Chương 12: Chiến Đấu Kết Thúc
Trên lôi đài vẫn tiếp tục tràng cảnh chiến đấu ác liệt, nhưng hai bên cũng gần như tiến đến hồi kết.
Thần long cùng với đại điểu tan biến trong hư không, bầu không khí xung quanh hai kẻ lại trở nên tĩnh lặng như mặt hồ.
Khí thế cả hai đang dần dần tích tụ, dâng lên một cách nhanh chóng.
Sau lưng Lâu Dạ Phong, linh nguyên của hắn là thuộc tính phong, ngưng tụ sau lưng hình thành hình dáng của yêu bằng. Nó chính là Linh mà hắn ngưng tụ ra, tốc độ siêu phàm, công kích cuồng bạo sắc bén. Hai mắt yêu bằng giống như nhìn thấu mọi thứ, sát khí phát ra khiến người ta phát run. Đôi móng vuốt lại càng giống như hai món pháp bảo cao cấp, cảm giác lạnh toát thấu xương.
Còn sau lưng Diệp Vô Trần, Linh mà hắn ngưng tụ ra là một đầu cự long hoàng sắc. Cự long có bát trảo, long lân cứng cáp không khác gì bộ giáp bao bọc toàn thân nó. Thân thể cự long uốn lượn, lực lượng lớn đến mức khi nó động đậy liền khiến cho không khí rung lên mãnh liệt.
“Đây sẽ là đòn kết thúc! Một chiêu phân thắng bại đi!” Diệp Vô Trần quát lớn, điều khiển cự long lao đến trước t·ấn c·ông. Long trảo uy thế vô biên chộp tới đầu của yêu bằng muốn nghiền nát nó thành đậu hũ, uy thế của vương trong yêu không thể coi thường.
Mà yêu bằng lại không hề sợ hãi, rít lên một tiếng kéo dài sau đó chớp mắt đã xuất hiện trên đỉnh đầu cự long. Cặp móng vuốt sắc bén giáng xuống trúng lớp vảy kiến cố, tia lửa bắn ra tung tóe.
Long vỹ phía sau lập tức quật tới đánh bay yêu bằng ra xa, sau đó cự long gầm thét, truy đuổi tới nơi. Nó dùng thân hình của mình quấn chặt lấy thân thể yêu bằng không có nó dãy dụa.
Thấy như thế, Lâu Dạ Phong cầm theo hắc thương đâm tới cự long, linh nguyên phong tính cường đại sắc bén xé toang một lớp vảy của nó. Cự long lập ức yếu đi tạo cơ hội cho yêu bằng thoát ra, đồng thời lại tung móng vuốt cắm sâu vào hai mắt cự long.
“C·hết tiệt! Có giỏi thì đến đánh với ta!” Diệp Vô Trần tức giận, vứt bỏ long đao.
Cơ thể hắn hiện lên một tầng quang mang hoàng sắc óng ả, giống y hệt như long lân trên thân thể cự long của hắn. Hai tay Diệp Vô Trần cũng hóa thành ong trảo chộp với, nắm chặt lấy đầu thương của Lâu Dạ Phong, sức lực mạnh mẽ bóp mạnh một phát.
“Không thể nào!” Lâu Dạ Phong kinh ngạc trợn mắt, tay cầm thương nhanh chóng buông ra Hắn lập tức trơ mắt nhìn long trảo của Diệp Vô Trần phá tan cây hắc thương thành mảnh vụn.
Chưa dừng ở đó, đôi mắt của Diệp Vô Trần biến đổi, con ngươi co lại một khe nhỏ giống như long nhãn. Hắn thoắt cái xuất hiện ở phía sau lưng Lâu Dạ Phong, long trảo đâm ra nhắm đúng vị trí lồng ngực.
Lâu Dạ Phong hoảng hốt, vội vàng thúc giục linh nguyên bên trong cơ thể hình thành nên lá chắn phía sau. Lá chắn kèm theo cương phong sắc bén cũng đồng thời cứa lên lông trảo, khiến cho lớp vảy tróc ra một mảng lớn.
Thân thể Lâu Dạ Phong thì lại b·ị đ·ánh bay, đập thật mạnh xuống sàn đấu khiến đá vụn bắn lên bụi mù. Hắn cố gắng đứng dậy, ngước mắt lên phía trên mà nhìn.
Diệp Vô Trần tay phải dính đầy máu, thân hình dần dần hạ xuống phía dưới, ánh mắt đầy yêu dị vẫn nhìn chằm chằm đối phương. Cho đến lúc này, bản lĩnh hai bên đều đã ra hết, chỉ có xem ai giữ được đến cuối cùng mà thôi.
Nhưng đột nhiên, trước sự ngạc nhiên của mọi người, Lâu Dạ Phong giơ tay xin hàng. Trước khi rời khỏi lôi đài, hắn có nói với Diệp Vô Trần một câu: “Trận này ta tự thấy không bằng. Nhưng con đường tu luyện, về sau cũng sẽ bắt gặp nhiều trận chiến cùng nhau. Chỉ mong ngươi không có đi sai đường, ta cũng sẽ cố gắng!”
Diệp Phục Thiên trở lại hai mắt trong sáng, nhìn đối phương khẽ gật đầu rồi đáp lại: “Đến lúc đó người cũng không còn là đối thủ của ta nữa!”
Lâu Dạ Phong chỉ khẽ cười, lắc đầu chốc lát rồi bước xuống phía dưới bỏ đi. Bên trên, vị trưởng lão xuất hiện tuyên bố kết quả trận đấu khiến mọi người khẽ thở phào, vậy là một đời đại sư huynh đã bị thế chỗ. Nhưng cũng không mấy ai cảm thấy bất hợp lý cả, ngoại trừ một số kẻ mà trước đó gây khó dễ cho Diệp Vô Trần là run rẩy trong lòng.
…
Trong khi đó, một tháng thời gian tiếp theo trôi qua, tại bên trong phòng của Đế Đạo Thiên lúc này, hắn vẫn còn đang quan sát lấy thái cực đồ án chạy loạn tứ rung bên trong cơ thể.
Bỗng nhiên, Thái cực đồ án tìm đến trái tim, sau đó mạnh mẽ xông vào bên trong một cách đột ngột. Lần này cơn đau nhói lại xuất hiện khiến cho Đế Đạo Thiên không kịp đề phòng, hắn có thể cảm nhận trái tim của mình đang rỉ ra máu tươi.
Chốc lát sau đó, Thái cực đồ án thu nhỏ đồng thời nằm gọn bên trong trái tim, vẫn liên tục xoay tròn và tự động hút lấy năng lượng xung quanh.
“Như vậy là xong bước đầu tiên rồi sao? Nhưng trong m Dương Luyện có ghi là cần phải ngưng tụ ra m Dương Lô mới phải. Tại sao bây giờ lại là Thái cực đồ?” Đế Đạo Thiên không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hắn có thể cảm thấy tác dụng của Thái cực đồ này cũng hoàn toàn tương tự so với ghi chép về m Dương Lô.
Thế nên hắn cũng không cưỡng ép làm gì nữa, lại thử đứng lên, thúc giục Thái cực đồ sau đó dùng tự tay mình tích tụ Đế nguyên. Hắn đấm thật mạnh vào trước lồng ngực của chính mình, cảm thấy lồng ngực gần như lõm xuống khiến sắc mặt hắn co quắp.
Nhưng đúng lúc đó, Thái cực đồ xuất ra một loại lực hút nhắm vào chính nơi b·ị t·hương đó. Nó hút lấy tất cả lực lượng mà Đế Đạo Thiên tạo ra cho mình rồi chuyển hóa thành một loại khác theo mạch máu mà chạy dọc khắp cơ thể.
Cảm thấy nơi v·ết t·hương vừa rồi không còn đau đớn nữa, lúc này Đế Đạo Thiên mới thực sự tin tưởng tác dụng của Thái Cực đồ.
“Tốc độ dường như còn nhanh hơn so với ghi chép về m Dương Lô!” Đế Đạo Thiên vui vẻ, xem chừng hắn lần này cũng khá may mắn.
Cùng tâm trạng hứng khởi bước ra khỏi phòng, hắn đang tính tìm đến nhờ người nào đó để đánh mình một trận, giúp đỡ quá trình luyện thể tăng tiến hơn.
Vừa lúc bước ra khỏi đó, hắn liền bắt gặp một đệ tử nội môn khác đứng trước. Đây là một nữ đệ tử khá trẻ tuổi, gương mặt mộc mạc nhẹ nhàng, mái tóc dài đen mượt buộc gọn sau lưng.
Sau khi trông thấy Đế Đạo Thiên, nàng ta liền tỏ ra hiếu kỳ nhìn hắn, chốc lát lại lắc đầu, cuối cùng mở miệng nói: “Ngươi có phải Đạo Thiên sư đệ không?”
Đế Đạo Thiên ngạc nhiên, cố nhớ lại nhưng vẫn không nhận ra bản thân từng gặp qua người này ở đâu. Hắn gật đầu đáp: “Chính là ta! Sư tỷ có chuyện gì sao?”
Trong đầu hắn còn đang suy đoán nhiều loại khả năng, cuối cùng chợt giật mình nhớ ra gì đó, xong lại vội vã nói: “Có phải Vũ trưởng lão nhờ ngươi tới?”
Hắn nhớ ra bản thân trước đó từng hứa hẹn với Vũ Ngưng Thường rằng đúng ba tháng sau sẽ cho nàng xem thành quả, cũng chính là thời điểm lúc này đây.
Nữ đệ tử nhanh chóng gật đầu, nàng ta thấy bề ngoài Đế Đạo Thiên vô cùng bình thường, thậm chí không thể coi là có khí chất cho được. Chỉ có mỗi đôi mắt bạc hấp dẫn ánh nhìn thì cũng không thể che đi được thân hình nổi bật thế này. Trên hết là nàng không có cảm nhận được tu vi của hắn, cơ bản hoàn toàn giống như một người phàm.
Chuyện này cũng là điều dễ hiểu, một người tu luyện công pháp bình thường làm sao có thể nhận ra được tu vi của kẻ tu luyện Đế Kinh như Đế Đạo Thiên. Tuy hắn cũng không biết Đế Kinh thuộc phẩm cấp nào nhưng chắc chắn một điều là cực kỳ cao, đến ngay cả tu vi như Vũ Ngưng Thường một trong ba trụ cột Thái Vân Tông còn không thể nhìn thấu.
“Vậy phiền sư tỷ dẫn ta tới gặp Thái thượng trưởng lão rồi.” Đế Đạo Thiên vui vẻ nói, sau đó cùng vị nữ đệ tử này đi tới Hỏa Vân điện gặp mặt