Đạo Quân

Chương 1038: Quân Tống Rút Lui (2)




“Bệ hạ, quân Tống lui rồi, thật sự lui rồi.”

Ngự thư phòng, Điền Vũ nhanh chân bước vào, vui sướng báo tin.

“Thật sự lui rồi sao?” Thương Kiến Hùng ngồi phía sau án vẫn có vẻ mặt nghi ngờ, hai mắt ông ta đã đỏ lên rồi, quanh mắt thành màu đen, tiều tụy không chịu được.

Trải qua mấy ngày này gọi là qua một ngày dài như một năm.

Đồng Mạch, Thương Vĩnh Trung và Cao Kiến Thành cũng không khá hơn là mấy, cũng là dáng vẻ tiều tụy không thể chịu nổi. Trong ngự thư phòng có đặc biệt chuẩn bị ghế cho ba người ngồi, lúc này ba người đã ngồi trong ngự thư phòng “nói chuyện phiếm” với Thương Kiến Hùng, lúc trước loại đãi ngộ có thể ngồi nói chuyện phiếm với hoàng thượng bất cứ lúc nào như thế này đúng là không có.

Trong cung còn chuẩn bị cả phòng ngủ bên cạnh ngự thư phòng cho ba vị, có thái giám trong cung hầu hạ.

Điền Vũ hưng phấn gật đầu nói: “Đã xác nhận rồi, xác nhận nhiều lần rồi, binh mã quân Tống đã cách xa tám trăm dặm ngoài kinh thành rồi, hẳn là sẽ không lừa đảo đâu, chắc sẽ không dễ dàng vòng lại lần nữa, hẳn là đã rút quân rồi!”

“Phù!” Thương Kiến Hùng chầm chậm đứng lên, thở ra một hơi rất dài, lại giống như trút được gánh nặng ngồi xuống, kích động không thôi nói: “Thật sự lui rồi, toàn bộ tướng sĩ Yến Kinh chúng ta dùng tính mạng cuối cùng cũng bảo vệ được cơ nghiệp của tổ tông rồi, bằng không quả nhân còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông đây?”

Ba vị đại thần cũng nhẹ nhàng thở ra, có điều Thương Vĩnh Trung cũng thấy có hơi kì lạ, nói: “Trên tay La Chiếu còn có đủ lực lượng, gã ta chạy đường xa như vậy đến đây, chỉ tấn công vài lần như vậy đã lui rồi, sao ta cảm thấy có gì đó không bình thường nhỉ?”

Cao Kiến Thành chần chừ nói: “Có phải chuyện Mông Sơn Minh thống lĩnh quân ta ở lãnh thổ nước Tống đốt thành, cướp giết, thậm chí liên tiếp tàn sát dân trong thành đã tạo cho La Chiếu áp lực quá lớn, khiến La Chiếu không thể không lui không?”

Các ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, bọn họ đều cảm thấy có thể là chuyện này.

Đồng Mạch chợt hỏi một câu: “Thương Triêu Tông thì sao? Vẫn đang dẫn người đi theo quân Tống à?”

Điền Vũ khom người xuống: “Đúng vậy, theo trinh thám báo cáo, Dung Thân Vương lần này không hề khách khí, dọc đường đi liên tục phát động tập kích quấy phá quân Tống, thậm chí còn cứng rắn tấn công quân Tống một lần!”

Đồng Mạch hừ lạnh một tiếng: “Lúc khổ chiến thủ thành, lúc cần bọn họ ra trận thì không phản ứng gì, đợi đến lúc quân Tống không còn lòng dạ chiến đấu nữa lại đến đó ra vẻ này nọ, lòng này đáng trách!”

Cao Kiến Thành và Thương Vĩnh Trung theo bản năng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy Đồng Mạnh nói lời này có chút không phân phải trái, ba trăm vạn đại quân của La Chiếu tập hợp ngoài thành Yến Kinh, lại tạo xong trận thế đầy vũ khí công thành rồi, mười vạn kị binh của Thương Triêu Tông kia có thiện chiến thế nào cũng không dám đối cứng, lúc binh mã tiên phong của quân Tống công thành, Thương Triêu Tông có ra quân, có dốc sức rồi.

Có điều hai người giương mắt nhìn dáng vẻ phẫn hận cực kì cuaer Thương Kiến Hùng, trong lòng hai người biết rõ cũng sẽ không đi tranh cãi với Đồng Mạch làm gì, bọn họ đều biết Đồng Mạch hận Ninh Vương gia đến thấu xương.

“Cho dù có nói thế nào, Yến Kinh cũng coi như được giữ vững rồi, toàn bộ tướng sĩ đã dùng hết sức lực!” Thương Kiến Hùng vừa nói vừa đứng lên, các loại cảm xúc lo âu đã biến mất rồi: “Các tướng sĩ và bách tính dùng mạng của mình chiến đấu, quả nhân sẽ không đối xử tệ bạc! Chương trình khao thưởng tướng sĩ, các người nghĩ đi. Còn bách tính… phát tiền phát lương thực, mỗi người một miếng kim tệ, mỗi người phát lương thực mười ngày, tính theo đầu người bách tính toàn thánh. Bách tính tham gia thủ thành nhân lên, thủ thành có công, có phần thưởng khác…”

Nghe thấy ông ta thao thao bất tuyệt, trong lòng Cao Kiến Thành tính toán một chút, ngoại trừ số lương thực vơ vét được lần này, lúc trước triều đình còn giấu một số lượng lớn, có thể dư dả ứng phó ban thưởng lấy lòng dân của bệ hạ lần này.

Ông ta có chút không thể không bội phục Đồng Mạch, mỗi lúc triều đình căng thẳng, Đồng Mạch luôn có thể giải quyết ưu phiền của triều đình, luôn có thể làm ra được tiền và lương thực, chuyện này thì ông ta tự nhận mình không sánh được.



Trấn thủ trong cung, Mạnh Tuyên đang ngồi khoanh chân trên các cao, mở hai mắt ra, hắn ta cũng nhận được tin tức giống với Thương Kiến Hùng.

“Nói là để bọn họ thủ bảy tám ngày, bây giờ mới thủ chưa bao lâu, quân Tống đã lui rồi, vị Mông soái kia đúng là liệu sự như thần trước cục diện cuộc chiến, không hổ là danh tướng một đời uy chấn thiên hạ! Hiện giờ xem ra, sách lược không gấp rút viên trợ Yến Kinh là đúng.” Mạnh Tuyên đứng lên, đi đến chỗ dựa lan can, khoanh tay lại, thở dài một tiếng.

Trưởng lão cũng vai vế ở bên cạnh nói: “Đúng vậy! Ta càng ngày càng tin tưởng vào các chiến lược liên tục của hắn ta rồi!”

Mạnh Tuyên gật đầu: “Thương Triêu Tông cũng bắt đầu gây sức ép dọc đường lên quân Tống rồi, dựa theo ý đồ của Mông Sơn Minh là muốn đánh tàn quân chủ lực của quân Tống. Xem ra số binh mã này đừng mong có thể thuận lợi quay về nước Tống. Không có tiếp viện của triều đình, có thể đánh trận được như vậy, thật là làm khó bọn họ quá rồi.”

Trưởng lão đứng cạnh hơi hơi gật đầu.

Cấp cao ba môn phái lớn có biết được chiến lược của Mông Sơn Minh, có điều đây là cơ mật cấp cao, bên này vẫn luôn giấu đám người Thương Kiến Hùng, cũng không có biện pháp để nói, ba phái lớn không thể nói rằng bản thân mình đang hi sinh lợi ích của Thương Kiến Hùng để bảo vệ lợi ích của bản thân mình được, may mắn là có thể giữ được Yến Kinh rồi!”

Biết tin Yến Kinh được giữ vững, hay tin quân Tống bị đánh lui, các quý nhân trong hậu cung mừng rỡ không thôi, không ít người ôm nhau mà khóc, vui đến phát khóc.

Hầu hết những người thút thít đều là các phi tử có địa vị không cao quý lắm, thậm chí thấp hơn đám bị xử lý trước đó. Một khi thành bị phá hủy là biết ngay người khó đảm bảo tính mạng trước hết là các nàng, Yến Kinh được giữ vững tương đương với tính mạng các nàng được giữ lại.

Phần sợ hãi kia, phần sợ sệt kia, rốt cuộc đã trôi qua.

Các nàng đã từng cho rằng có thể đi vào nơi này là vinh quang đến cực điểm.

Bây giờ các nàng xem như đã nhận thức sâu sắc, một khi bão táp bên ngoài tung hoành, bám vào tường cung nội các cao ngất, các nàng mới thấy không thể như ý mình, mình không khác gì cừu non đợi bị làm thịt.

...

"Quân Tống rút lui rồi..."

Trời cao đất rộng, đại quân liên doanh, bên ngoài lều dành cho chủ soái - Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn khẽ lẩm bẩm.

"Đúng vậy, rút lui, trước đó Mông soái chủ trương rất đúng, không đến bảy tám ngày chúng đã rút rồi." Cung Lâm Sách ở bên cạnh, xúc động tận đáy lòng. Hiện giờ ông ta vẫn chưa hiểu thấu quan hệ nhân quả trong đó, chỉ biết không thể không bội phục ánh mắt cay độc của vị lão tướng sa trường này, nắm được tình hình chiến trận quá chuẩn xác.

Mông Sơn Minh lại quan tâm một vấn đề khác, "Quân Tống công thành, tiêu hao bao nhiêu nhân mã?"

Cung Lâm Sách nhìn một chút tin tức trên tay từ kinh thành gửi đến, "Qua việc dọn dẹp thi thể, có thể nói số lượng khoảng 180.000 quân."

"180.000..." Mông Sơn Minh lại lẩm bẩm, trong mắt lóe lên một ít phiền muộn.

Quân Tống chỉ tổn thất 180.000 nhân mã mà đã rút lui, chưa đánh sụp Yến Kinh mà lui, kết quả này khiến ông quá thất vọng. Ông đoán chỉ cần lực lượng Yến Kinh chống cự đến mức cuối cùng, ít nhất cũng phải tổn hao trên 500.000 nhân mã quân Tống, nhưng theo như tin tức trước mắt lại cách rất xa mức mà ông muốn đạt được.

Tạm thời xem ra là bên này chiếm ưu thế, nhưng đối với nước Yến mà nói, thật sự đã đánh thắng sao?

Chỉ cần Yến Kinh còn tồn tại, quân Yến liều mạng tác chiến thế nào đi nữa cũng chỉ khiến nước Yến kéo dài hơi tàn mà thôi.

Đánh tới đánh lui đánh thắng một trận thì phải làm thế nào đây? Chính là làm cho càng nhiều con cháu nước Yến chịu chết không công, chính là khiến bách tính nước Yến trả giá oan uổng, không đáng bằng cách đổ máu đau đớn, hoàn toàn không thay đổi được điều gì.