Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thiên

Chương 5: Quan Hệ. Đế Mạch




Chương 5: Quan Hệ. Đế Mạch

Thời gian mà Đế Đạo Thiên gia nhập Thái Vân Tông cũng đã qua một năm trời. Tuy không nói là dài nhưng đối với hắn thì cũng chẳng phải ngắn bởi vì ngày nào cũng vùi đầu bên trong thư viện đọc sách. Sách hắn đọc là các loại bên trong không gian của Kim Sắc Tự, tất cả đều chất chứa kiến thức cao thâm mà hắn chưa từng dám nghĩ tới, cũng có cả một vài bí mật rất lớn mà hắn không dám xem lại lần hai.

“Tiểu bao tử, ta mang cho ngươi mấy món ăn ngon đây! Hôm nay lại đọc sách tiếp sao?” Giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên từ ngoài cửa, người bước vào là thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, mặc trên mình trang phục của đệ tử hạch tâm có màu tím sẫm, ôm sát lấy dáng người mềm mại thon thả.

Đế Đạo Thiên đang ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng gọi đã nhanh chóng đưa cuốn sách xuống bên dưới, cuốn sách đột nhiên tan biến mất và thay vào đó hắn lại cầm trên tay một cuốn khác có vẻ bình thường hơn.

“Vân Nhu tỷ, cần gì phải ngày nào cũng mang cho ta đồ ăn? Không thấy ngại sao?” Hắn xong lại quay ra mỉm cười với Vân Nhu, hai tay nhanh chóng đón lấy hộp thức ăn làm từ gỗ quý, hương thơm chưa gì đã xộc lên mũi, rất mê người.

“Ngươi đã coi như là đệ đệ của ta, việc gì cần phải ngại? Chẳng lẽ lại có tâm tư khác hay sao?” Vân Nhu trừng mắt hiện lên ý cười, sau đó cũng đồng thời lấy đũa ăn cùng với hắn.

“Ta nói tỷ này, việc tỷ mang cơm cho đệ đệ cũng không có gì ngại. Nhưng quan trọng là những kẻ khác suốt ngày đến hỏi thăm ta về tỷ a, đó mới ngại!” Đế Đạo Thiên cắn cái đùi gà to, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.

“Hừ, mặc kệ bọn hắn đi! Ngươi nghĩ ta lại quan tâm đến đám đó sao?” Vân Nhu bỗng tỏ không vui nói. Xong lại lấy khăn lên, khẽ lau qua miệng dính đầy mỡ của Đạo Thiên, giọng điệu nhỏ như muỗi thì thầm: “Ta nói ngươi biết, ngay cả đại sư huynh của chúng ta Lâu Dạ Phong cũng có ý với ta mà vẫn còn phải chờ đợi đây! Đến lúc nào đó mà ta với hắn có thành, ngươi cũng có thể hưởng lây một phần!”

Vân Nhu so với Đế Đạo Thiên thì lớn tuổi hơn nhiều, nàng năm nay đã quá hai mươi mà hắn mới chỉ mười một tuổi. Đích thực quan hệ với nhau cũng chỉ như tỷ tỷ và tiểu đệ không hơn, Đế Đạo Thiên cũng biết và hắn tận dụng thật tốt tầng quan hệ này để có một cuộc sống tốt trong tông môn.

“Mấy hôm trước ta nghe nói Lâu sư huynh tấn thăng Ngưng Linh cảnh đã một chiêu diệt sát Ngưng Linh đỉnh phong. Sau đó hướng đến tỷ ngỏ lời đúng không? Định bao giờ thì cho ta hưởng lợi đây?” Đế Đạo Thiên bỗng nhớ lại, ấn tượng của hắn về người tên Lâu Dạ Phong này cũng rất được, là một cái bắp đùi to để ôm.

“Hừ, mới có vậy thì đã là gì? Chẳng phải ta cũng đã là Khai Nguyên đỉnh phong rồi sao? Chiến lực còn có thể vượt xa hắn, có điều nhận thấy hắn chân thành nên mới không từ chối mà cho cơ hội thôi. Một phần vì hắn cũng khá tốt, cũng khá…” Vân Nhu nói đến đây, gương mặt bỗng hồng thuận, nàng vội ấp úng chen lời khác: “Chỉ là trong tông có mình Lâu sư huynh có vẻ có tiền đồ nên…thôi không nói với ngươi nữa! Liệu mà chuẩn bị lý giải Thái Diệm Công cho ta, hai ngày nữa là phải có đấy!”



Nói xong, Vân Nhu lập tức rời đi ngay, thân thể nhẹ nhàng thoáng cái đã bay xa ngàn dặm chỉ để lại bóng mờ. Nhìn theo bóng người mỹ lệ rời đi, lúc này Đế Đạo Thiên mới khôi phục tâm tình như thường, lạnh lùng tĩnh mịch mà dở ra một cuốn vở ghi.

“Kỳ thực Thái Diệm Công ta đã lý giải toàn bộ rồi. Nhưng không thể một lúc đưa ngay chi tỷ được, còn phải đợi dài dài a!” Hắn nhếch miệng cười. Thành quả một năm đọc vô số sách bên trong Kim Sắc Tự cũng không uổng phí, đầu óc hắn cũng không phải loại ngu si nên nhờ đó mà có thể lý giải được kha khá.

“Cũng có một phần là nhờ đoàn sáng ngưng tụ trong đầu của ta kia, dường như nó càng ngưng tụ nhiều thì tâm trí ta càng trở nên tinh tường thì phải.”

Thời gian qua, Đế Đạo Thiên cũng đồng thời bắt gặp lại cảnh tượng bên trong không gian tăm tối kia, nơi đang ngưng tụ một đoàn sáng lộng lẫy khiến hắn cảm giác được sự thoát thai hoán cốt của cơ thể.

“Đoàn sáng có thể hấp thụ năng lượng từ đan dược và bảo vật trong Kim Sắc Tự và trở nên mạnh hơn. Biết đâu có một ngày nó sẽ giúp ta tu luyện thì sao đây? Hoặc có lẽ chính nó là một loại thể chất đặc biệt nào đó cần thời gian phát triển?” Hắn mang theo hi vọng đó mà tiếp tục lấy sách ra đọc.

“Đạo Thiên huynh đệ, đã lâu không gặp!” Đúng lúc này, một người khác lại tìm đến Đế Đạo Thiên, một năm tử mặc trang phục đệ tử nội môn, gương mặt tuấn tú khôi ngô chính là Diệp Vô Trần trước kia, có Linh mạch song hệ.

“Diệp đại ca lâu ngày không gặp! Hôm nay tự dưng tới tìm ta có chuyện gì sao?” Đế Đạo Thiên buông sách xuống, biểu cảm hòa ái tươi cười tiếp chuyện.

Vốn dĩ ngày xưa hắn nghĩ bám lấy tên Diệp Vô Trần này nhưng lại không ngờ về sau chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường, không những thế khi gia nhập lại thường xuyên vướng vào rắc rối.

“Không ngờ ngươi lại ở đây làm quản sách cho thư viện, cũng thật khiến ta bất ngờ! Tại sao lại không lựa chọn quay lại làm một phú nhị đại? Như thế chẳng phải sung sướng hơn sao?” Diệp Vô Trần luôn luôn có bộ dạng bình dị dễ gần như vậy, ngay đến giọng nói cũng rất khiêm tốn không chút cao ngạo trước một phàm nhân như Đế Đạo Thiên.



“Ừm, có lẽ ở đây có Vân Nhu tỷ bảo kê, cuộc sống của ta mới đích thực nhàn hạ vô cùng. Như ở nơi phàm trần kia, dù cũng là ăn sang mặc đẹp nhưng chung quy vẫn nhiều vướng mắc. Thỉnh thoảng cũng chỉ quay lại thăm cha mẹ một chút mà thôi!” Đế Đạo Thiên vô tư nói, phong thái cứ giống như là người đã trải qua yêu hận sướng khổ vậy.

“Ha ha, ngươi cũng có suy nghĩ thật khác lạ. Ta muốn mượn cuốn Bách Thảo Lục, còn không?” Diệp Vô Trần bỗng chuyển sang nói chuyện chính.

“Diệp đại ca muốn luyện đan? Muốn đi theo Đan đạo sao?” Đế Đạo Thiên kinh ngạc nhưng cũng nhanh chân chạy tới một giá sách lấy xuống Bách Thảo Lục đưa cho hắn.

“Dù thế nào thì cũng là trăm sông đổ về một biển, ta thiên phú yếu đuối. Tu luyện đan đạo là muốn phụ trợ thôi!” Diệp Vô Trần thở dài cầm lấy cuốn sách, lấy bút ghi danh mình rồi chậm rãi rời đi.

“Bóng lưng đó cũng không hẳn là tầm thường đâu Diệp huynh à! Ta chờ xem ngày nào ngươi bộc lộ ra bản thân thực sự đây.” Đế Đạo Thiên không nói gì nhiều, căn bản cũng không muốn quản chuyện của đối phương. Nói chuyện với nhau cũng chỉ là do quen biết nhất thời mà thôi.

Hắn lại tiếp tục công việc của mình, tâm thần chìm sâu vào không gian Kim Sắc Tự tìm kiếm sách mới đọc. Nói chung cuộc sống của hắn như hiện tại cũng rất chi là nhàn hạ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có ăn với đọc sách, thế nên cái thân hình này cũng không có biểu hiện giảm đi chút nào, vẫn một dạng tròn trịa như thế.

Cho đến một ngày, bên trong thư viện chỉ còn ánh nến le lói, Đế Đạo Thiên đóng kín cửa và ngồi xếp bằng trên chiếc giường nhỏ của mình. Xung quanh cơ thể hắn đang lượn lờ những đường vân sáng mờ ảo mà không biết từ đâu.

Chỉ có tận sâu trong trí não của hắn, bản thân Đế Đạo Thiên lại đang đứng đối diện với đoàn sáng ngưng tụ đến cực độ. Nó đã hấp thụ rất nhiều đan dược cùng tài bảo của Đế Đạo Thiên và cuối cùng cũng xuất hiện dị động.

Chỉ thấy đoàn sáng khẽ tách ra một vết nứt nhỏ, rồi dần dần giống như quả trứng nứt vỏ, vết nứt lan rộng khắp nơi xung quanh. Đoàn sáng tan tành thành những mảnh vụn nhỏ nhặt rơi vãi khắp nơi, giống như cơn mưa lất phất tràn ngập cả cái không gian tăm tối này.

“Hửm, đúng là có khác biệt thật! Cơ thể ta có biến hóa nào đó thì phải!” Đế Đạo Thiên chợt tỉnh giấc, hắn mở hai mắt mình ra và cảm nhận xung quanh. Một luồng khí ấm áp bao bọc lấy cơ thể của hắn sau đó muốn thông quan lỗ chân lông mà xông vào bên trong.

“Không lẽ là linh khí? Vậy là ta cảm nhận được linh khí rồi sao?” Đế Đạo Thiên hào hứng nhưng cũng nhanh chóng tập trung hết sức cảm nhận.



Linh khí tràn vào cơ thể hắn giống như một dòng khí lúc nóng lúc lạnh thay nhau luân chuyển. Đế Đạo Thiên chợt nhớ đến cách vận chuyển như trong Đế Kinh và làm theo, nhưng lại đột nhiên cau có mặt mày.

“Cảm nhận được linh khí nhưng không có linh mạch, phải làm sao mới dẫn khí tuần hoàn được đây?” Đó là điều khác thường của hắn lúc này, bản thân lại hoàn toàn không cảm nhận được Linh mạch của mình ở đâu.

“Mặc kệ, cứ thử cố cho Linh khi di chuyển theo đúng chu kỳ xem sao!” Đợi mãi mới có cơ hội tu luyện, làm sao hắn có thể bỏ cuộc dễ dàng như thế.

Đế Đạo Thiên nhanh chóng cứ dựa theo con đường trong Đế Kinh mà dẫn theo linh khí di chuyển. Bất ngờ xảy ra, vậy mà linh khí lại di chuyển một cách dễ dàng không chút trở ngại nào cả.

Hắn chú ý kỹ mới thấy được, linh khi đi tới đâu là cơ thể hắn hình thành Linh mạch tới đó, một điều không thể tin nhưng đã xảy ra lúc này. Không chần chờ gì lâu, hắn nhanh chóng điều khiển cho linh khi chạy theo con đường chính xác nhất như trong Đế Kinh hướng dẫn.

Không chỉ như thế, Linh mạch của Đế Đạo Thiên ngay sau khi sinh ra đã điên cuồng mở rộng và củng cố khiến nó trở nên chắc chắn khó tin. Khiến cho tốc độ thu nạp linh khí vào trong cơ thể đẩy lên cực tốc, xung quanh cơ thể Đế Đạo Thiên gần như xuất hiện linh khí phong bạo, hình thành những vòng xoáy mạnh mẽ hút cạn xung quanh.

“Bình thường khi nghe Vân Nhu tả lại cùng với những gì đọc được trong sách cổ. Cho dù là loại Linh mạch thần cấp cao nhất kia khi hấp thụ cũng chỉ tạo ra một vòng xoáy linh lực mà thôi. Đằng này linh mạch của ta lại hình thành đến ba cái, đó là còn chưa hoàn toàn hình thành chỉn chu. Nếu thực sự hoàn thành thì không biết sẽ như thế nào đây? Hay là đạt tới cấp độ như Tiên Mạch trong truyền thuyết, một lần hấp thu là giống như thôn phệ trời đất, không gian cảnh vật xung quanh gần như khó mà sống sót?”

Linh khí tràn vào tiếp tục dựa theo Đế Kinh đi rèn luyện thân thể của Đế Đạo Thiên. Qua thời gian nửa nén nhang, một loại cảm giác thông thoáng dễ chịu giống như được thoát thái hoán cốt xuất hiện. Linh mạch của hắn đã hình thành hoàn chỉnh theo chu kỳ.

Nhưng hắn chưa dừng lại, tiếp tục dựa theo những lộ tuyến khác của các tầng trong Đế Kinh và vận chuyển, ý muốn hình thành Linh mạch hoàn chỉnh cho Đế Kinh, hắn gọi đó là Đế Mạch.

Thời gian cứ thế trôi qua cho đến tận sáng, Đế Đạo Thiên sử dụng rất nhiều đan dược cung cấp mới đủ để duy trì cho hắn tạo ra Đế Mạch hoàn hảo mỹ nhất. Có Đế mạch, việc tu luyện Đế Kinh sẽ là thuận lợi vô cùng, bình cảnh tan biến, mọi loại thần thông võ kỹ thi triển ra đều sẽ thông thuận không chút khó khăn.

“Phù, cuối cùng, mục tiêu đầu tiên là tu luyện đã đạt được. Tiếp đó là tìm cách thoát ly ảnh hưởng của Vân Nhu cùng rời khỏi Thái Vân Tông. Muốn tìm tới tung tích thân thế của mình thì cần đến những nơi phù trú hơn, giống như trong sách miêu tả.” Đế Đạo Thiên nằm dài trên giường, tiện tay ném một viên đan dược vào bụng khôi phục sức lực.