Đạo Quân

Chương 1042: Uy Hiếp




Vù một tiếng, ở trong điện, từ trên kệ bên cạnh rút ra một thanh bảo kiếm, ngón cái sờ qua mũi kiếm, cảm nhận sự sắc bén của nó.

Đám người tưởng rằng ông ta rút kiếm liều mạng gì gì đó, ai ngờ ông ta đi tới chỗ cột trụ bằng đồng sáng bóng đằng trước, coi cột trụ đó như tấm gương, túm sợi râu trên miệng, giơ kiếm cắt đứt.

Sau đó còn khoa trương hơn, ở trước mặt mọi người tay cầm bảo kiếm đứng đối diện thổi mấy sợi râu đi, miệng còn nói lẩm bẩm: "Nếu như bình thường thì thừa tướng tuyệt đối không dám chọc Vạn Thú môn, thật sự là muốn bức thừa tướng vào đường cùng, vì tự vệ, thừa tướng chỉ sợ là cũng không lo được nhiều như vậy."

Phù! Thổi mấy sợi râu trên mũi kiếm: "Đương nhiên, thừa tướng cũng không có năng lực chống lại Vạn Thú môn, kể cả không thể chống lại thì cũng phải bảo vệ được mình chứ. Thừa tướng đổ, cũng không phải chỉ ảnh một mình thừa tướng, dưới thừa tướng là một đám người, bọn hắn vì lợi ích của mình thì không thể để cây đại thụ kia là thừa tướng ngã xuống, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để bảo vệ."

"Ví dụ như, Vạn Thú môn bên này có cây xanh um tùm, nhân mã địa phương xung quanh không có việc gì có thể chạy tới đây bắt mấy tên phản động các kiểu, không cẩn thận cũng có thể xảy ra cảnh cháy rừng, Đoán chừng mấy bọn trộm cướp cũng rất dễ dàng chạy qua bên này, nhân mã địa phương khó tránh khỏi muốn tận trung với cương vị, đến lúc đó nếu có quấy rầy mong rằng Vạn Thú môn đừng trách cứ, ta nghĩ Vạn Thú môn cũng sẽ không mặc kệ để chuyện phạm pháp hoành hành trên đất Đại Tống, nếu không thì chính là môn phái đang muốn chống đối triều đình, chống đối với toàn bộ môn phái tu hành ở nước Tống!"

"Tóm lại, nơi này, chuyện ở bên trên từ trước đến nay toàn là trò gian trá, bịp bợm mà thôi, uy vọng của thừa tướng trong triều vẫn còn thì có thể trói buộc lại, nếu thừa tướng không còn uy vọng thì cũng không biết người phía dưới sẽ làm ra chuyện hỗn loạn gì nữa. Đến lúc đó, Vạn Thú môn cũng sẽ vô cùng loạn, có vài người sẽ liên tục giày vò, giày vò đến khi tam đại phái hài lòng mới thôi! Hoặc có thể nói là giày vò Vạn Thú môn ở nước Tống không sống nổi nữa mới thôi. Nhưng Vạn Thú môn rời khỏi nước Tống thì còn có thể đi đâu? Thế lực nước nào sẽ cho phép vật khổng lồ là Vạn Thú môn có một chân trên địa bàn mình vậy?"

"Vạn Thú môn trao đổi mua bán với người trong thiên hạ, lo lắng đắc tội với nước Yến, vì sao lại không lo sợ sẽ đắc tội nước Tống? Vẫn là câu nói kia, nước Tống thua trận cũng không thể nào bị diệt được! Vạn Thú môn ở nước Tống nhiều năm, không có phạm vi thế lực của mình, còn có thể bảo đảm thanh tịnh không hỗn loạn, triều đình nước Tống hết lòng hết ý với Vạn Thú môn, thừa tướng đối với Vạn Thú môn cũng thế cũng tận lực. Bây giờ nước Tống gặp nạn, thừa tướng cũng lâm vào hoàn cảnh khó khăn, Vạn Thú môn lị không chịu giúp một tay, đạo lý kia đặt chỗ nào cũng không còn gì để nói, nếu thực như thế, cho dù là triều đình hay thừa tướng, dường như không cần thiết phải giữ lại phần tình nghĩa này."

"Hoàng đế bệ hạ là chủ của một nước, suy nghĩ vì đại cục, có một số việc sẽ kiêng kị, không muốn làm nhà mình loạn lên. Nhưng thừa tướng không như vậy, bình an vô sự là tốt rồi, nếu như thật sự bị bức không còn đường lui, thừa tướng cũng chỉ có thể chú ý giữ được cái trước mắt, cũng không quan tâm cái gì mà về sau Vạn Thú môn trả thù như thế nào, trước mắt còn không gánh nổi, đâu còn quản được lũ lụt cuồn cuộn ở trong tương lai!"

Cột trụ bằng đồng phản chiếu không được rõ ràng lắm, lấy bảo kiếm cạo râu cũng không tiện, Giả Vô Quần tùy tiện sờ sờ, đưa tay sờ cằm vẫn gốc râu, lau bảo kiếm vào tay áo, lại quay trở lại chỗ giá để kiếm, đút bảo kiếm vào bao.

Xoay người nâng tay áo lau lau vết máu trên môi, rồi tiếp tục đi đến bên cạnh Tây Hải Đường: "Sợi râu là chuyện nhỏ, giựt nó đi thì còn có thể mọc lại, chưởng môn dùng hình phạt nho nhỏ như vậy cũng là đúng, ai bảo Giả Vô Quần vô lễ, nhưng Giả mỗ cũng không còn cách nào khác. Không dấu diếm các vị, thừa tướng đã hạ mệnh lệnh bắt buộc, bảo hôm nay ta nhất thiết phải mang tin tức chính xác trở về, nếu Vạn Thú môn nguyện trợ giúp thừa tướng một ít sức lực, thì chuyện gì cũng dễ nói. Còn nếu Vạn Thú môn cứ một mực trở mặt với thừa tướng, nhưng mối quan hệ kinh doanh trong triều đình của Vạn Thú môn ngăn được người khác, chứ không ngăn được lửa giận của thừa tướng, hiện tại Vạn Thú môn cũng có thể tìm chỗ khác để chuẩn bị dọn đi rồi đấy, ít nhất bên trong nước Tống cũng không tha cho Vạn Thú môn! Ách!"

Ánh mắt Tây Hài Đường ngập tràn lửa giận, đột nhiên ông ta giơ tay bóp cổ Giả Vô Quần, một tên phàm phu tục tử lại dám chạy đến chính điện Vạn Thú môn nói những câu ngông cuồng như thế, khiến ông ta tức giận vô cùng!

Mắt thấy Giả Vô Quần bị bóp cổ, mặt đỏ bừng, mắt trợn trắng giống như sắp tắt thở, một vị trưởng lão ở bên đi đến giữ chặt Tây Hải Đường, sợ ông ta thật sự sẽ giết chết Giả Vô Quần, huyên náo Vạn Thú môn và không thể nào làm hòa với Tử Bình Hưu. Cuối cùng cũng không làm theo quyết định trước đó, cũng không cần phải giết người Tử Bình Hưu, dù sao mối quan hệ của người này với Tử Bình Hưu không thể coi thường.

Tây Hải Đường nhẹ buông tay, Giả Vô Quần cũng ngã rầm một cái trên mặt đất, ôm cổ ho khan liên tục, miệng mở lớn, thở hổn hển.

Khi bắt đầu thở lại bình thường được, Giả Vô Quần xiêu vẹo trên mặt đất lại nói tiếp: "Bây giờ đối với Vạn Thú môn mà nói, đây là một cơ hội tốt, bình thường tam đại phái cố ý chèn ép Vạn Thú môn, không để cho Vạn Thú môn có phạm vi thế lực, bây giờ dưới tình hình này, tam đại phái sẽ cảm thấy bất an, lại có thừa tướng thúc đẩy triều đình gây áp lực cho bọn họ, tất nhiên tam đại phái sẽ nhả ra, Vạn Thú môn thừa dịp thu vùng này vào tay, chính thức nắm giữ phạm vi thế lực của mình trong tay, nếu có nạn trộm cướp gì, cũng do Vạn Thú môn tự điều tra, người ngoài khó mà can thiệp!"

"Lôi ông ta ra ngoài!" Tây Hải Đường giận dữ quát lên.

Lập tức có hai đệ tử tiến lên, nhấc Giả Vô Quần vừa bò dậy lên, rồi lôi ra ngoài.

Tính cả mấy tên tùy tùng ngoài điện cũng đều bị đuổi đi, một đường bị đánh ra khỏi sơn môn.

Mặc dù người bị đuổi ra khỏi sơn môn, chật vật vô cùng nhưng Giả Vô Quần lại không hề có ý rời đi, tìm tảng đá, ngay cạnh đó ngồi xuống chờ...

Trong chính điện Vạn Thú môn nghị luận ầm ĩ, Giả Vô Quần truyền đạt ý đồ của Tử Bình Hưu không thể không bàn bạc, kia chính là tối hậu thư của Tử Bình Hưu gửi cho Vạn Thú môn.

Không góp sức thì lập tức trở mặt, ý của Tử Bình Hưu chính là như vậy!

Đổi lại bình thường thì Vạn Thú môn không nghĩ rằng Tử Bình Hưu có lá gan lớn như vậy, Vạn Thú môn dễ chọc vào như vậy sao? Nhưng lúc này không giống, hình như Tử Bình Hưu bị bức phải chó cùng rứt giậu.

Trưởng lão Triều Kính từ ngoài điện đi vào: "Nghe nói Tử Bình Hưu phái người đến đây uy hiếp chúng ta?"

Tây Hải Đường hỏi lại: "Bên Triều Thắng Hoài có hỏi thêm được cái gì khác không?"

Nói đến đây Triều Kính lại tức giận, cháu của mình quấn vào chuyện này, đau đầu vô cùng: "Hết lần này đến lần khác xác nhận rằng chuyện ám sát sứ giả nước Tống, thật sự là gã ta thấy đoàn người nước Yến làm, chắckhông phải là giả rồi."

Việc này, cho dù đánh chết Triều Thắng Hoài, gã cũng không dám thừa nhận trong chuyện đó có vấn đề, Triều Thắng Hoài nhất định ngậm chặt không thả.

Tây Hài Đường cười khẩy: "Người nước Yến không ngu, làm sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, nhất định là nước Tống ở phía sau giở trò gì dò. Thế cục rõ ràng, trước đó nước Tống muốn khơi mào chiến tranh, chỉ là không nghĩ tới rằng chính là tự bê đá đập chân mình, bị nước Yến đánh một cái mà luống cuống tay chân, bâu giờ khi đã tuyệt vọng thì cái cũng có thể thử, trái lại còn muốn kéo Vạn Thú môn xuống nước theo, một đám khốn khiếp!"