Chương 37: Địa Diên Minh
Mắt thấy Hùng Ngưu vẫn còn giận dữ, Hoàng Thiên cũng không phải dạng người như nhược, khí tức bừng bừng tức giận quát mắng: “Im miệng cho ta! Giết thì g·iết rồi, có gì phải giải thích? Cùng lắm thì một đám cẩu các ngươi dẫn nhau tới đây! Thái Vân Tông từ xưa vốn không e ngại điều gì!”
Đám người đối diện sững sờ, sau đó lão giả cũng âm trầm mặt mũi xuống, giọng lạnh lùng nói: “Được lắm! Ngày khác chúng ta lại đến đòi món nợ này!” Nói xong hắn lập tức dẫn theo đám người bỏ đi, tuy không cam lòng nhưng hôm nay bọn chúng mang người tới chỉ để nói chuyện, không đủ sức đánh nhau.
Sau đó, Hùng Ngưu từ từ hạ xuống trước mặt Hoàng Thiên, chắp tay cùng kính: “Tông chủ, tại sao chúng ta không một lần đàn áp diệt hết bọn chúng? Sư phụ của ta cũng đã gần khôi phục thương thế, nếu như lúc đó không phải bọn chúng dùng thủ đoạn, hắn cũng không thê thảm như vậy!”
Hoàng Thiên liền lắc đầu, sau đó là bình tĩnh nói: “Lực lượng Địa Diên Minh tuy là nhiều thế lực nhỏ hợp lại, nhưng chắc chắn có đại lão đứng sau chống lưng mới có thể càn quấy như vậy. Ngươi cũng biết, trong đó còn một vài kẻ vô vùng lạ mặt chưa từng xuất hiện ở Nam Cương chúng ta.”
Hùng Ngưu ngơ ngác nhưng cũng không đến mức ngu đần, hắn cũng hiểu việc này bất thường.
Chỉ mới một năm trước, ngay sau thời gian Bá Đao Tông bị diệt, thế lực mới nổi dậy ngay tại Hoang Lâm, có tên Địa Diên Minh gồm nhiều gia tộc cùng tông môn lẻ tẻ góp sức.
Nhưng không hiểu sao, từ lúc Địa Diên Minh thành lập lại kéo theo rất nhiều cao thủ không biết từ đâu đến gia nhập vào trong, tạo ra lực lượng không kém thậm chí còn thoáng chút vượt mặt hai đại thế lực còn lại.
Cũng tại một lần tham dự lễ thành lập Địa Diên Minh, thái thượng trưởng lão Liệt Hỏa Dã bị bọn hắn dùng thủ đoạn khiến cho thực lực sụt giảm, sau đó b·ị đ·ánh tới thê thảm, khiến cho Hùng Ngưu không thể không tức giận.
“Triệu tập hai vị thái thượng cùng năm đại đệ tử đến chính điện họp bàn!” Hoàng Thiên bỗng nhiên nói, sau đó tiến tới chính điện.
Mà lúc này, ở bên trong thư viện nhìn ra hướng đó, Đế Đạo Thiên cùng Lưu Giang Sở đang chăm chú quan sát cảnh tượng vừa rồi. Khi mọi chuyện kết thúc, hắn mới quay sang hỏi: “Ngươi biết gì về chuyện này không?”
Lưu Giang Sở tuy là chỉ đứng một chỗ trong vòng hai năm, thế nhưng thông tin loáng thoáng cũng biết được chút ít nên đã kể lại cho hắn nghe. Sau đó, Đế Đạo Thiên suy tư một hồi, cuối cùng quyết định tìm đến Địa Diên Minh một phen.
…
Địa Diên Minh nằm tại gần khu vực của Bá Đao Tông lúc trước, lúc này đã xây lên thành một tòa thành trì rộng lớn, tường cao trăm trượng, chỉ có cường giả mới dám bay ngang qua, còn lại tu sĩ muốn qua thành đều phải nộp phí.
Đế Đạo Thiên cùng Lưu Giang Sở cùng bước vào bên trong, quả thực là vô cùng rộng lớn, nhà cửa hàng quán xây dựng cũng rất xa hoa lộng lẫy. Nhưng mà, đằng sau đó che đậy thứ gì thì không một ai biết cả.
Hai người cùng đi vào bên trong tửu lâu nghe ngóng chút thông tin, gọi một bàn đầy thức ăn cùng rượu ngồi gần cửa sổ hướng ra ngoài. Hắn đồng thời cũng quan sát người đi đường một chút, biết đâu bắt gặp được kẻ nào đáng nghi.
“Công tử, chi bằng trực tiếp tìm đến tổng bộ của bọn chúng. Ngài muốn người nào ta cũng sẽ bắt hắn ra mặt!” Lưu Giang Sở thì không được kiên nhẫn như vậy, lại rất hiếu chiến.
“Bình tĩnh, làm lớn chuyện cũng chỉ gây thêm rắc rối mà thôi!” Đế Đạo Thiên mỉm cười, ánh mắt tập trung lên người một tên nam tử mặc lam bào chuẩn bị bước vào tửu lâu này.
Khi mà hắn bước vào trong, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người. Gương mặt khá tuấn tú, thon dài cùng đôi mắt ánh lên sự tự tin tuyệt đối vào bản thân.
“Đó là Giang Thần công tử, nghe nói là cháu trai của vị Giang trưởng lão Địa Diên Minh. Thiên phú cùng thực lực đều thuộc tuyệt đỉnh!” Một trong số những người ở đây nói ra, ánh mắt không kìm được mà nhìn kỹ thêm vài cái.
“Hắn tên là Giang Thần? Có lẽ chính là kẻ đã đánh Liệt trưởng lão, sư phụ của Hùng Ngưu kia!” Đế Đạo Thiên dùng Đạo Nhãn quan sát, cũng thấy được kẻ này thiên phú không kém, có Kim hệ Vương mạch, cao hơn cả cấp bậc của Lưu Giang Sở.
Có điều, chênh lệch về thực lực thì không có gì để nói, người tu luyện công pháp tầm thường sao so được với người tu cực phẩm công pháp.
Giang Thần khẽ để ý thấy ánh mắt của Đế Đạo Thiên, trông thấy bên cạnh là Lưu Giang Sở mặc trang phục Thái Vân Tông liền tiến lại bắt chuyện.
Lưu Giang Sở hiện đeo chiếc khăn lụa mỏng che mặt, nhưng khí chất thì vẫn còn đó, khiến cho hắn không khỏi bị hấp dẫn. Giang Thần mở miệng: “Không biết cô nương là vị đệ tử nào của Thái Vân Tông?”
Lưu Giang Sở không có trả lời, biểu hiện lạnh lùng vì trước đó Đế Đạo Thiên đã nhắc nàng cứ giữ im lặng. Thay vào đó, Đế Đạo Thiên lại cười cười nói: “Vị công tử này, sư muội ta không muốn nói chuyện, tốt nhất ngươi nên tránh xa một chút!”
Giang Thần ngạc nhiên quay sang, không nghĩ tới một kẻ không có tu vi như Đế Đạo Thiên lại dám ngang nhiên chen vào trò chuyện của hắn. Nhưng thấy hắn xưng hô với Giang Sở là sư muội, lập tức đổi ý, bắt đầu chuyển sang Đế Đạo Thiên nói: “Vậy các ngươi đều là người Thái Vân Tông?”
“Đúng vậy, chúng ta đều đến từ Thái Vân Tông!” Đế Đạo Thiên gật đầu nhưng lời nói không hoàn toàn nhận định. Dù sao hắn cũng không tính trong đám đệ tử được rồi, chỉ là một tên trông sách mà thôi.
Thấy vậy, Giang Thần tiếp tục: “Các ngươi vừa mới g·iết c·hết người Địa Diên Minh chúng ta, nay lại tự mình mò tới đây. Không s·ợ c·hết sao?” Nói ra câu này, trong người Giang Thần giống như có sát khí toát ra.
“Ồ, ta cùng sư muội cũng lâu rồi chưa có về lại tông môn. Thật sự có chuyện đó sao?” Đế Đạo Thiên kinh ngạc, đôi mắt chớp chớp giống như vô cùng giật mình.
“Vậy là không biết. Nhưng không biết không đồng nghĩa ta sẽ bỏ qua, chỉ cần yêu cầu muội tử đây theo ta một chuyến, mọi ân oán coi như xóa bỏ!” Giang Thần cười lạnh, tràn đầy ác ý nhìn chằm chằm vào Lưu Giang Sở một lượt từ trên xuống dưới.
“Vị công tử này, ngươi không khỏi quá mức đi! Bản thân ngươi có thể đại diện cho cả Địa Diên Minh sao? Người nhà ngươi là ai?” Đế Đạo Thiên cau mày, tỏ ra khó chịu nhìn đối phương. Hắn giống như cực kỳ không thích những tên chuyên ý thế h·iếp người vậy, có điều cũng chỉ là giả vờ.
“Ha ha, ta là ai? Ta là Giang Thần! Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ quyết định sinh tử của các ngươi rồi! Đừng nhiều lời!” Giang Thần cười lạnh, bàn tay lao ra cứng cáp như hổ trảo, vươn đến định tóm lấy cổ Đế Đạo Thiên.
Nhưng Lưu Giang Sở bên cạnh bỗng nhiên động, bàn tay bao bọc bởi thanh phong linh nguyên sắc bén vô cùng, như một lưỡi kiếm cắt ngang tay Giang Thần.
“Hả?” Giang Thần giật mình, cảm giác được nguy hiểm từ người Lưu Giang Sở, hắn nhanh chóng thu tay mình lại, vội vã lùi ra phía sau mấy bước mới dừng. Ánh mắt bắt đầu ngưng tụ, suy tư một lúc sau đó lại nói: “Hóa ra là giả vờ! Chắc hẳn các ngươi là cao tầng Thái Vân Tông cử đến đúng không? Nhưng đáng tiếc, hôm nay dù thế nào cũng nhất định phải c·hết!”
Giang Thần nói xong, đang định lấy ra một tấm ngọc phù truyền tin thì lúc này, Đế Đạo Thiên bỗng ngăn cản, nói: “Khoan đã! Trước đó, chúng ta muốn gặp người đại diện Địa Diên Minh có chuyện quan trọng!”
“Chuyện quan trọng? Các ngươi có ý gì?” Thấy đối phương vẫn giữ bình tĩnh, cảm giác bản thân phản ứng có chút thái quá nên Giang Thân nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hai người này chỉ có nữ nhân thực lực rất mạnh, còn kẻ gọi là sư huynh kia thì hoàn toàn bình thường, điều đó rất quái lạ. Khiến cho Giang Thần nghĩ mọi chuyện không có đơn giản chút nào.
Thấy Giang Thần ngừng lại, lúc này Đế Đạo Thiên mới mỉm cười nói ra: “Chúng ta đến từ Thái Vân Tông, thế nhưng cũng không hẳn là người bên đó. Hiện nay có món đồ cần Minh chủ các ngươi đến xác minh một chút!”
Đế Đạo Thiên lấy ra một thanh kiếm lục sắc, thân kiếm dài nhỏ vô cùng tinh xảo, người có mắt nhìn vào có thể thấy được là một món pháp bảo vô cùng quý giá. Đế Đạo Thiên nói: “Đây là Lục Bích Kiếm, pháp bảo thiên cấp sơ giai! Có đủ để Minh chủ ra mặt chưa?”
Hắn nói xong liền cất kiếm đi ngay lập tức, chỉ còn lại ánh nhìn tham lam cùng khó tin xung quanh. Bất kỳ ai cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có pháp bảo thiên cấp xuất hiện, cho dù là đại thế lực cũng chưa chắc đã có được nó.
Giang Thần nuốt nước bọt, sau đó quay ra phía sau, khí tức hùng hồn hiện lên, hắn bắt đầu ra tay diệt sát tất cả mọi người ở đây. Cho đến khi bên trong tửu lâu chỉ còn lại đúng ba người, dưới sàn nhà là máu me loang lổ, lúc này hắn mới âm trầm nói ra: “Các ngươi đi theo ta!”
Giang Thần dẫn theo bọn hắn tìm tới tổng bộ của Địa Diên Minh, là một tòa kiến trúc to lớn nằm ngay tại trung tâm thành trì. Cánh cửa đại môn to lớn từ từ mở ra, ba người cùng nhau dọc theo lối đi nhỏ, xung quanh mọc đầy hoa tươi, cuối cùng đến một tòa đình viện đơn sơ.
Một bóng người lặng lẽ ngồi trước bàn ngọc thạch, tay nâng chén trà từ từ uống một ngụm sau đó đặt xuống, mỗi hành động đều mang theo loại ý chí tự nhiên huyền diệu. Người này là một nữ tử, gương mặt mộc mạc nhưng rất xinh đẹp, tạo cảm giác giống như thôn nữ ngây thơ trong sáng, không dính bụi trần.
“Minh chủ, ta dẫn theo hai kẻ này tới có chuyện quan trọng cần báo!” Giang Thần đứng từ xa đã chắp tay cung kính cúi đầu, dường như đối với vị Minh chủ này đặc biệt cẩn thận.
“Ồ, là người nào?” Minh chủ Địa Diên Minh quay ra, ánh mắt trong sáng hiện lên nhìn vào Lưu Giang Sở, nàng bỏ qua Đế Đạo Thiên.
“Chậc, không biết đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn không biết liêm sỉ mà bày ra bộ mặt trẻ trung đó?” Đế Đạo Thiên thầm nghĩ. Theo hắn biết, đa phần những người có cấp bậc cao như vậy thì đều thuộc dạng lão quái sống không biết bao nhiêu năm.
“Tiểu muội! Lại đây cùng nói chuyện!” Minh chủ khẽ mỉm cười, nói với Lưu Giang Sở.
Nhưng Lưu Giang Sở lại chần chừ, quay sang hỏi ý kiến Đế Đạo Thiên thì mới dám đi. Có điều, Đế Đạo Thiên lại nói: “Minh chủ, ngài không cần khách khí như vậy. Chúng ta đều là bậc tiểu bối. Vẫn nên xưng hô cẩn thận thì hơn!”
Giang Thần ở bên cạnh nghe thấy lời này suýt chút phun ra ngoài, ánh mắt trơ ra nhìn Đế Đạo Thiên, sau đó khẽ ghé sát tai hắn nói: “Minh chủ cùng thế hệ với chúng ta! Nàng mới chỉ có đôi mươi a! Nhìn mặt như vậy mà cũng dám nói người ta già? Hay là ngươi muốn c·hết sớm?”
Đế Đạo Thiên sững sờ, nghĩ thế nào cũng không ra vị Minh chủ này lại cũng chỉ là thiếu nữ trẻ trung như vậy. Hắn lập tức ho khan, sau đó đính chính: “Ý ta là, địa vị ngài cao quý, khiến chúng ta thấy áp lực vô cùng!”
Lúc này thì gương mặt sạm đen của vị Minh chủ kia mới hòa hoãn hơn chút ít, trừng mắt lườm qua Đế Đạo Thiên xong nói: “Tiểu tử, ngươi là ai? Hạ nhân dám đứng trước mặt chủ nhân nói chuyện sao?”
Ngữ khí coi thường khiến cho Lưu Giang Sở bên cạnh tức giận, gần như muốn xông lên đánh cho ả ta một trận no đòn. Thế nhưng, Đế Đạo Thiên lại đưa tay cản, hắn cười khẽ rồi nói: “Ta cùng người này là sư huynh muội a! Đến đây vốn dĩ muốn cùng Minh chủ trao đổi, nào ngờ đâu lại bị coi thường như vậy. Đành thôi!”
Hắn nói xong lập tức quay lưng muốn bỏ đi, khiến cho Giang Thần nóng lòng, định nói ra chuyện chính thì đã nghe Minh chủ Địa Diên Minh quát mắng: “Đã đến đây rồi, các ngươi nghĩ muốn đi là đi?”
Nàng vung tay hiện ra luồng hào quang hóa thành dải lụa trắng tinh, lao tới trói chặt hai người Đế Đạo Thiên. Dải lụa giống như loại pháp bảo nào đó, vô cùng chắc chắn mà biến hóa khôn lường.
Lưu Giang Sở lập tức quay lại, trên tay xuất hiện thanh Lục Bích Kiếm, lực lượng sinh sát bộc lộ, một nhát chém tan hết thảy lụa trắng bao quanh, khiến cho sắc mặt vị Minh chủ kia đột biến: “Thiên cấp pháp bảo? Ngươi lấy ở đâu ra thứ đó?”
“Không quan trọng nữa! Lúc này chúng ta cũng không muốn nói chuyện!” Đế Đạo Thiên lắc đầu, bộ dáng không có chút lo lắng nào.
“Rốt cuộc các ngươi muốn gì?” Minh chủ Địa Diên Minh trầm mặc, sau đó giọng nói lạnh lùng hỏi.
“Muốn biết một vài thông tin, ban đầu định trao đổi nhưng hiện tại đổi ý rồi!” Đế Đạo Thiên dõng dạc nói ra, sau đó lại nhìn Lưu Giang Sở hỏi: “Nắm chắc không?”
Lưu Giang Sở gật đầu, sau đó cầm theo bảo kiếm lao lên t·ấn c·ông Giang Thần. Lục Bichs Kiếm cộng thêm lực lượng từ Thần Phong Sinh Sát công, thi triển ra Sát Vương Chi Kiếm công kích vô địch, không ngại bất kỳ vật cản nào.
Giang Thần vội hoảng hốt dùng linh nguyên bao quanh, sau đó cũng cầm ta trường thương Huyền cấp chống đỡ. Nhưng ngay lập tức, Lục Bích Kiếm đã chém đứt ngang thân trường thương, tiếp tục mang theo sát khí mãnh liệt chém lên ngực Giang Thần.
Máu tươi bắn ra, Giang Thần vội sợ hãi bay ra sau, đồng thời thúc giục Linh, là một thanh kim sắc thần thương sắc bén. Hắn cầm thương định lao tới thì nữ nhân bên cạnh cản lại, ánh mắt chợt lạnh xuống, tràn đầy sát ý nói ra: “Rốt cuộc các ngươi muốn gì?”
“Chẳng phải đã nói rồi sao? Ta muốn ngươi phải ngoan ngoãn!” Đế Đạo Thiên vừa nói, bên trong ánh mắt chợt xuất hiện quang mang phóng tới, khiến cho tâm thần đối phương đột nhiên t·ê l·iệt một hồi.
Nhân cơ hội này, Lưu Giang Sở lập tức lướt tới, thân pháp nhanh như thần phong kề lưỡi kiếm trước cổ vị Minh chủ này, chỉ cần khẽ động lập tức hạ sát.