Đạo Quân

Chương 1046: Dùng thân làm mồi (2)




Y có thể thấy được tố chất tác chiến của binh lính phòng ngự khác biệt rất lớn so với quân địch. Quân địch xung phong dùng thế tấn công với địa thế thấp hơn, trận thế xung phong không loạn chút nào. Mà bên mình là phe thủ, sau khi mũi tên của quân địch bắn tới gây tổn thương cho quân mình, trận phòng ngự rõ ràng xuất hiện dấu hiệu hoảng loạn.

Đốc quân chấp pháp áp trận giết tại chỗ những người này mới ổn định được trận tuyến.

Quân Yến vọt qua khoảng đất bằng giữa hai núi, chống đỡ đến thẳng chiến hào. Thuẫn bài thủ cấp tốc rùn người khom xuống, nhường đường cho phía sau. Binh lính phía sau nâng ván gỗ lập tức hợp lực ném ván gỗ ra xa, gác thẳng lên chiến hào.

Có ván gỗ ném vượt qua cả đầu, nhưng không sao, đã sớm tính được sẽ có sai lầm xuất hiện nên phía sau ván gỗ có móc dây thừng. Người phía sau kéo dây thừng, lại gác ván gỗ lên bờ. Hàng phía trước xung kích trước, hàng phía sau sẽ hạ thấp người, thuẫn bài thủ bên cạnh sẽ lập tức giơ khiên xông lên cầu bằng ván gỗ, phóng về phía bờ bên kia.

"Không đơn giản, hẳn là quân đội tinh nhuệ của nước Tống!" Từ xa nhìn tình cảnh này, Trần Thiếu Tông thầm nói.

Tu sĩ trợ chiến ở tuyến đầu của quân Tống sao có thể trơ mắt nhìn quân địch thực hiện, lập tức chém ra từng đạo kiếm khí, hoặc đánh rơi người vọt tới xuống chiến hào, hoặc là thẳng thừng chém đứt cầu gỗ. Từng tốp quân Yến rơi xuống chiến hào bị cọc gỗ đâm xuyên, kêu lên từng tiếng thảm thiết.

Tu sĩ quân Yến cũng không yếu thế, lao lên, hoặc đánh nổ bùn đất lấp đầy chiến hào, hoặc bay người lên chém giết với tu sĩ ở trận doanh của đối phương, mở đường cho quân đội phía sau.

Trình độ tinh nhuệ của quân đội hai bên không thể so sánh với nhau. Phòng tuyến quân Tống rất mau rơi vào rối loạn. Nhóm lớn quân Yến đánh vào trong khu vực phòng thủ của quân Tống.

Mắt thấy toàn cảnh, Trần Thiếu Thông sắp nổ cả mắt, đốt ngón tay trắng bệch vì bóp quá chặt. Trước khi phòng vệ đã xây dựng thật tốt công sự phòng ngự, số lượng binh lính cũng hơn xa đối phương, vậy mà phe địch chỉ cần một làn sóng xung kích đã công phá phòng tuyến. Y nghiến răng nghiến lợi mắng:

"Một đám rác rưởi!"

Phó tướng bên cạnh gấp gáp hỏi:

"Đại tướng quân, hạ lệnh đi!"

Trần Thiếu Thông quét mắt về phía cờ chủ tướng đang dựng thẳng ở ngọn núi phía trước, cả giận nói:

"Gấp cái gì, chờ một chút. Mấy trăm nghìn người còn không ngăn được mấy chục nghìn người hay sao?"

Phó tướng la lên:

"Đại tướng quân, người bên chúng ta nói trắng ra chỉ là lũ ô hợp, mạnh mẽ chống cự chỉ mang tới thương vong to lớn, có thể giả bộ bại lui cũng được mà!"

Trần Thiếu Thông quát mắng:

"Thứ khốn kiếp, câm miệng cho ta! Quân địch rõ ràng đã dùng trọng binh vây kín chúng ta, hoàn toàn có thể tấn công mạnh mẽ ngay từ đầu, vì sao chỉ phái mấy chục nghìn người tấn công? Thăm dò, đây chỉ là công kích thăm dò thôi, có hiểu không? Người ta chính là đang nhìn chằm chằm tra xét đầu mối bên ta, giả bại? Tình huống này còn giả bại, ngươi khinh quan chỉ huy phe địch toàn lũ ngu si không nhận ra được sao? Dùng toàn lực giáng trả, bại cũng phải bại thực sự cho người ta xem, bằng không chỉ động một cái cũng sẽ dọa chạy người ta mất!"

Y chỉ vào mũi phó tướng:

"Ta dùng thân làm mồi không phải là muốn mấy chục nghìn quân lính của địch này! Bảo đám rác rưởi kia đứng vững vào, trước hết để chúng thấy máu, đẻ chúng giết đỏ mắt đi rồi mới có dũng khí truy sát, bằng không đều là tôm chân mềm hết! Truyền lệnh, toàn lực chống đỡ, kẻ trái lệnh chém!"

"Vâng!" Phó tướng nhắm mắt nhân lệnh, xoay người truyền đi mệnh lệnh tàn khốc này.

Một trăm nghìn dân phu phía sau nhìn thấy thế trận lập tức sợ đến run lẩy bẩy. Quân đội bên này không đủ số lượng nên đã thu thập một trăm nghìn dân phu đảm nhiệm công tác hậu cần theo sau quân, trợ giúp vận chuyển lương thực các loại.

Mắt thấy trong núi có rất đông quân đội nước Yến lao ra, vây công công phá phòng tuyến, Trần Thiếu Thông nhìn chằm chằm về phía trận hình chỉ huy của quân Yến, sau đó quay lại hỏi:

"Xác nhận sẽ không đả thương quân phe ta chứ?"

Bên cạnh y là một tướng lĩnh mặc chiến giáp đã dịch dung, từ tốn nói:

"Đại tướng quân cứ yên tâm, trong mấy ngày nay đã rắc bí dược vào thức ăn của đại quân, dược tính đã thẩm thấu vào cơ thể binh lính, trên người có mùi đặc biệt tỏa ra. Những thứ đó sẽ không tấn công người dưới trướng đại tướng quân. Đại tướng quân đã tự mình thí nghiệm, vì sao vẫn chưa yên tâm?"

Trần Thiếu Thông khẽ vuốt cằm, hít một hơi thật sâu. Không phải là y không yên lòng, mà là muốn xác nhận nhiều lần, đây là chiến trường chém giết, không chịu nổi sai lầm!

Y yên lặng nhiều năm, thật vất vả mới có cơ hội này, không muốn xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Bằng không, bất kể đối với nhạc phụ hay đối với bản thân y đều không thể trả lời được.

Trương Hổ quan chiến, tính toán một lúc, sau đó nhìn chiến trường nói:

"Bốn trăm nghìn quân, sợ là đã tập trung một nửa để chống đỡ đội quân thăm dò của chúng ta. Không giống như lừa gạt, xem ra lão già nhép Trần Thiếu Thông kia quả thật đang cố làm ra vẻ bí ẩn!"

Tô Khải Đồng cũng lập tức chắp tay nói với Mông Sơn Minh:

"Đại soái, có gian trá hay không cũng không giấu được. Hiện tại phe địch đã tập trung lượng lớn quân lính chống đỡ phe ta, sức phòng ngự của phòng tuyến chung quanh đã không đủ. Sức chiến đấu của bầy ô hợp này cũng chỉ đến vậy. Chúng ta có thể phát động tấn công toàn diện, tiêu diệt bốn trăm nghìn quân này trong một lượt!"

Ông ta cũng có phần cuống rồi. Mấy chục nghìn lính đối mặt với vòng vây quân địch đông gấp chục lần, nếu không tăng cường bổ sung sức tấn công cho quân lính, cho dù có thắng, mấy chục nghìn người kia cũng sẽ tử thương nặng nề. Cũng không thể lui lại vào lúc này, vì đã thăm dò ra trình độ của quân địch. Hiện giờ lui về tương đương với kiếm củi ba năm thiêu một giờ, các huynh đệ đã hi sinh vì thăm dò lúc trước sẽ hi sinh uổng phí.

Mông Sơn Minh cau mày.

Cung Lâm Sách bên cạnh không lên tiếng quấy rầy, chỉ nghiêng đầu theo dõi Mông Sơn Minh, hiểu rằng Mông Sơn Minh đang gặp tình huống do dự ít khi thấy được.

"Đại soái, có thể phát động tiến công toàn diện rồi!" Trương Hổ cũng phụ hoạ.

Mông Sơn Minh cuối cùng vẫn gật đầu, ra lệnh:

"Tiến công đi!"

Cho dù lòng mang nghi ngờ, nhưng đã thăm dò đến độ này, quả thực không nhìn ra quân địch có gì gian trá.

Tô Khải Đồng lộ vẻ mừng rỡ, lập tức quay đầu hạ lệnh:

"Lệnh cho lính của ta tức khắc phát động tiến công toàn diện!"

"Vâng!" Phó tướng nhận lệnh, cấp tốc truyền đi.

Rất nhanh, quân đội châu Hạo đang chờ lệnh ở phía sau hợp lực với quân đội triều đình có tổng cộng khoảng năm trăm nghìn người, từ bốn phía lao xuống khu vực rừng núi này.

Tiếng trống trận rầm rập vang vọng quanh núi Bất Lão. Lượng lớn binh lính từ khắp bốn phương tám hướng lao ra, xông qua vùng bình nguyên, nhằm thẳng về phía vòng vây núi Bất Lão, tiếng la ó chém giết rung trời!

"Đại tướng quân, quân Yến phát động tiến công toàn diện." Phó tướng bên kia lại chạy tới báo.

"Ta không phải thằng mù, thấy rồi!"

Trần Thiếu Thông ngó nghiêng xung quanh, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn, không tiếc đánh đổi rốt cuộc đã khiến quân Yến mắc câu ở quy mô lớn. Y quay mạnh đầu về phía tướng lĩnh đã dịch dung bên cạnh, lạnh lùng nói:

"Bắt đầu đi!"

Tướng lĩnh dịch dung gật đầu, xoay người ra hiệu cho tiểu đội đi theo mình.

Trong tiểu đội có người thả bốn con kim sí ra, sáu người khác tản ra chung quanh đỉnh núi, đối mặt với bốn phương tám hướng, từng người lấy ra sáo xương. Sáo xương trong tay sáu người đều khác nhau, bắt đầu được thổi lên.

Có tiếng ù ù, có tiếng tắc tắc, còn có âm thanh nhỏ rất khó phân biệt.

Hơn trăm nghìn dân phu trên núi Bất Lão đầu tiên là hoảng loạn cả lên, có người hô to:

"Rắn!"

Rất nhiều rắn! Mà đâu chỉ có rắn, còn có rất nhiều con chuột từ khắp các xó xỉnh, hốc hác chui ra. Đủ loại sâu bọ, kiến côn trùng cũng lúc nhúc bò ra từ trong núi, càng ngày càng nhiều.

Đủ loại chuột bọ côn trùng, rắn rết hiện thân, người thấy mà tê cả da đầu.