Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thiên

Chương 41: Bí Ẩn Thân Thế




Chương 41: Bí Ẩn Thân Thế

Thời gian đến Diễm Thần Đại Điển ngày một gần hơn, thiên tài khắp nơi trên đại lục tụ hội cùng hướng tới vị trí cao nhất- Chân Đế!

Trong lúc đó, tại Hắc Ma Uyên, ranh giới giữa Nam Cương cùng Bắc Lĩnh, phía dưới bóng tối sâu thăm thẳm, những con người mặc áo trùm kín mít đang dần dần di chuyển hướng lên phía ánh sáng.

Đoàn người như một đội quân, bao gồm những tín đồ trung thành nhất của Ma Thần, với ý chí đem đến một kỷ nguyên mới cho đại lục, bọn họ là Hắc Uyên Ma Giáo.

Tổng đàn của Hắc Uyên Ma Giáo nằm sâu phía dưới Hắc Ma Uyên, nguyên nhân là do từng gây ra đại chiến khiến cho đại lục đẫm máu, cuối cùng bị khắp nơi càng giả hợp lực đánh đuổi, t·ruy s·át đến tận ngày nay.

Hắc Ma Uyên là nơi ẩn giấu tốt nhất, xung quanh địa hình hiểm trở, lại thêm có Hắc Ám Lâm bao bọc xung quanh, có rất nhiều yêu thú cường đại, bọn chúng bị nhiễm ma khí từ dưới Hắc Ma Uyên cho nên cuồng bạo hơn bình thường.

Đúng lúc này, phía trên một tòa cung điện hắc ám dưới thâm uyên, sáu bóng người mặc trang phục ma giáo đứng đó quan sát đám tín đồ đang hành quân. Mục tiêu bọn hắn hướng tới chính là Đại Diễm Vương Triều.

Lúc này, giọng nói âm trầm vang lên, một người khom lưng mà đứng, tay cầm hắc trượng nhìn theo đội quân mở miệng: “Hiện tại, lực lượng Ma giáo chúng ta đã đạt đến cực đỉnh, chỉ cần Ma Thần xuất thế, dẫn dắt chúng ta công phá Hỏa Thần Tế Đàn. Từ đó, đại lục cũng không còn ai dám cản bước chúng ta!”

Bên cạnh, nữ tử không nhìn rõ mặt lúc này đã lộ ra, gương mặt xinh đẹp thanh lãnh, tỏa ra khí chất cao quý mỉm cười, giọng nói đầy phấn khởi: “Ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi. Tất cả mau chóng đề thăng thực lực, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới!”

“Tuân lệnh Ma Tế đại nhân!” Năm người còn lại đồng thanh, có vẻ địa vị của nữ nhân này rất cao.

Sau đó, nàng quay trở lại vào bên trong cung điện, bước vào một căn phòng xa hoa, xung quanh bày bố toàn là tranh vẽ những cảnh tượng hủy thiên diệt địa, mà bóng người trong tranh chỉ có một, chính là Ma Thần mà nàng kính ngưỡng.

Ở ngay giữa một đại điện rộng lớn âm u, có một chiếc bia đá hắc sắc, xung quanh lượn lờ ma khí kinh khủng, phía trên từng chữ giống như là những đường đạo văn, thâm ảo huyền bí có chất chứa uy năng thiên địa.

Nữ nhân lại gần, sau đó quỳ sát xuống trước bia đá, chỉ nghe nàng lẩm bẩm gì đó, sau một hồi, bên trong bia đá tràn ra một luồng lực lượng vào cơ thể nàng.

Cảm nhận được nó, nàng lập tức tỏ ra phấn khích, gương mặt đỏ hồng, nhanh chóng hấp thu hết thảy.

“Ma Thần Bia có chứa lực lượng Ma Thần để lại, giúp cho Ma giáo tín đồ lĩnh ngộ mà tăng lên tu vi! Nhưng chỉ những người được nó chọn mới có thể lĩnh ngộ, ta may mắn là một trong số đó! Nhất định đều là Ma Thần chiếu cố!” Nữ tử sắc mặt hạnh phúc, dường như nàng ta còn có một loại cảm giác nhất định đối với Ma Thần này.



Đúng lúc đó, tại bên trong Hắc Ám Lâm, một bóng dáng xuất trần, toát lên khí tức cao thượng, chính trực chậm rãi bước đi. Hắn giống như là một tia sáng chói lóa hiện ra giữa bóng tối vô tận, là điểm hướng đến của mọi sinh linh mong muốn được cứu vớt.

“Đi bừa một lúc thế mà lại đến khu rừng này. Nghe nói đây gọi là Hắc Ám Lâm, xung quanh toàn là yêu thú điên cuồng, làm thế nào mới thoát ra đây? Không lẽ lại vòng ngược lại?” Người này thở dài không thôi, vốn dĩ hắn muốn đi tới Bắc Lĩnh thu thập thông tin. Thế nhưng lại quên mất từ Nam Cương mà muốn tới Bắc Lĩnh, trừ khi có khả năng thông thiên, bay qua được Hắc Ma Uyên, nếu không chỉ có thể đi đường vòng qua Trung Thổ.

Lúc nhớ ra thì bản thân hắn đã ở bên trong Hắc Ám Lâm này rồi, lại bị sự rộng lớn của nó bao bọc bên trong, khó tìm thấy lối ra.

May mắn thay, ma khí bên trong này rất có ích cho hắn tu luyện, cảnh giới đề thăng đến Tụ Hồn đỉnh phong, suýt chút nữa là đột phá Pháp Tướng cảnh.

Trên tay cầm theo một thanh phương thiên kích, kéo lê trên mặt đất tạo ra lực lượng khiến cho đám yêu thú xung quanh không dám lại gần. Hắn cứ thế mà bước đi về trước, đằng nào cũng đã đến đây, hắn cũng muốn xem thử Hắc Ma Uyên đáng sợ thế nào.

Đi được một đoạn, bỗng dưng cảm thấy phía xa có hơi thở của người, đúng hơn là của rất nhiều người. Cho dù bọn chúng có cố gắng che giấu thì cũng không thể thoát khỏi dò xét của hắn.

Phương thiên kích nắm chặt trên tay, hắn lao người lên không trung, mắt bạc lóe sáng nhìn xuống nơi đó, là một đoàn người áo đen đang hành quân, kéo dài từ trên này xuống tận phía dưới Hắc Ma Uyên.

“Lại là chuyện gì đây? Không lẽ cách đi qua Hắc Ma Uyên là phải xuống dưới đó, xong lại đi lên từ bên kia? Mệt mỏi vậy sao?” Hắn cảm thấy khó hiểu, định đi tới hỏi chuyện thì sựng lại.

Trong cảm nhận của hắn, đoàn người này tuy có tu vi khác nhau thế nhưng ai ai cũng có một loại khí tức đặc biệt trên người. Giống như đồng thời cộng hưởng với nhau, sau đó rút ra loại lực lượng nào đó truyền về một điểm.

“Ở phía dưới thâm uyên này chắc chắn có thứ gì đó! Để ta xuống xem thử!” Hắn nói xong liền lấy ra một chiếc áo choàng, chính là Ám Dạ Thần Y, người mặc nó là Đế Hồn Đế Đạo Thiên.

Hắn thông qua Ám Dạ Thần Y che giấu đi khí tức không một ai có thể phát hiện ra được hắn. Cứ như thế, Đế Đạo Thiên một mạch chạy xuống dưới Hắc Ma Uyên, và trước mắt hắn thấy chính là cung điện hắc ám nguy nga, bên trong ắt hẳn là một thế lực thần bí nào đó.

Nhìn thấy trước cửa cung điện có ghi “Hắc Uyên Ma Giáo” Đế Đạo Thiên lục lọi trí nhớ, cuối cùng hắn cũng nhận ra. Giáo phái này ngàn năm trước từng khiến cho đại lục rơi vào cảnh c·hiến t·ranh đẫm máu, số lượng n·gười c·hết đi vô số kể.

“Kẻ đứng đầu lại là Ma Thần? Không biết có liên hệ gì không đây?” Đế Đạo Thiên lập tức bước vào bên trong.

Hắn quan sát xung quanh không thấy có ai, bắt đầu dùng Đế Hồn cảm ứng không gian, đột nhiên nhận được cảm giác khá quen thuộc. Hắn lần theo cảm giác đó mà tìm tới, cuối cũng xuất hiện tại bên trong đại điện u ám, trước mặt cũng chính là Ma Thần Bia phát ra lực lượng kêu gọi hắn.



“Thứ đó cực kỳ quen thuộc! Chẳng lẽ thật sự có quan hệ gì với ta sao?” Đế Đạo Thiên chậm rãi bước lại gần, lúc này thấy xung quanh không có một ai, hắn đưa tay khẽ chạm lên bia đá.

Đột ngột, ý thức của hắn tự động tiến vào bên trong, trước mặt lúc này là một mảnh không gian hắc ám, dưới chân đang đứng là huyết hải mênh mông.

Từ dưới huyết hải bỗng nổi lên tòa cung điện hắc ám, uy thế lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Bên trong cung điện có người bước ra, thân ảnh cao lớn, trên tay cầm hắc đao huyết sắc, gương mặt hoàn toàn bị hắc ám che phủ, chỉ có đôi mắt âm u nhìn về phía hắn.

Nhưng đúng lúc này, thân ảnh lại giống như trở nên kích động, lập tức lao đến gần Đế Đạo Thiên, khí tức hùng hồn nhưng không hề chứa sát ý.

Đế Đạo Thiên tuy có vận lực phòng thủ thế nhưng cũng đang do dự, người này không hề đối với hắn sinh ra bất kỳ ác ý nào, hắn có thể cảm nhận rõ ràng.

Thân ảnh to lớn đột nhiên hạ xuống trước mặt hắn, không nói lời nào đã lập tức quỳ gối, giọng nói vang vọng khiến huyết hải sục sôi nhưng không thiếu đi cung kính: “Chờ đợi vô số năm, cuối cũng đã đợi được ngươi tới! Đại nhân! Không, là thiếu chủ!”

Đế Đạo Thiên sững sờ, người này không quen không biết nhưng lại gọi hắn là thiếu chủ? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây?

Thấy thế, hắn vội hỏi lại: “Ngươi nhận ra thân phận của ta?”

Thân ảnh tỏ ra ngạc nhiên, sau đó lập tức nói: “Ta tu luyện là công pháp bên trên ban cho, tất cả đều cùng bị chi phối bởi người đầu mạch. Mà thiếu chủ khi tới đây đã khiến cho lực lượng trong cơ thể của ta cảm ứng được!”

“Vậy ngươi là ai?” Đế Đạo Thiên hỏi.

“Ta tên Vũ Khanh, là tộc nhân chi nhánh Vũ gia! Khi còn trẻ theo tộc nhân xuống đây lịch luyện, không may b·ị đ·ánh cho căn cơ hao tổn, lại bị mắc kẹt bên trong Hắc Ma Uyên rất lâu. Sau đó khi khôi phục thương thế và thoát ra ngoài đã trôi qua trăm năm, định tìm cách quay về nhưng do căn cơ hao tổn nên không thể đột phá ngăn cách!”

Nghe những lời này, Đế Đạo Thiên rốt cuộc hiểu ra, vậy là hắn vốn dĩ không được sinh ra ở đây mà là trên kia, nơi mà người ta gọi là Thiên Giới.

“Nhưng ta cũng không có chút trí nhớ nào, ngươi biết là chuyện gì không? Với lại ta mang họ Đế, Vũ gia có lẽ là bên ngoại!” Đế Đạo Thiên thắc mắc, từ khi Đế Mãnh nhặt nuôi hắn, đã nói khi đó cái tên này đột nhiên xuất hiện trong đầu nên lão mới đặt như vậy.

Đế Đạo Thiên không tin mọi chuyện chỉ là trùng hợp, tất có nguyên do và người sắp đặt nó. Hắn nhìn người đang quỳ trước mặt, sau đó hỏi: “Vậy ra ngươi đã thành lập Hắc Uyên ma Giáo cùng với gây ra đại chiến ngàn năm trước? Lý do là vì sao?”



Vũ Khanh bỗng hiện lên bối rối, nghĩ rằng Đế Đạo Thiên vì chuyện này mà muốn phạt mình, nhưng hắn không thể nói dối, đành thành thật trả lời: “Căn cơ của ta hao tổn, muốn đột phá phi thăng thì chỉ còn cách dùng đến cấm thuật, có tên Huyết Hải Tụ Linh thuật. Loại này cần dùng máu tươi của mười vạn sinh mạng đến phá vỡ quy luật, dù căn cơ phế phẩm cũng có thể thành thần. Trên Thiên giới thì nó chỉ là loại rác rưởi nhất, thế nhưng dưới này thì hoàn toàn là cấm thuật kinh khủng!”

“Chậc, đúng là kinh khủng thật! Nhưng sao cuối cùng vẫn thất bại?” Đế Đạo Thiên tỏ ra kinh ngạc, Đế Hồn vốn dĩ chất chứa ý chí hạo nhiên chính trực, dù không muốn nhưng vẫn có chút phản kháng những loại chuyện như vậy.

“Nguyên nhân là Hồng Diễm Đại lục truyền thừa xuống Thần Hỏa từ thượng cổ, là do một tên nào đó đạt đến thần cảnh, để lại tia thần hỏa của mình cho con cháu hưởng lợi! Bọn chúng dùng đến nó thì cho dù ta có cấm thuật, chênh lệch cũng rất lớn!” Vũ Khanh lập tức buồn bã thở dài, hắn nung nấu ý định quay lại Thiên giới rất lâu, có những mối thù cùng cần phải giải quyết nhưng không được.

Còn Đế Đạo Thiên thì thở dài, tuy biết được bản thân đến từ đâu nhưng cuối cùng lại vẫn bế tắc. Thiên giới vốn xa xôi khó với, hắn còn chưa có đủ năng lực phi thăng, cũng không biết khi quay lại đó còn người nào nhận mình hay không.

Vũ Khanh là nhân vật từ hàng ngàn năm trước, làm sao biết được tình hình gần đây thế nào.

Đế Đạo Thiên muốn biết tại sao bản thân bị ném xuống Địa Giới, trên Thiên giới rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Liệu hai gia tộc đó của hắn có còn tồn tại hay không? Hắn không thể biết.

“Ngươi nói, liệu Vũ gia cùng Đế gia trên đó có nguy cơ bị diệt?” Đế Đạo Thiên cuối cùng vẫn phải hỏi Vũ Khanh, dù sao hắn cũng biết được lực lượng hai gia tộc này đến đâu.

“Không thể nào! Trên Thiên Giới không thể có kẻ nào diệt được Vũ Gia, Đế gia cũng càng không thể! Thiếu chủ sao lại hỏi như vậy?” Vũ Khanh chợt nghi ngờ, cảm giác như Đế Đạo Thiên không hề biết đến chuyện gì vậy. Hắn càng nghĩ càng ra nhiều khả năng hơn, mà trong đó có một loại khiến hắn sinh ra dị tâm.

“Ta vốn bị vứt xuống dưới này không rõ nguyên do, vẫn đang đi tìm kiếm thân thế đây!” Đế Đạo Thiên đột nhiên thấy trong lòng nổi lên cảm giác lạ, hắn khẽ híp mắt nhìn Vũ Khanh sau đó thản nhiên nói.

Vũ Khanh nghe vậy, gương mặt liền hiện lên chút mừng rỡ, sau đó hắn âm thầm ngưng tụ lực lượng, chuẩn bị hướng lên thì lại phát hiện không đúng.

Chẳng biết từ lúc nào Đế Đạo Thiên đã biến mất không thấy đâu, Vũ Khanh nhận ra thì đã nhanh chóng sợ hãi, hắn quên mất đối phương có thể cảm nhận được bản thân mình sinh ra dị tâm.

Bên ngoài, Đế Đạo Thiên đứng trước Ma Thần Bia, ánh mắt sắc bén nói: “Vốn định giúp ngươi khôi phục, sau đó trợ ta tìm lại gia thân. Thế nào ngươi lại sinh ra dị tâm? Đành phải trừng phạt vậy!”

Nói xong, hắn truyền vào Ma Thần Bia ma nguyên của mình, dựa theo đó mà luyện hóa. Quá trình này lập tức khiến cho Ma Thần Bia cùng với toàn bộ tòa cung điện này rung lên mãnh liệt.

Tiếng động ảnh hưởng tới đám người còn lại bên trong, cùng với nữ nhân Ma Tế đồng thời xuất hiện bên bên cạnh, ánh mắt kh·iếp sợ nhìn Đế Đạo Thiên.

“Không thể…không lẽ chính là Ma Thần đại nhân?” Lão giả lập tức kêu lên, hai chân run run chuẩn bị khụy xuống.

“Không phải! Không phải hắn! Ma Thần đại nhân không phải hắn! Khí tức này khác biệt!” Nữ nhân danh xưng Ma Tế đột ngột hô lên, nàng rất muốn xông tới ngăn cản nhưng không được.

Cùng với tất cả mọi người ở đây, ai cũng đều có một cảm giác muốn quỳ bái Đế Đạo Thiên vô điều kiện, nguyên nhân là tu luyện công pháp do Vũ Khanh truyền lại.