Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thiên

Chương 47: Tiến Cung




Chương 47: Tiến Cung

Trở lại thời gian mấy ngày trước, bên trong Gia Cát Phủ, Đạo Tà cũng với Tư Uyển đi tới gặp Gia Cát Chính Thông.

Bên trong đại điện, ba người cùng nhau ngồi trò chuyện, bỗng nhiên từ bên ngoài có người lạ mặt khác bước vào, mang theo thần sắc căng thẳng ngồi xuống ghế.

“Gia Cát Chính Thông, ngươi lại định bày ra trò gì đây?” Người này nhìn quanh một lượt Tư Uyển cùng Đạo Tà sau đó nói ra, giọng nói có vẻ không mấy hài hòa.

Gia Cát Chính Thông đặt chén trà xuống, hướng đến người đàn ông này mà nói: “Đồ Tư thúc, chớ tỏ ra nóng vội. Bình tĩnh nghe chúng ta nói hết đã!”

Người này có tên Gia Cát Đồ Tư, chính là vị làm quan đại thần trong triều đình, hôm nay được Gia Cát Chính Thông gọi về vì có chuyện quan trọng cần bàn.

Gia Cát Đồ Tư cố kiên nhẫn lắng nghe, có điều khi nhìn sang Đạo Tà, thấy vẻ mặt của hắn lạ không hiểu sao có chút bồn chồn trong lòng, thầm nghĩ: “Kẻ này bất thường! Hẳn không đơn giản, không biết hắn là ai?”

Với kinh nghiệm lâu năm trong triều, hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu nhân vật bản lĩnh, cùng với đủ loại người tử chính trực đến mưu mô xảo trá, thế nhưng lại chưa từng có ai để hắn không thể nhìn thấu như Đạo Tà.

Gia Cát Chính Thông mở miệng nói lại toàn bộ sự việc cho hắn nghe, khiến biểu cảm Gia Cát Đồ Tư thay đổi liên tục, có lúc sợ hãi, có lúc kinh ngạc. Sau khi nghe xong, hắn chỉ thở dài một hơi, thật lâu sau đó mới quay sang phía Đạo Tà nói: “Ngươi là người Ma Giáo?”

Đạo Tà lắc đầu, dù không hẳn là thế nhưng bản thân hắn ở đây đích thực không thuộc Ma giáo. Hắn nhìn Gia Cát Đồ Tư nói: “Gia Cát đại nhân, ta tới đây vì tình cờ được Tư Uyển nhờ vả. Nhưng do duyên cớ xảy ra, lại nghĩ đến muốn giúp Gia Cát Phủ một chút. Dù sao thì với tình hình hiện tại, các ngươi cũng rất khó đi chọn phe phái, không đúng sao?”

Gia Cát Đồ Tư nghe hiểu những gì hắn nói, dù sao cũng làm trong triều đình, khi c·hiến t·ranh xảy ra thì hắn biết rõ kết cục của gia tộc sẽ như thế nào. Cho dù không muốn, bản thân là người của triều đình thì không thể không ra sức, mà chẳng lẽ đến lúc đó Gia Cát Phủ lại đi đứng về phía phản loạn đối đầu với chính mình sao? Nhất định chỉ có thể theo phe triều đình.

Đạo Tà lại nói: “Nhân tiện, tại hạ mạo muội cũng muốn một lần vào trong cung xem thử ra sao. Biết đâu có thể giúp chúng ta nhìn ra chút thực lực của bọn chúng!”



Gia Cát Đồ Tư, thậm chí hai người còn lại cùng đều ngạc nhiên, vốn dĩ lần này gọi Gia Cát Đồ Tư về chỉ để bàn chuyện chính sự. Thế nào tự nhiên Đạo Tà lại muốn tiến cung? Không ai biết hắn đang nghĩ cái gì.

Chỉ có bản thân hắn hiểu rõ, hiện tại hắn có được lực lượng linh hồn phải nói là cực kỳ vô đối, cộng thêm bản lĩnh của Ma Tâm Đạo Hồn Chủng, nhất định sẽ tra ra được phần nào của những góc khuất trong cung, thậm chí nếu may mắn, cũng có thể tìm được ra một số điểm yếu của triều đình.

“Ngươi chắc chắn? Bên trong hoàng cung trận pháp nhiều vô số, mỗi một bước đi không cẩn thận đều có thể khiến cho trận pháp cảm ứng được, tiếp sau đó là trăm tên Cẩm Y Vệ lao ra t·ruy s·át.” Gia Cát Đồ Tư nghiêm nghị, hắn thực lòng muốn nhắc nhở đối phương.

Thế nhưng, Đạo Tà lập tức cười: “Thế nên ta mới cần đại nhân dẫn đường vào đó! Không nhất thiết phải đi đến mọi ngóc ngách, chỉ cần một vài nơi xung quanh là đủ rồi!”

Hiện tại Ma Hồn của hắn tỏa ra có thể bao trùm phạm vi trăm dặm xung quanh, lại không ai có thể phát hiện ra được do chỉ cần linh hồn của bọn hắn đến gần sẽ lập tức sẽ bị lực lượng Ma Tâm ảnh hưởng, dẫn đến ảo giác che mờ.

Hắn chưa từng thử đối với cảnh giới cao như Hồng Đế, nhưng ít nhất là Địa Quân trung kỳ như Gia Cát Chính Thông cũng không nhận ra bất cứ điều gì.

Thấy Đạo Tà tự tin như vậy, Gia Cát Đồ Tư cũng đành thở dài, hắn hỏi một câu cuối cùng: “Ngươi nói không phải người Ma Giáo, vậy có điều gì chắc chắn sau khi thành công lật đổ triều đình, Gia Cát Phủ sẽ nắm giữ quyền lực đủ mạnh? Đám người Ma giáo từ trước đến nay thủ đoạn huyết tinh, chắc chắn không ngại ra tay trừ khử chúng ta. Nhớ đến sử sách lưu lại ngàn năm trước xảy ra đại chiến, ta lo bọn hắn sẽ lại làm điều đó một lần nữa!”

Đạo Tà đã nghĩ đến vẫn đề này, lúc trước là do tên vô dụng Vũ Khanh chấp chưởng, vì muốn thành thần nên bất chấp sinh linh Địa giới đồ thán. Nhưng bây giờ là do bản thể khác của hắn là Vũ Hạo nắm giữ, mọi chuyện đều sẽ theo ý của hắn.

“Tuy ta không phải người Ma Giáo, nhưng ta có thể trấn áp Ma giáo. Về chuyện này các ngươi chỉ có thể tin tưởng, ngoài ra không có cách chứng minh!” Đạo Tà khẽ cười, lời nói đầy tự tin khiến cho đối phương không thể nói thêm gì.

Ngay tối hôm đó, Đạo Tà theo chân Gia Cát Đồ Tư hồi cung với thân phận cháu họ, muốn vào đây học hỏi kinh nghiệm. Hắn thành công thâm nhập hoàng cung, sau đó lần lượt dược Gia Cát Đồ Tư dẫn đi vào vòng, chỉ ra những nơi quan trọng không được phép bước vào.

Sau đó, đúng lúc hắn đang một mình đi loanh quanh gần tẩm cung hoàng đế, tuy cách rất xa nhưng nhờ vào linh hồn cường đại, Đạo Tà lập tức nhận ra Hạ Vương đang xâm nhập vào bên trong.



“Hửm, tên này lại có ý đồ gì? Chẳng phải đã theo phe Ma giáo sao? Không lẽ lại là hai mang?” Đạo Tà bước lại mấy bước, dùng linh hồn cảm ứng đến trước cửa tẩm cung, sau đó nhận thấy không ai phát hiện, lại tiếp tục thâm nhập vào bên trong, nghe ngóng từng chút một từ cuộc trò chuyện.

Sau khi Hồng Long tức giận rời đi, hắn cũng nghe thấy được Hạ Vương tràn ngập oán hận thế nào. Xem ra hắn vẫn còn có thể lợi dụng được.

Sau đó, hắn theo chân Thu Nguyệt quay về phòng, lại bao bọc bản thân bởi đế nguyên rực rỡ, dùng lực lượng Ma Tâm Đạo Hồn Chủng mê hoặc tâm trí nàng, sau đó truyền cho một loại công pháp ma đạo trong Tam Hắc Liên, chính là Ngũ Độc Thần Công.

“Ha, một khi ngươi tu luyện thứ đó, vận mệnh liền về tay ta! Đúng hơn là về tay Vũ Hạo!” Xong xuôi mọi chuyện, Đạo Tà tiếp tục ung dung bước đi xung quanh, né tránh những nơi nguy hiểm mà quan sát mọi ngóc ngách.

“Tên kia, mau đứng lại!” Đúng lúc này, giọng nói lanh lảnh của nữ nhân vang lên phía sau.

Đạo Tà quay mặt ra liền trông thấy một cô nương thân hình nhỏ nhắn đang bước tới, nhìn trang phục trên người đoán chắc cũng là hoàng tộc.

“Ồ, không biết tiểu thư gọi ta có chuyện gì?” Hắn lập tức mỉm cười, đối với thiếu nữ nhẹ nhàng hỏi.

“A, ngươi vào đây chuẩn bị làm thái giám sao?” Thiếu nữ há hốc mồm, nhìn thấy gương mặt đẹp một cách tà dị của hắn, nàng không khỏi nghĩ đến hình tượng mấy vị công công kia.

“Khục, tiểu thư chớ nói bừa! Ta đến đây học hỏi là muốn làm quan! Nam nhân đoan chính như ta nào có cái suy nghĩ ấy!” Đạo Tà hơi sửng sốt. Có c·hết hắn cũng không nghĩ tới một lần làm cái chuyện như vậy, có c·hết cũng không. Trong đầu hắn liên tục tự nhủ như vậy.

Sau đó lại hỏi: “Tiểu thư là ai? Liệu có phải hoàng tộc? Nếu vậy ta thật thất lễ rồi!”

Thiếu nữ bịt miệng cười, sau đó nói: “Bản cung là thất công chúa Hồng Vũ Ngân, còn không mau quỳ xuống!”



Đạo Tà ngạc nhiên, không nghĩ mới vào tới hoàng cung không bao lâu thì gặp phải công chúa. Nhưng hắn không quỳ, chỉ hơi gật đầu nhẹ cái, lời nói có chút ấp úng: “Thì ra là thất công chúa. Thực ra ta cũng đã nghe Đồ Tư lão gia kể về người rất nhiều. Nay tận mắt thấy mới thực sự kinh diễm!”

Hồng Vũ Ngân trợn mắt, sau đó vội lại gần hắn nhanh hỏi: “Thật sao? Ngươi thấy bản cung thế nào? Rất tuyệt vời đúng không?”

Thấy biểu hiện của nàng ta như vậy Đạo Tà chỉ có thể bất chấp mà gật đầu một cái, trong lòng thì đang không hiểu sao cô nàng này lại có thể là công chúa, hoàn toàn không hiện ra chút khí chất đặc biệt nào. Chỉ được cái là ngây ngô khả ái, tính cách có vẻ chân thật, đơn giản.

“Tốt, vậy từ nay ngươi liền phải đi theo ta hầu cận! Ta sẽ báo với phụ hoàng chuyện này nên ngươi chớ lo đến Gia Cát Đồ Tư làm gì!” Hồng Vũ Ngân bất ngờ nói ra.

Đạo Tà còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng kéo một tay lôi đi, vẻ mặt nàng dường như vô cùng thỏa mãn.

Nàng ta kéo hắn về tới cung điện của mình, khiến cho đám nô tài cùng tỳ nữ xung quanh đều tỏ vẻ hiếu kỳ mà nhìn. Đạo Tà có dung mạo khiến cho đám người bọn hắn sinh ra cảm giác ngưỡng mộ vô cùng, nhất là đám tỳ nữ, ánh mắt cứ bám dính vào hắn mà không rời.

Hồng Vũ Ngân đứng trước mặt đám người hầu, tràn đầy tự tin nói: “Từ nay hắn sẽ là hầu cận của ta! Các ngươi mau kiếm cho hắn một bộ đồ thích hợp!”

Ngay lập tức đã có người nhanh chóng chạy đi làm việc, lát sau thấy đem về một bộ ý phục trên tay đưa cho Đạo Tà. Hắn nhìn lấy, vẻ mặt thực sự không có lường trước chuyện này, cũng không hiểu sao bản thân đột nhiên lại đứng ở đây nữa.

Hồng Vũ Ngân thấy hắn chần chờ liền thúc giục: “Mau chóng mặc lên! Nếu không đừng trách bản cung t·rừng t·rị nặng tay!”

Cũng không còn cách nào khác, hắn buộc phải mang theo ý phục vào bên trong mặc lên, sau khi bước ra đã hoàn toàn là một diện mạo mới mẻ. Đây là một bộ hoa phục lộng lẫy, kết hợp cùng với gương mặt của hắn khiến cho nhan trị đạt đến một tầng cao mới, nam nữ đều khó cưỡng.

“Oa, không nghĩ ngươi lại đẹp như vậy! Thực sự không nghĩ làm thái giám sao? Ta chắc hẳn ngươi sẽ được vô số hoàng phi ưa thích a!” Hồng Vũ Ngân nhìn Đạo Tà trước mắt, lộ ra thần sắc kinh thán, đồng thời cũng có chút đỏ mặt.

Nhưng có lẽ nàng công chúa này suy nghĩ rất đơn giản, đến mức không nhận ra bản thân đang ngại ngùng nhìn hắn, mà càng nhìn lại càng bạo hơn, trực tiếp ghé sát lại gần hắn mà ngắm nghía khắp nơi.

“Ừm, không tồi! Thân thể cũng chắc chắn, ngươi có tu luyện qua sao?” Hồng Vũ Ngân hỏi, đồng thời dùng tay đưa khắp cơ thể hắn sờ nắn, tuy mặt đỏ nhưng tâm không hề loạn.

“Ừm, ta cũng có một chút!” Đạo Tà bất đắc dĩ trả lời, hiện tại chưa phải lúc phản kháng. Nhân lúc được nàng công chúa này ưu ái, có lẽ hắn nên thừa cơ đi đến nhiều nơi hơn, biết đâu lại tìm được thêm bí mật nào đó.