Đào Rỗng

Chương 39: Cá chết lưới rách (4)




“Tiểu Dung, đừng khóc nữa, em sẽ nói với cha em để ông ấy giúp chúng ta chuyện này!”

Bàn tay to lớn của Tống Trạch Trì đặt lên đỉnh đầu Tang Dung, nhẹ nhàng vuốt xuống như an ủi.

Cho dù tất cả mọi người đều quay lưng với cô thì cậu sẽ không bao giờ bỏ mặc cô, cậu sẽ bảo vệ cô cho đến cùng!

Không gian trong thang máy chật hẹp và yên tĩnh, Tang Dung có thể nghe được nhịp tim của người đang ôm chặt lấy cô, nhưng cô chỉ im lặng dựa vào lòng cậu, không nói một lời.

Ting!

Thang máy dừng ở tầng 1, cửa thang máy dần dần mở ra, bên ngoài là một top người có cả nam và nữ đang vui vẻ nói chuyện.

Nhìn thấy đôi nam nữ ôm nhau trong thang máy, tất cả mọi người ở đó đều căng mắt ngạc nhiên, cho rằng mình nhìn lầm.

Tống Trạch Trì nhân lúc mọi người còn đang trong trạng thái sững sờ, vội vàng che chắn cho Tang Dung rồi ôm lấy cô bước ra bên ngoài.

“Này! Có phải cậu thanh niên kia trông rất quen không?”

Một người phụ nữ tầm cỡ 32 tuổi hỏi đồng nghiệp bên cạnh.

Người đồng nghiệp đáp: “Cô không biết à? Cậu ta là con trai của Tống tổng, điều hành công ty bất động sản Khê Giang ở Vân Thành ấy. Lúc nãy tôi tình cờ đi ngang qua thấy cậu ta tranh chấp với bảo vệ ngoài cửa, nhìn khuôn mặt trông tức giận lắm!”

“À! Hèn gì tôi thấy nhìn quen thế, hóa ra là con trai Tống tổng. Mà cô gái đi bên cạnh cậu ta là ai vậy? Không nhìn thấy mặt nhưng trông dáng đẹp đấy chứ?”

“Tôi chẳng biết, có thể là người yêu cậu ấy chăng?”

Tiếng người dần dần không còn nghe thấy nữa.

Đi ra đến cửa ngoài, Tống Trạch Trì dứt khoát cúi người bế bổng Tang Dung lên, điều kỳ lạ là Tang Dung không hề phản kháng hay nói năng gì với hành động của cậu, cô một mực chôn mặt vào trong lòng cậu, không nhìn đến xung quanh.

Tống Trạch Trì đặt Tang Dung ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho cô, dịu giọng nói: “Tiểu Dung, tối nay em sẽ bay về Vân Thành, chị ở lại phải nghỉ ngơi thật tốt vào đó!”

Cậu phải nhanh chóng quay trở lại Vân Thành cầu xin cha mình, để ông ấy có thể giúp cậu trong việc này.

Nghe xong lời cậu nói, bấy giờ Tang Dung mới có phản ứng. Cô nhẹ nhàng đặt hai tay lên ngực cậu, kéo dãn khoảng cách hai người.

Ngầm cảm nhận được sự chống cự của cô, cậu hoang mang hỏi: “Sao vậy? Chị không thoải mái chỗ nào à?”

“Trạch Trì, chuyện của Tang Phùng hãy để tôi tự giải quyết, không cần cậu làm vậy đâu…” Tang Dung ngước mắt nhìn cậu, dưới hàng mi dài là nét đượm buồn khiến người khác đau lòng.

Như cậu đã nói, mấy ai ở thành phố B chống lại nhà họ Thẩm để đứng về phía Tang gia. Nếu cậu giúp cô, Thẩm Thức sẽ không tha cho nhà họ Tống. Cô không thể để chuyện này liên lụy đến Tống Trạch Trì và Tống gia được.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều từ lúc ở trong thang máy cho đến khi ngồi ở chỗ này, đòn đánh ngày hôm nay, Thẩm Thức vừa muốn cảnh cáo vừa như đang muốn cô phải tự lựa chọn rồi đưa ra quyết định. Nếu cô đoán không sai, chắc chắn anh đang ở Vân Thành chờ cô tự mình tìm đến.

“Vậy tiếp theo chị định làm gì? Nói cho em nghe xem?”

Ánh mắt Tống Trạch Trì dừng trên người cô, dịu dàng nói, nhưng để ý kĩ sẽ thấy, khớp tay cùng những đường gân xanh ghê rợn của cậu đang lộ rõ dưới ánh sáng.

Tang Dung chột dạ cụp mắt xuống, không nhìn cậu cũng như không trả lời. Ban nãy chỉ là vài giây ngắn ngủi thoáng qua, thế nhưng ánh mắt của cậu giống như đang nói cho cô biết rằng mọi suy nghĩ của cô, cậu đã nhìn thấu từ bao giờ.

Sự lặng thinh của cô khiến lòng Tống Trạch Trì chùng xuống, trái tim cậu như bị kim châm, đau đớn và nhức nhối. Cậu siết chặt hai tay lại thành quyền, rồi bật cười một cách đầy đau khổ.

“Chị không nói được, bởi vì chị sẽ chọn cách đi tìm Thẩm Thức. Em nói không sai chứ?”

Tang Dung không thể cãi.

Tống Trạch Trì lại cười, dường như mọi thứ trước mắt cậu tất cả đều là màu đen. Cậu lùi về phía sau một chút rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, vòng qua mở cửa ngồi vào ghế lái chính, cắm chìa khóa bắt đầu khởi động xe.

Xe chạy đều đều trên con đường dài, trong lòng Tống Trạch Trì là những cảm xúc phức tạp đang cắn phá lẫn nhau, cậu ngậm đắng nuốt cay, đến cả sức lực để giận một người cũng chẳng còn nữa.

Đêm đó, cô báo lại với Tang Thụy, nói dối ông là có công việc ở Phúc Giang cần xử lý gấp, bản thân đã đứng trước quầy mua vé, đặt chuyến bay sớm nhất để về Vân Thành.

Vì trở về lúc tối muộn, lúc xuống đến nơi đã là 11h đêm, Tang Dung thuê một chiếc taxi chở đến khách sạn gần nhất, tiện thể tạt qua một cửa hàng gần đó, cách sân bay có 500m, mua một số đồ dùng cá nhân và một chiếc áo khoác ấm.

Gió ở ngoài đường như thổi qua như d.a.o c.ắ.t, thời tiết ở Vân Thành khi vào mùa đúng lạnh thật, cơn lạnh thẩm thấu da thịt vào tận tâm can.

Nó khiến Tang Dung tỉnh táo không ít.

Tang Dung ngước mặt nhìn bầu trời đêm không ánh sao, cô đã không còn đường lùi, chỉ có thể bắt bản thân không được gục ngã mà tiến về phía trước, mặc cho đã biết nếu cứ đi thì chắc chắn chờ đợi là một đầm lầy, càng vùng vẫy thì càng chìm xuống.

9h sáng hôm sau, Tang Dung đã có mặt tại sảnh lớn của tập đoàn Thẩm Đường.

Nhân viên làm việc ở đây còn đang ngái ngủ, nhìn thấy dáng hình cùng khuôn mặt quen thuộc đang bước đến quầy lễ tân thì lập tức ngây người, miệng há hốc, tỉnh cả ngủ.

“Tang tiểu thư…”

Vị hôn thê cũ của giám đốc, gần như cả năm nay chưa từng tới làm phiền, vậy mà hôm nay lại xuất hiện ở đây.

“Tôi đến gặp Thẩm tổng của các người, phiền cô thông báo cho anh ta giúp tôi.”

Không hẹn trước hay không có lệnh từ Thẩm Thức, bất kì ai cũng không được lên tầng làm việc của anh.

Tang Dung quá hiểu rõ điều này, vì vậy khi thấy cô nhân viên còn đứng đó nhìn mình chằm chằm, cô nhíu mày nhắc nhở: “Xin lỗi, nhưng cô có thể nhanh chóng giúp tôi liên lạc với Thẩm tổng được không? Tôi đang có việc rất gấp!”

Cô nhân viên bừng tỉnh, vội vàng gọi cho thư ký Lượng thông báo.

Sau vài phút, thư ký Lượng đi ra từ trong thang máy chuyên dùng cho giám đốc, bước đến trước mặt cô nói khẽ: “Tiểu thư, mời cô đi cùng tôi.”

Trong căn phòng mà Tang Dung đã từng ra vào thường xuyên, phảng phất mùi hương bạc hà quen thuộc. Thẩm Thức ngồi ở bàn làm việc lật đi lật lại một đống giấy tờ khác nhau, hoàn toàn xem Tang Dung là không khí.

Lượng Tiêu Xuyên ở một bên chứng kiến cách thể hiện của Thẩm Thức, thật sự rất muốn hất một xô đá lạnh vào giám đốc nhà mình để anh bừng tỉnh.

Lúc nãy là người nào đứng trước mặt cậu, nghe tin Tang tiểu thư tới thì phấn khích như chú chó con quẫy đuôi liên tục, vậy mà cậu mang người tới thì lại mặt cau mày nhẹ không thèm quan tâm.

Thôi!!!

Giám đốc nhà cậu cứ như vậy ở tới già luôn đi!

Việc gì cũng xử lý một cách khóe léo và thông minh, tại sao nhắc đến chuyện tình cảm là y như một đứa học sinh cấp 1 vậy.

Khờ khạo kinh khủng!

“Giám đốc, Tang tiểu thư đến rồi ạ!” Cậu dõng dạc nói lớn, nhấn mạnh từng chữ một.

Giám đốc à, nếu anh còn làm như vậy là mất vợ như chơi đấy!

Rốt cuộc thì ông trời cũng nghe thấy tiếng lòng của cậu, Thẩm Thức dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn cô, khàn giọng nói: “Được rồi! Cảm ơn cậu!”

“Vậy tôi xin phép đi trước!”

Cảm tạ trời đất, bầu không khí giương cung bạt kiếm mà hai con người này thể hiện ra sắp g.i*t c.h.*.t cậu.

Tiếng cửa đóng lại, Tang Dung đứng trước bàn làm việc của Thẩm Thức, lạnh nhạt đối mắt với anh, không cúi đầu nhượng bộ, chậm rãi mở lời:

“Thẩm tổng, tại sao anh lại làm vậy?”

Thẩm Thức nheo mắt, tay cầm vẫn xoay bút, giọng mỉa mai chế nhạo: “Hừm, tại sao tôi làm như vậy ư? Em chắc phải hiểu rồi chứ? Nếu không thì em chả đến đây tìm tôi rồi.”

“Nhà họ Tống không liên quan đến việc này, cũng chưa kịp giúp đỡ chúng tôi, anh hà tất phải cùng bọn họ đối đầu một phen.”

Lúc sáng Tang Dung trở về Tang gia, thím Lưu đã nói cho cô việc Thẩm gia đang chèn ép Tống gia ở Vân Thành.

Thẩm Thức buông bút, tháo kính xuống, đứng dậy bước đến trước mặt Tang Dung, hai tay đút vào túi quần, bộ dáng cực kì tiêu sái. Khi chỉ còn cách cô hai bước chân, anh bỗng dừng lại, dí sát mặt mình vào mặt cô.

“Tôi ngứa mắt chúng, câu trả lời này đã thích đáng rồi chứ?”

Anh ghét cay ghét đắng tên khốn Tống Trạch Trì, suốt ngày quanh quẩn bên Tang Dung của anh. Hơn nữa còn vì nhà họ Tống luôn tận dụng thời cơ anh không có ở Vân Thành, tranh thủ mở rộng địa bàn.

Thẩm Thức cần thiết lập quyền uy ở Vân Thành, để cho những kẻ đó biết rằng động vào đồ của anh sẽ phải rơi vào kết cục gì.

Tang Dung lạnh tanh nhìn anh, “Anh ngứa mắt bọn họ thì cũng đâu cần ép họ đến như thế? Buông tha cho họ đi!”

Thẩm Thức đưa tay giữ chặt cằm cô, lực đạo ở bàn tay không hề nhẹ, cười lạnh: “Buông tha cho họ? Tang Dung, em đang cầu xin thay cho chúng à? Nhưng em có tư cách gì để đến đây đòi hỏi tôi phải làm theo lời em?”

Mạng sống của Tang Phùng còn chưa chắc giữ nổi, lại dám cầu xin cho nhà họ Tống.

Tay Tang Dung đưa lên, vốn muốn hất văng cánh tay đang giữ chặt cằm cô, thế nhưng trước ánh mắt thưởng thức của người đàn ông, cánh tay lên chừng nửa đoạn thì dần hạ xuống.

“Anh nói đúng, tôi chẳng có tư cách gì để đòi hỏi ở anh hết.”

Sự ngạo mạn của cô, sẽ là điểm kết thúc cho Tang Phùng.

Tang Dung cúi thấp đầu, nước mắt đã cố gắng ngăn chặn chợt nặng nề rơi xuống, đáp lên ngón tay thon dài của Thẩm Thức.

Trong chốc lát, Thẩm Thức như bị điện giật, anh buông cằm cô ra, thấp người xuống nhìn từ dưới lên.

“Tang Dung… em, em khóc đấy à? Tôi… tôi không cố ý làm em đau đâu. Đừng khóc, Tang Dung… Đừng khóc nữa mà…”

Thẩm Thức luống cuống lau nước mắt cho cô một cách vụng về, Tang Dung quay mặt đi, không cho anh lau cũng như không muốn nhìn thấy anh.

Cô h.ậ.n bản thân, tại sao lại yếu đuối đúng vào giây phút này.

“Thẩm Thức, tôi vẫn không thể hiểu nổi. Rốt cuộc anh hao tâm tổn sức như vậy để làm gì, trong khi ngày trước tình yêu của tôi, anh đã nhân tâm đạp nát nó!”

Tang Dung gạt tay anh ra, mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh, uất ức chẳng cam lòng. Thẩm Thức sừng sỡ, lập tức đưa tay giữ chặt lấy cô, ấp úng nói không thành lời:

“Lúc đó… tôi không hiểu thế nào là tình yêu, cho nên…”

“Vậy bây giờ anh hiểu thế nào là yêu sao? Tình yêu của anh, là khiến tôi phải tự mình chạy tới? Tình yêu của anh, là khiến tôi không ngóc đầu dậy nổi?”

“…”

“Anh lúc nào cũng biến tôi trở nên thật thảm hại.”

Ánh mắt người phụ nữ tràn ngập oán h.ậ.n.

Bàn tay Thẩm Thức có phần nới lỏng, Tang Dung liền nhân cơ hội này đẩy anh ra, dứt khoát xoay bước rời đi.

Ông nội, mẹ, con xin lỗi, con không làm được. Con ghét người đàn ông này, con h.ậ.n anh ta, tại sao luôn khiến con rơi vào hoàn cảnh đầy éo le và tuyệt vọng, khiến con mang bộ dáng thảm hại đến đáng thương nhường nào.

Thẩm Thức ngây dại một hồi rồi mới chợt nhận ra rằng Tang Dung đã rời khỏi phòng. Anh nhấc chân, chạy ra ngoài hành lang, thấy cô đang đứng trước cửa thang máy đứng đợi.

“Tang Dung, chờ đã!”

Thẩm Thức gọi đuổi theo, thấy thang máy dành cho nhân viên còn đang dừng ở tầng dưới, Tang Dung liếc nhìn về phía người đàn ông đang chạy tới chỗ mình, lập tức đem giày cao gót ném đi, xoay người chạy về hướng thang bộ.

Tuy nhiên, Thẩm Thức chân dài, vài bước đã đuổi kịp. Anh vươn tay nắm được cánh tay cô, nhanh chóng xoay người ép cô về phía tường.

“Tang Dung, đừng nhìn tôi như vậy,… nhẹ nhàng với tôi một chút khó đến vậy sao?”

Thẩm Thức vùi đầu vào hõm vai người phụ nữ, thì thào những âm thanh có thể khiến người khác day dứt, bàn tay vốn đang kiềm chặt cánh tay cô bỗng dưng dần buông lỏng, mang trong người là nỗi ưu sầu và thê lương.

Anh đã rất tự tin với những hành động mình làm ra, tự tin đứng trước mặt người phụ nữ sẽ không để cho cô thấy bộ dáng anh khổ sở vì tình yêu, thế nhưng cuối cùng anh lại thất bại hoàn toàn trước nước mắt của người phụ nữ ấy.

Tang Dung nhìn người đàn ông đang hung hãn đè cô vào tường, giờ gục đầu xuống vai cô, che giấu đi dung mạo. Cô duỗi tay, dùng hết sức cố gắng đẩy người đàn ông ra.

Bỗng cánh tay người đàn ông đột ngột vòng qua eo cô, siết lấy thân thể mềm mại khảm sâu trong lòng.

Bị hành động ngầm từ chối của cô tác động, Thẩm Thức dù có thống hận cô đến cỡ nào, cũng cố chấp không chịu buông tay.

Tang Dung nhìn về bức tường sơn trắng, mắt chớp chớp vài cái, khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, nhàn nhạt cất tiếng:

“Anh có muốn biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?”

“Tôi không muốn biết, không muốn nghe…” Thẩm Thức lắc đầu, giọng nói lạnh tanh không lấy chút thương xót cho anh, làm anh nảy sinh cảm giác lo sợ. Những sợi tóc ngắn cọ vào cổ, nhõng nhẽo như một đứa trẻ đòi người lớn làm theo ý mình.

“Không! Anh phải nghe!” Tang Dung nâng cao giọng, chán ghét lên tiếng: “Tôi đang nghĩ, làm cách nào mới có thể giết chết anh mà tôi vẫn thoát được vòng lao lý.”

Thẩm Thức khựng người, môi nhếch lên một nở nụ cười hết sức gượng gạo, lòng ngập tràn bất lực.

“Em muốn tôi chết đến vậy à?”

Chắc hẳn là em không biết, anh sớm đã chết rồi, là chết một cách thật đau đớn.

Trái tim anh bị đục khoét từng chút một rồi thối rữa, trở nên đen kìn kịt, là sống không bằng chết!

Tang Dung thả lỏng người, rồi bất chợt nhắm chặt hai mắt.

“Ừ..."

Anh chết rồi, sẽ đem theo những tháng năm mà tôi chật vật, khổ sở và hèn mọn vì tình yêu, tất cả đều chôn theo.