Chương 26: Chìm Trong Dung Nham
Quay trở lại Thái Vân Tông lúc này, Lưu Giang Sở đang vô cùng lo lắng, nàng chạy đi khắp nơi tìm kiếm Đế Đạo Thiên từ sáng sớm nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Sau khi gặp đám người Lâu Dạ Phong và kể lại rằng Đế Đạo Thiên ra ngoài từ đêm qua tới giờ vẫn chưa về, khiến cho cả đám cũng trở nên khá tò mò.
“Tiểu tử này tính tình khó đoán trước. Ta nhớ từ lúc lên Thái Vân Tông, hắn chẳng có mấy khi đi ra ngoài lần nào. Biết đâu lần này vô tình đi đến nơi nào đó rồi bị lạc không?” Lâu Dạ Phong suy đoán, hắn nghĩ thế nào cũng không ra Đế Đạo Thiên lại có thể chạy tới tận Hỏa Thần Sơn.
“Đúng vậy, tên này nhìn vẻ ngoài hiền lành nhưng lại rất ranh ma. Ta thấy cứ để hắn khổ sở một phen đi! Cũng không thể c·hết được!” Vân Nhu cũng gật đầu nói theo, miệng lại không kìm nổi ma cười trên nỗi đau kẻ khác.
Chỉ có Lưu Giang Sở lại không nghĩ được lạc quan như vậy. Ở đây chỉ có duy nhất một mình nàng hiểu hắn hơn ai hết, nàng biết Đế Đạo Thiên không có chuyện bị lạc. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện tối qua, sau đó sắc mặt Lưu Giang Sở lập tức biến sắc.
“Không lẽ công tử thực sự bỏ ta lại đây rồi? Hắn tự mình rời khỏi Thái Vân Tông sao?” Nàng nghĩ đến tám chín phần là như vậy, không hiểu sao trong lòng bỗng trở nên ảm đạm xuống.
Nhưng tất cả chỉ là suy đoán mà thôi, không ai biết được Đế Đạo Thiên lúc này đang ra sao ngoại trừ chính bản thân hắn. Đáng tiếc, chính hắn lúc này cũng đang b·ất t·ỉnh, mặc cho thân thể của mình đắm chìm trong dòng dung nham dưới lòng Hỏa Thần Sơn.
Dung nham nóng đến mức kinh người, may mắn hiện tại Đế Đạo Thiên đang mặc trên người Địa Nham Thần Giáp, dù nó đã gần như nát vụn do thiên lôi gây ra thế nhưng vẫn có thể chống chịu được thêm một thời gian nữa.
Mà ý thức của Đế Đạo Thiên hiện tại cực kỳ mơ hồ, hắn không biết bản thân đang ở đâu, chỉ thấy được cảm giác vô cùng nặng nề, như đang bị chìm trong bùn lầy khó thoát.
Xung quanh thân thể hắn bị nhiệt độ khiến cho đỏ bừng lên không khác gì sắt nung, chỉ là lại được Thái Cực Đồ ở trong trái tim liên tục giúp luyện hóa năng lượng từ dung nham, giảm bớt áp lực.
Đồng thời thân thể được dung nham luyện cũng trở nên kiên cường hơn vô số lần, so với lúc trước đúng thật là tăng mạnh vượt bậc. Hơn nữa, xung quanh hắn cũng đang chập chờn lấy những tia điện nhỏ bé, chạy dọc trên khắp gân cốt như đang rèn luyện lại tất cả.
Đó chính là lực lượng mà Đạo Nhãn hấp thu từ thiên lôi, thiên phạt chi lực vốn dĩ dùng để trừng phạt hắn mà lúc này lại đang giúp hắn luyện thể.
“Ta đang ở đâu? Lại bị cuốn vào trong không gian kỳ lạ này sao?” Đế Đạo Thiên rốt cuộc ý thức được bản thân, hắn tiếp tục mắc trong không gian tăm tối kia, nơi mà đã từng khiến Đạo Nhãn thức tỉnh.
“Ta nhớ bản thân vừa đối kháng thiên kiếp xong, đáng lẽ không nên rơi vào trạng thái như vậy mới phải.” Đế Đạo Thiên bình tĩnh nhớ lại. Mà chính lúc này, trước mặt hắn lại hiện ra đôi mắt vạn sắc lúc trước, chính là Đạo Nhãn, thiên phú mới thức tỉnh.
“Đó là Đạo Nhãn sao? Đạo ở đây lại là cái gì? Đạo Nhãn ý muốn nói là mắt của k·ẻ t·rộm sao? Nhưng uy năng đó không đùa được, hẳn là ta nghĩ nhiều!” Hắn nhận thấy được khả năng của Đạo Nhãn, trong lòng vừa mừng cũng vừa khó hiểu, cũng có thêm chút bất đắc dĩ.
Cái tên là Đạo Nhãn rất khiến cho người ta hiểu lầm!
Chốc lát, từ Đạo Nhãn thả ra một luồng năng lượng quen thuộc, chính là thiên phạt chi lực được nó hấp thu toàn bộ lúc này đã truyền tới cho Đế Đạo Thiên.
Cảm nhận được điều đó, hắn nhanh chóng vận chuyển Đế Ma Đồ luyện hóa hấp thu, đồng thời khiến cho Đế Ma song linh nhận được thiên phạt chi lực gia cố, càng trở nên bá đạo hơn trước.
Xong xuôi mọi thứ, hắn tiếp tục thấy Đạo Nhãn truyền tới lực lượng thiên kiếp, chính là lôi điện ngũ sắc chập chờn hóa thành hình dáng người tí hon đứng tại bên trong đan điền chứa Đế nguyên. Lôi điện tiểu nhân liên tục hấp thu đế nguyên để bồi bổ, tăng lên sức mạnh của nó.
“Thứ này thật kỳ quái! Thế nhưng phàm là vật đã bị Đạo Nhãn đoạt về thì chỉ có một đường đó là nghe ta chưởng khống!” Hắn chú ý lấy lôi điện tiểu nhân, thấy nó không có gì nguy hiểm nữa mới an tâm để yên cho hấp thu đế nguyên.
Bản thân hắn bây giờ mới thoát ra khỏi không gian đó, đang định vui mừng thì bỗng phát hiện tình cảnh còn khốn đốn hơn. Xung quanh hắn là dung nham bao phủ lấy, bản thân lại không biết đã chìm sâu bao nhiêu, cũng khó mà phân biệt được phương hướng đi lên là đường nào.
“Mặc kệ, dù sao cũng có thể lợi dụng thứ này để tu luyện Âm Dương Luyện đến tầng thứ ba. Ta cứ chậm rãi mà tìm đường thoát cũng không sao!” Hắn quyết định xong, liền cởi bỏ ra bộ áo giáp trên người, sau đó nhanh chóng cận chuyển Thái Cực Đồ hấp thu năng lượng dung nham luyện hóa.
Lực lượng cơ thể hắn tăng lên nhanh chóng, qua không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng khi thân thể sức lực đã đạt đến cực hạn mà hắn có thể chịu đựng, Đế Đạo Thiên gần như có thể bước sang tầng thứ ba của Âm Dương Luyện, gọi là Âm Dương Sinh!
“ m Dương Sinh tức là cơ thể có khả năng tạo ra sinh lực, khiến cho tốc độ phục hồi tăng lên gấp bội. Nó giống như một tầng cao mới của tầng đầu tiên là Luyện Thương. Nhưng chỗ đáng nói chính là, sinh lực tạo ra không những có thể khôi phục thương thế nhanh chóng, thậm chí khi đạt đến mức độ nhất định còn có thể cải tử hồi sinh.” Có điều muốn làm được điều đó thì hắn buộc phải tu luyện đến tầng thứ năm đã. Hiện tại còn quá sớm để nghĩ đến.”
“Tuy nhiên, ta cảm giác vẫn có thể tiếp tục Luyện Lực thêm nữa, chỉ cần tăng tố chất thân thể lên là được!” Nghĩ đến đây, trong đầu hắn lập tức xuất hiện một bộ công pháp luyện thể khác gọi là Kim Cương Thể.
“Lúc này, sau khi trải qua quá trình tu luyện gian nan, làm sao ta có thể nghĩ tới việc sợ hãi đau đớn nữa? Tu luyện Kim Cương Thể chỉ có một mục đích duy nhất, chính là khiến thân thể cứng như kim cương, kiên cố bất hoại. Mà đúng lúc đang ở trong hoàn cảnh thích hợp, có nên nói đây là trời thương không đây?”
Đế Đạo Thiên thầm lắc đầu, giọng nói có chút tự mỉa mai chính mình. Sau đó hắn bắt đầu làm theo như trong Kim Cương Thể, dùng sức nóng của dung nham để tôi luyện cơ thể.
Càng chịu được nhiều áp lực thì thân thể sẽ càng mạnh, không chỉ là kim cương đơn giản như vậy. Nó còn có thể hơn cả kim cương, thậm chí trở nên bất hủ bất diệt cũng có thể.
Nhưng những thứ như vậy thì rất mơ hồ, cho dù là cường giả đỉnh tiêm cũng không dám nhắc đến hai chữ bất diệt chứ nói chi là hắn. Đế Đạo Thiên chỉ đang cố gắng làm hết sức mình mà thôi.
Cứ thế, Đế Đạo Thiên vì tu luyện Kim Cương Thể mà bỏ đi linh nguyên hộ thân cùng với Thái Cực Đồ chuyển hóa năng lượng. Mặc sức cho dung nham nóng rực tàn phá cơ thể, sau đó lại tự động thẩm thấu, sửa chữa lại. Đây giống như câu nói, phá rồi lại lập, đến khi không thể nào phá thêm nữa!
Cũng vì thế mà hắn để mặc cho cơ thể trôi nổi bên trong dung nham, dần dần chìm sâu xuống tận dưới đáy mà không hề biết.