Chương 36: Về Thái Vân Tông
Hiện tại, có thể coi là đang tồn tại đến ba Đế Đạo Thiên khác nhau, bọn hắn là một người nhưng cũng là ba người riêng biệt.
Nguyên Hồn Đế Đạo Thiên quan sát hai tên thiếu niên tuấn tú phong độ trước mắt, cảm giác như mình đang đứng trước mặt hai tên tiên nhân, đẹp đến không hợp thói thường. Hắn chậm rãi thở dài sau đó nói: “Hiện tại có lẽ ta sẽ quay về Thái Vân Tông trước, đón Lưu Giang Sở đi theo làm hộ vệ một thời gian. Hai người các ngươi nghĩ xem nên đi nơi nào?”
Đế Hồn ngay lập tức nói ra: “Chúng ta đã biết đến một vài thông tin quan trọng về gia tộc đó. Có lẽ nên chia nhau đi tìm kiếm!”
“Nghe nói đại lúc Hồng Diễm rộng lớn vô cùng, chỗ chúng ta sống cũng chỉ là một phần của nó mà thôi. Biết đâu Đế gia cùng với Vũ gia nằm tại nơi khác thì sao?” Ma Hồn gật đầu nói.
Hơn nữa, với thân phận lúc này của bọn hắn, đi cùng nhau cũng rất dễ gây ra rắc rối không đáng có, mà rắc rối thì chính là cái Đế Đạo Thiên không muốn nhất.
“Khu vực của chúng ta hiện tại gọi là Nam Cương, thế nên ta sẽ đi theo hướng Đông!” Ma Hồn tiếp tục nói.
Sau đó, Đế Hồn tỏ ra suy tư một hồi sau đó quyết định: “Vậy ta sẽ đi theo lên hướng Bắc! Còn Nguyên Hồn sẽ ở lại Nam Cương một thời gian!”
Cả ba đồng thời chốt lại sau đó, Đế Hồn bắt đầu đem theo Nguyên Hồn Đế Đạo Thiên quay lại dưới chân Huyền Sơn. Còn Ma Hồn đã lập tức lên đường hướng tới phía Đông, mà nơi hắn sắp đến chính là Trung Thổ.
Sau một thời gian dài không quay lại Thái Vân Tông, Đế Đạo Thiên cảm giác được giống như xa nhà một thời gian. Dù sao thì hắn cũng từng một mực sống trên này không bước ra ngoài mấy khi, lúc này cảm giác đó xuất hiện cũng không có gì lạ.
“Thiên hạ quá rộng lớn!” Hắn thở dài một câu rồi mới bước lên trên.
Lúc này, hắn không có bị đệ tử canh cửa ngăn lại nữa, đúng hơn là cũng không còn đệ tử canh cửa nào ở ngoài này như trước, một sự thay đổi khiến hắn vô cùng hài lòng. Đế Đạo Thiên dựa theo thói quen mà tìm tới thư viện, lúc này, trước mặt hắn vẫn là khung cảnh như thế, chỉ có điều còn thêm một dáng người yêu kiều đứng trước.
“Lưu Giang Sở! Ngươi đứng đây làm gì?” Đế Đạo Thiên lại gần cất tiếng nói khiến cho nàng bỗng giật mình, ngạc nhiên quay ra mà không dám tin.
“Ngươi…công tử! Ngươi cuối cùng cũng đã quay về?” Lưu Giang Sở run rẩy thân mình, hai tay nắm chặt đồng thời cảm xúc hiện tại vô cùng r·ối l·oạn. Một phần là vì trước đó đã nghĩ quá nhiều đến hắn, một phần là do hiện tại có tu vi cao hơn nhiều nhưng vẫn không nhìn thấu được hắn đến đâu.
“Cảm giác như công tử hoàn toàn khác biệt! Không biết hắn đã đạt đến cảnh giới như thế nào rồi?” Lưu Giang Sở thầm nghĩ. Chỉ là nàng còn chưa biết, Đế Đạo Thiên đang đứng trước mặt này hoàn toàn không có chút tu vi nào cả. Nàng không cảm giác được nguyên nhân là do Đạo Nhan che chở cùng với bản thân mang theo Nguyên Ý chất chứa mọi loại ý chí bình phàm nhất. Điều đó dẫn đến việc người ngoài nhìn vào mà tưởng rằng hắn thâm bất khả trắc.
“Sao? Nhìn thấy ta ngươi không vui?” Đế Đạo Thiên nhàn nhạt mở miệng, hắn cũng đang nghĩ xem có phải Lưu Giang Sở hiện tại đã không còn coi trọng mình nữa không. Dù sao hiện tại hắn cũng không khác gì cái gọi là phế vật.
“Không…làm sao có thể? Nhưng trước đó…tại sao công tử lại bỏ đi?” Lưu Giang Sở ấp úng, lúc này lại giống như khó nói nên lời. Ánh mắt nhìn chằm chằm Đế Đạo Thiên dò hỏi.
“Ồ, vậy ra ngươi thắc mắc chuyện đó sao?” Đế Đạo Thiên cũng hơi bất ngờ, sau đó chợt thở dài: “Lúc đó, ta vì thế gian mà diệt trừ đi yêu thú xâm hại! Không nghĩ tới mắc kẹt ở một nơi đến giờ mới thoát ra được!”
Hắn nói như vậy không hẳn là vô lí, hoàn toàn là những việc đã diễn ra. Trước khi quay lại đây, hắn cũng phát hiện ra Hỏa Thần Sơn cùng vô số yêu thú trên đó bị lực lượng lôi kiếp cùng với dung nham phá hủy toàn bộ.
Lưu Giang Sở há hốc mồm, bộ dạng không dám tin nhưng sau chợt nghĩ đến cái gì, vội vã nói: “Chẳng lẽ là thiên phạt vài năm trước? Là do công tử làm sao?”. Nàng chỉ đoán mò, thế nhưng lại đoán đúng và đồng thời Đế Đạo Thiên cũng không ngại mà gật đầu, sau đó hắn lại tỏ ra tiếc nuối:
“Đáng tiếc một điều, hiện tại tu vi của ta có thụt giảm, cần một thời gian dài mới có thể phục hồi!”
“Hóa ra là vậy! Nếu thế ta sẽ ở bên cạnh hộ pháp cho công tử! Nhưng mà…” Lưu Giang Sở nói đến đây, không hiểu sao lại chần chờ không tiếp tục nữa.
“Nhưng mà làm sao? Ngươi có ý kiến cứ thoải mái nói ra!” Đế Đạo Thiên tưởng rằng nàng muốn nói sẽ rời đi, tự mình theo đuổi con đường của bản thân. Thế nhưng, ngay lập tức Lưu Giang Sở lại nói: “Công tử không được bỏ ta lại một lần nữa! Hiện tại ta cũng có thể cùng ngài đi trừ yêu, bảo vệ thế gian!”
Người ta nói, lòng nữ nhân là thứ dễ thay đổi nhất, cũng là thứ dai dẳng nhất. Đế Đạo Thiên không ngờ được Lưu Giang Sở lại có cố chấp với mình mạnh như thế. Có điều, đúng lúc lại là thứ hắn cần bởi vì dù sao, hiện tại không được như trước nữa, hắn cần phải đi nhiều nơi chứ không thể ngồi một chỗ tu luyện.
“Đạo Nhãn có thể tước đoạt căn nguyên, thậm chí bao gồm các loại năng lực thiên phú, chuyển hóa về dạng nguyên bản nhất cho ta! Nếu vậy, muốn theo một con đường khác, ta cần phải thu thập lấy mọi thứ làm căn cơ!” Đế Đạo Thiên đã đặt ra mục tiêu cho bản thân.
Kể từ đó, Lưu Giang Sở ngày ngày hộ tống Đế Đạo Thiên đi khắp nơi trong tông môn quan sát, sau đó lại xuống du ngoạn cả dưới chốn phàm nhân một lần. Hắn muốn tìm kiếm tất cả những người giống như Giang Sở, thiên phú vốn rất cao nhưng lại không ai phát hiện ra.
Ban đầu, nhờ có Tử Vi Thâu Mệnh Thuật cho nên hắn có thể nhìn thấy được ai tốt ai xấu. Nhưng hiện tại, chỉ cần có Đạo Nhãn, hắn cũng có thể nhận biết thậm chí rõ ràng hơn rất nhiều.
Tu vi Lưu Giang Sở hiện tại đã đạt đến Tụ Hồn đỉnh phong, sắp sửa có dấu hiệu đột phá Pháp Tướng cảnh. Nàng tu luyện Thần Phong Sinh Sát công là loại thiên phẩm công pháp cực kỳ hiếm thấy, ngay cả cao tầng Thái Vân Tông cũng chỉ có được duy nhất hai bộ mà thôi, nhưng cũng không thể đem ra so sánh với nhau được.
Tu luyện loại này cũng khiến cho chiến lực của Lưu Giang Sở cao hơn so với bình thường, lại thiên về g·iết chóc thiện chiến nên bất chấp cảnh giới chênh lệch, nhiều khi thậm chí còn một chiêu diệt sát cường giả Hợp Thể cảnh. Chỉ là dạng cường giả này ngay đến Thái Vân Tông còn chỉ có được ba vị thái thượng trưởng lão, đâu có dễ dàng mà đụng chạm như thế.
Điều đó cũng có nghĩa, thực lực Lưu Giang Sở hiện tại gần như thuộc hàng cường giả đỉnh cấp, khó có ai địch lại nổi. Nhờ đó mà Đế Đạo Thiên mới có thể hung hăng càn quấy đi khắp mọi nơi mà không e ngại.
Hôm nay, vào một ngày trời quang mây tạnh, bỗng nhiên trên Thái Vân Tông có khách tới thăm. Là một đoàn gồm chục người, tất cả đều là cường giả hiên ngang đi tới trước đại điện.
“Hừ, mang danh là đại thế lực nhưng cũng chỉ đến vậy!” Một tên trung niên nam tử mở miệng khinh thường.
Bọn hắn đến đây hẳn là không có mục đích gì tốt. Chỉ thấy đúng lúc đám người tông chủ Hoàng Thiên cùng các trưởng lão xuất hiện gặp mặt, hai bên cũng không có mấy khách khí nói chuyện.
Hoàng Thiên lạnh lùng: “Các vị, đến Thái Vân Tông, các ngươi là khách, nên biết điều!”
Một lão giả trong đoàn người bỗng bước lên, khẽ vuốt chòm râu sau đó chậm rãi nói: “Hoàng tông chủ, chúng ta đến đây là muốn đưa ra lời đề nghị trước đó. Nếu Thái Vân Tông không chịu đồng ý, cũng chỉ có thể dùng thực lực giải quyết!”
Lão giả nói xong, lập tức khiến cho hai bên hừng hực lửa nóng, khí tức mạnh mẽ v·a c·hạm khiến cho xung quanh tán loạn hết lên. Nhưng đột nhiên, giọng nói từ xa vang lên đánh vỡ hết thảy khí tức: “Đám người Cẩu Minh, mau chóng cút đi cho ta!”
Người đến mang theo khí tức mãnh liệt bá đạo, đồng thời thân hình cao to vô cùng, giống như một cự nhân sức mạnh vô song. Hắn chính là Hùng Ngưu, lúc này tu vi đã đột phá Tụ Hồn đỉnh phong, khiến cho hắn nhìn càng có thêm khí chất khác biệt, vừa cao quý lại vừa hoang dã.
“Tiểu bối, ngươi không khỏi quá ngông cuồng đi!” Lão giả nhìn lên trên, có vẻ đang rất tức giận.
Lập tức, phía sau lão, tên thiếu niên khác đồng thời lao lên đối đầu với Hùng Ngưu. Người này mặc một bộ quần áo trắng tinh, toát lên phong thái tuấn lãng tự tại, ánh mắt trêu tức nhìn Hùng Ngưu rồi cười lạnh: “Lão sư phụ của ngươi đâu? Không phải sợ không dám xuất hiện rồi đó chứ? Lần trước nếu không nhờ Giang lão nương tay, lão ta có thể đ·ã c·hết nhục dưới chân kẻ khác rồi, ha ha!”
Hùng Ngưu nghe vậy chỉ càng thêm lạnh lùng, sát khí lẫm liệt bỗng nhiên lan tràn khiến cho không gian xung quanh ảm đạm đi nhiều.
“Dừng tay! Nghiệt súc! Lão giả phía dưới vội hốt hoảng, chưa kịp lao lên thì đã thấy thiếu niên áo trắng nổ tung, cơ thể như quả bóng vỡ ra, bên trong bắn tung tóe máu tươi.
Chỉ trong nháy mắt, không một ai có thể ngăn cản nổi, ngay cả như tông chủ Hoàng Thiên hay lão giả kia cũng đều không nói được gì.
“Hoàng tông chủ! Chuyện này ngươi giải thích thế nào? “Lão giả quay sang tức giận đùng đùng, hai bên đang kìm chế lẫn nhau nếu không lão ta đã lao đến g·iết c·hết Hùng Ngưu từ lâu rồi.