Thủy vươn bàn tay dính đầy máu tươi ra, cầm lấy một miếng điểm tâm, đang định để vào trong miệng liền ngẩng đầu lên nhìn sang một hướng, chỉ thấy các tướng sĩ ở trên tường thành đều lẳng lặng nhìn sang bên này, dường như đều muốn nhìn đồ vật ở trong cung. Hắn ta trầm giọng từ từ nói: “Phân phát điểm tâm cho mọi người, để cho các tướng sĩ nếm thử một chút, nói cho mọi người, đây là tấm lòng của các nương nương.”

Sau khi tự mình mang binh ra trận giết địch, hắn ta mới thật sự cảm nhận được những tướng lĩnh trước kia mà mình nhìn thấy vì sao lại làm như vậy, bọn họ đều không phải là làm bộ làm tích, chỉ có trải qua rồi thì mới có thể hiểu được…

“Cả tòa thành mới có hai mươi vạn quân coi giữ, phân ra thủ ở tứ phía thì được bao nhiêu người? Ba trăm vạn quân của ta đồng thời tấn công từ tứ phía, sao lại mãi không tấn công được?” La Chiếu giận dữ quát chủ tưởng phụ trách tấn công cửa đông.

Vị chủ tướng kia dường như biết mình sẽ bị chất vấn, gọi một tiểu tướng dính máu khắp người ở phía sau mình lên, để hắn ta trả lời thay mình.

Tiểu tướng lau vết máu trên mặt, chắp tay nói: “Đại đô đốc, đâu chỉ có hai mươi vạn quân canh giữ, ta thấy còn hơn một trăm vạn ấy chứ, có rất nhiều người trẻ khỏe trong kinh thành mang người lên, còn có rất nhiều người thân thủ không tồi mặc đồ của gia nô đều là cao thủ một mình chọi mười. Ta liều chết đánh vào thành thì thấy, sau thành còn có rất nhiều người trẻ khỏe đứng chờ, một khi thiếu người liền lập tức lên thay thế, mạt tướng bị buộc phải xuống khỏi thành, ngã vào trong đám người, được mọi người đỡ được mới may mắn lấy lại được một cái mạng.”

La Chiếu ngẩng đầu lên nhìn về phía tường thành Yến Kinh cao ngất, ý thức được quyết tâm thề sống chết kháng cự của Yến Kinh đã lan khắp toàn thành, lần này đụng phải cục xương cứng rồi…

Sau khi biết được quân Tống tạm dừng tấn công quy mô lớn, phát hiện Yến Kinh mà bọn họ tự nhận là mục nát cũng không yếu đuối đến mức không chịu được một đòn như vậy, toàn bộ quan viên trong triều đình đều thở phào nhẹ nhõm.

Một vài người cố chống suốt đêm không chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng ngã xuống nghỉ ngơi rồi.

Quân Tống cần nghỉ ngơi chỉnh đốn, tạm dừng tấn công, trong thành cũng không phái người ra ngoài, nhân cơ hội sửa sang lại chiến hào ngoài thành, chiến hào đã bị thi thể lấp phẳng rồi.

Trong thành thì xử lí thi thể, chữa trị cho người bị thương đều được tiến hành đâu vào đấy.

Các loại thiết bị thủ thành bổ trợ được sắp xếp trên thành, nếu không đủ thì trực tiếp phá nhà dân để lấy nguyên liệu.

Người dân nghèo ngày thường còn khó được ăn no bụng đột nhiên phát hiện, trận chiến này ngược lại có vẻ không phải chuyện xấu, bỗng nhiên bọn họ có thể ăn no bụng.

Nói đến chuyện này còn phải cảm ơn Đồng Mạch, vì để trong thành không bị gây loạn, Đồng Mạch ép buộc những nhà giàu có nôn ra số lượng lớn lương thực tích trữ, kinh thành chính là nơi những nhà giàu có tập hợp, nghĩ cũng biết được thu hoạch được đến mức nào!

Người khác không biết rõ, vị Đại Tư Không này trong lòng biết rõ ràng nhà nào trong thành tích trữ bao nhiêu lương thực, trong bụng lão giống như có một quyển sổ sách vậy, túm nhà nào chuẩn nhà đấy!

Bình thường lão nhắm một mắt mở một mắt, lúc này đã liên quan đến chức vị của lão rồi, lão bất chấp rồi, trực tiếp gửi thư bảo người ta giao lương thực theo số lượng ra, dám nói nhiều thì lão trực tiếp phái người đến tìm và tịch thu, một khi tra ra lương thực, lấy tội danh có dã tâm giấu diếm, tư thông nước địch, tịch thu tài sản, giết cả nhà.

Số lượng lương thực ở trong kho lương tư gia và trong hầm đều bị lão lấy ra sạch sẽ.

Trải qua một đợt này, Thương Kiến Hùng lại phát hiện ra vấn đề lương thực mà ông ta lo lắng nhất căn bản lại là vấn đề không đáng lo nhất, chỉ cần có thể phòng thủ giữ vững thành, số lớn lương thực này cũng đủ để cả thành ăn trong vòng mấy tháng.

Đây vốn là chuyện tốt, lại khiến ông ta tức giận quá mức, lúc trước ông ta cho rằng chỉ có một phần ít người, lúc này mới phát hiện trong kinh thành quyền quý trước kia lại có nhiều người không muốn đền ơn nước nhà như vậy, lúc thu lương thực để xuất chinh người nào người nấy tố khổ lừa bịp ông ta, khiến lúc đó ông ta sầu muộn.