Chương 48: Chân Ý
Ngay tại sáng hôm sau, Đạo Tà thức dậy ngay bên trong căn phòng thuộc cung điện của Hồng Vũ Ngân, hắn bị giữ lại đây đồng thời chuyện này cũng đã truyền đến tai Gia Cát Đồ Tư. Thế nhưng cũng không thay đổi được chuyện gì, hắn cũng mới biết được vị công chúa này tính khí vốn tinh nghịch, lại được hoàng đế chiều chuộng thành quen, cộng thêm mẫu thân là hoàng hậu đương triều, quyền thế càng thêm to lớn, muốn gì được nấy.
Hồng Vũ Ngân thức dậy đã nhanh chóng chạy tới chỗ hắn, sau đó lôi kéo đi hầu hạ nàng ta ăn sáng. Hai người một trước một sau đi tới đình viện, tại đó cũng có thêm vài vị nữ tử xinh đẹp thành thục khác.
Không giống như Hồng Vũ Ngân tinh nghịch theo kiểu tiểu hài nữ, ở đây các vị nữ tử đều vô cùng ra dáng, nhìn vào thôi cũng thấy được phong thái hiền thục, khí chất cao quý.
“Ồ, Ngân nhi đến sớm hơn thường ngày nha!” Trong đó, một vị mặc váy tím nhìn ra, trông thấy Hồng Vũ Ngân chợt mỉm cười nói, giọng điệu như đang đùa cợt.
“Hừ, tỷ lại còn nói móc ta! Mặc kệ, hôm nay cho các ngươi xem hầu cận mới của ta! Hắn có dáng dấp rất đẹp a!” Hồng Vũ Ngân quay xuống vẫy vẫy, ra hiệu cho Đạo Tà bước tới.
Hắn thở dài, tại nơi này một mình mình là nam nhân, hơn nữa tự biết sức hút bản thân khác lạ, Đào Tà chỉ mong không có thêm vị công chúa nào để mắt tới hắn.
“Nhưng nghĩ cũng thấy lạ, tên Hồng Long này nhiều con như vậy? Riêng hoàng tử đã có đến ít nhất mười người. Hiện tại nơi này lại còn thêm năm vị công chúa? Thực sự đều là con hắn sao?” Đạo Tà nghi hoặc, hắn chưa có hiểu sâu lắm về mấy vấn đề như này, thế nên cũng không biết hoàng đế thực lực nông sâu ra sao.
Năm vị công chúa, mỗi người đều là thiên chi ngọc diệp, yêu kiều khó ai sánh bằng, tất cả đều tập trung ánh mắt lên người hắn, không khỏi lộ ra chút ngạc nhiên, thậm chí có người thoáng hiện lên vẻ mặt hồng thuận phơn phớt.
“Sao ta có cảm giác không ổn chút nào!” Đạo Tà đứng im lặng, phong thái toát ra lại càng thêm cuốn hút, giống như trích tiên lạnh lùng, không bị hồng trần làm cho nhiễm bụi.
“Chậc, chậc, hay là Ngân nhi nhường hắn cho tỷ a! Ta nhất định chăm sóc hắn thật tốt!” Vị mặc váy tím tiếp tục nói, ánh mắt đánh giá Đạo Tà một lượt từ trên xuống, không bỏ sót chi tiết nào.
“Tam muội, chú ý lấy thể diện! Ngươi dù sao cũng là công chúa vương triều, sao có thể vì một tên hầu cận mà làm mất phong thái!” Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng từ một vị công chúa khác nói ra, giống như lời nói của vị cứu tinh đối với Đạo Tà.
Nàng mặc bạch y, trên người khí chất một màu thuần khiết, lúc này đang ngồi trước cây đàn, chuẩn b·ị đ·ánh một bài.
Xung quanh bốn vị công chúa khác lập tức yên tĩnh lắng nghe, đến cả Đạo Tà cũng im lặng, chú ý quan sát lấy vị này.
Tiếng đàn cất lên, đầu tiên giống như chim chóc vui mừng ríu rít. Lát sau lại giống như âm thanh tự nhiên, có suối chảy, gió thổi, rồi lại chuyển mưa sa bão táp. Vô số loại ý cảnh chất chứa bên trong đó, khiến cho người nghe xung quanh chìm đắm bên trong, thưởng thức sự biến hóa đa dạng của thiên địa tự nhiên.
Sau một hồi lâu, tiếng đàn ngừng lại, sự im lặng cũng giống như thể khúc nhạc cuối cùng, vạn vật rơi vào ngủ say, mang đến tĩnh lặng vĩnh hằng.
Hồng Vũ Ngân chợt tỉnh, nhanh nhảu chạy tới ôm cổ vị công chúa này, giọng điệu thích thú: “Bạch Y tỷ đàn thật hay! Ngày nào ta đến đây cũng chỉ mong nghe thấy âm thanh này của tỷ!”
Nàng tên Hồng Bạch Y, là đại công chúa, khí chất cùng diện mạo đều là thượng đẳng, hơn hẳn so với nhiều nữ nhân mà Đạo Tà thường gặp qua, so sánh với người như Gia Cát Tư Uyển, Thanh Nhi hay Giang Sở thì lại mang một loại phong thái khác hoàn toàn. Cảm giác như thật sự là tiên nữ không bị vướng bụi trần, tâm chỉ hướng đến đại đạo.
Thế nhưng đối với Đạo Tà, hắn lại nhìn ra một loại ý cảnh khác bên trong khúc đàn vừa rồi. Tuy không có kinh nghiệm, cũng không có dám chắc bản thân nghĩ đúng, thế nhưng hắn không nghĩ Hồng Bạch Y chỉ đơn thuần như vậy.
“Hôm nay là ngày chuẩn bị cho Đại Điển, tỷ muội chúng ta mau chóng đến Tế Đàn! Kẻo lát nữa muộn lại bị phụ hoàng trách móc!” Đúng lúc này, tam công chúa Hồng Tử Vận nói ra, có vẻ như đang rất mong chờ gì đó.
Hồng Vũ Ngân thấy vậy, chán nản quay sang lệnh cho Đạo Tà: “Ngươi đứng im tại đây chờ ta! Đợi khi xong chuyện quay lại mà chạy mất, nhất định ta sẽ đến tìm Đồ Tư hỏi chuyện!”
Nói xong, năm vị công chúa theo nhau rời đi, khiến cho Đạo Tà sinh ra tò mò. Hắn vẫn luôn muốn biết vị trí Tế Đàn Thần Hỏa ở nơi nào, lúc này chẳng phải là cơ hội tốt sao?
“Nhưng có lẽ không phải người hoàng tộc thì không có bất kỳ ai được phép đến đó! Nhưng thử dùng linh hồn theo dõi hướng đi của bọn họ xem sao!” Đạo Tà nghĩ xong, trên người tỏa ra hồn lực vô hình, dần dần mở rộng phạm vi ra trăm trượng.
Hắn trông thấy năm vị công chúa đi theo hướng Nam đến trung tâm hoàng cung, sâu bên trong là một dãy cung điện nguy nga. Nhưng đến đây thì lại đúng là phạm vi hồn lực của hắn có thể cảm ứng tới, phía sau có gì thì không biết được.
“Chung quy có lẽ chính là bên trong dãy cung điện đó! Đợi có thời cơ lại gần ta có thể dò xét thử!” Đạo Tà thu lại cảm ứng, sau đó bước đến trước cây đàn, hắn trầm ngâm một hồi sau đó quyết định ngồi xuống, đặt hai tay lên một cách nhẹ nhàng.
“Chơi đàn có lẽ giống như một loại phương pháp dẫn dắt ý chí của bản thân. Ý chí càng phức tạp, tiếng đàn càng chất chứa biến hóa ảo diệu. Ý chí của ta, bên trong linh hồn đang là Ma ý, thế nhưng phía dưới Đế Linh lại tụ tập Đế ý. Hai loại đối lập cùng bao hàm nhiều thứ liệu sẽ tạo ra được khúc đàn như thế nào?”
Nghĩ đến đây, hắn dựa theo dẫn dắt ý chí của mình bắt đầu gảy dây đàn. Từng tiếng chậm rãi vang lên, vẫn chưa thể hiện được ý chí của hắn. Tiếp sau đó, hắn càng lúc càng gảy nhanh hơn, Ma ý dần dần thâm nhập vào bên trong, tự động khiến cho đôi tay của hắn làm theo, âm thanh ngày một trở nên khác lạ.
Đồng thời, xung quanh hắn bắt đầu hiện ra vô số loại hư ảnh tà ác, có oán hồn, có ma quỷ, có tu la, có cả các loại hung thú như đến từ địa ngục tăm tối, chúng điên cuồng gào thét hình thành nên tiếng đàn của hắn. Lúc trầm lúc bổng, lúc nhanh lúc chậm biến hóa dựa theo các loại hàm ý tiêu cực có bên trong Ma ý.
Chốc lát, kim quang thay thế xua đi hắc ám, Đế ý bên trong Đế Linh hiện ra. Theo đó, hắn dần dần khiến cho nhịp đàn ổn định lại. Giống như cảm giác cuộc đời của một vị quân vương, chậm rãi đi lên, càng ngày càng nhanh đến khi tiếng đàn trở nên dồn dập, nó bắt đầu hạ thấp xuống, kéo theo vô cùng vô tận loại cảm giác ảm đạm, hắc ám lại tiếp tục thế chỗ.
Cứ như vậy, hai loại ý chí bên trong người hắn thay nhau luân chuyển, cuối cùng càng lúc càng nhanh chóng, đến mức mà chính hắn cũng không còn cảm nhận được hiện tại đang là loại ý chí nào nữa.
“Dù là gì, cũng có cả mặt tốt lẫn mặt xấu. Tất cả ý chí đều từ bản thân ta sinh ra, ta không cần mượn nhờ bất kỳ một thứ ý chí ngoại lai nào khiến cho bản thân mạnh mẽ lên. Thứ gọi là Chân Ý, cũng chính là ý chí nguyên bản nhất!”
“Những kẻ tu luyện kia mượn nhờ ý chí thiên địa, lấy nó làm Chân Ý, căn bản vì chúng hoàn toàn là ý chí nguyên bản. Đất có ý chí của đất, nước có ý chí của nước, lửa có ý chí của lửa,... mọi thứ bên trong tự nhiên đều có ý chí của riêng mình. Ý chí thuần túy đó khi được con người chạm đến, nó sẽ không còn thuần túy như vậy nữa.”
“Đó là lý do vì sao sinh ra những thứ như liệt hỏa, xích kim, diệu thủy, trọng thổ,... Đó chỉ là một phần của ý chí thuần túy mà thôi. Ý chí đơn thuần là độc nhất, cũng có thể biến hóa vạn năng. Ma Ý cũng Đế Ý của ta chính là như vậy. Thế nên, tự bản thân ta sinh ra Chân Ý, không cần mượn nhờ thiên địa!”
Lúc này, xung quanh người hắn bất chợt xuất hiện lên hai loại lực lượng mới quấn quanh, khiến cho khí tức thiên địa xung quanh xảy ra phản ứng, giống như đang cố gắng bài trừ nó đi.
“Chân Ý của ta sao lại để cho thiên địa chèn ép?” Đạo Tà mở miệng, lập tức lực lượng xung quanh tăng vọt, khiến cho thiên địa chi ý xung quanh trở nên b·ạo đ·ộng, hình thành nên hai vòng xoáy ma diệt lẫn nhau.
Nhưng Chân Ý của hắn là tự thân sinh ra, chỉ cần bản thân còn sống, ý chí liền bất diệt. Đế vương Chân ý cùng với Ma thần Chân ý đồng thời thoát ra, tạo nên hình đang đế vương cùng ma thần bễ nghễ đứng giữa thiên địa. Một tay che trời, một kích liệt địa!
Đồng thời, trong lúc đó ở tại Hắc Ma Uyên, Vũ Hạo cũng đang ngồi cảm ngộ, khi hắn cùng với Đạo Tà tương thông cũng là lúc mà Chân Ý sinh ra. Xung quanh Ma Điện cũng hình thành nên thiên địa phản ứng mãnh liệt, khiến cho Ma Đồ xung quanh bồn chồn sợ hãi.
“Điện hạ đột phá? Không, tu vi chưa đột phá nhưng đã lĩnh ngộ ra Chân ý! Hơn nữa loại Chân ý này, khiến ta cảm giác rất khác biệt, cũng rất kinh khủng!” Bên trong đại điện, Thanh Nhi vẫn luôn ở gần hắn, mắt thấy quanh người Vũ Hạo xuất hiện hai luồng Chân ý cùng với thiên địa ý chí xung đột, ánh mắt không khỏi mở to.
Đến cuối cùng, ở cả hai nơi, khí tức nhanh chóng rút đi, thiên địa xung quanh lúc này đột nhiên trở nên ảm đạm hơn nhiều, giống như ý chí của vạn vật đã bị hao mòn.
Mà Đạo Tà cùng với Vũ Hạo thì ngược lại, Chân ý bên trong đang không ngừng sinh ra, ý chí bọn hắn mạnh đến đâu, Chân ý liền mạnh đến đó, hơn hết đó chính là bất diệt Chân ý.